Liên Hoa Bảo Giám

Chương 89 : Bác Bì (1)

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






Đỗ Trần bay trở về phòng hồi tưởng lại có chút cảm giác tiếc nuối, làm cao thủ thật sướng, cư cao lâm hạ, tuy ý sai sử! (cao nhân xuất hiện, tùy ý sai bảo)



Đáng tiếc hắn lại mạo nhận cao nhân, bất quá lại không có kẻ nào có thể cảm nhận được lực lượng ba động của liên hoa nội kính, hơn nữa hắn còn có năng lực ẩn thân phi hành đặc thù. Mang theo chút tiếc nuối, Đỗ Trần lưu ý Tuyết Bỉ Nhân đang ở trong phòng không dám ra ngoài, hắn nằm lên giường tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.



Ngày thứ hai, Đỗ Trần cũng không có vội vã đi tìm người của thánh giáo bàn luận cụ thể sự tình mà ra vẻ thần bí đi lên mã đầu chuyên môn tìm ít nhân vật cổ quái kỳ dị nói chuyện phiếm, tỷ như đảo qua lão khất cái xin cơm bên đường, ở đồ thư quán, gặp lão đầu ở cửa của thực đường. Những người này đều có chung một đặc điểm: Rất có vẻ của "lánh thế cao thủ", ít nhất thoạt nhìn thoáng thì đúng là như vậy.



Cái hình dáng này là Đỗ Trần cố ý cấp cho người của thánh giáo làm nhiễu loạn tầm mắt của họ. Thẳng đến giờ ngọ, Đỗ Trần mới chính thức đi tới địa điểm liên lạc cùng thánh giáo – Mâm Côi tửu quán.



Đêm tĩnh lặng, trăng rằm trên đỉnh đầu nhìn đẹp như thiết câu của Dịch Cốt, Đỗ Trần cũng không biết chính mình tại sao đột nhiên lại có loại ý nghĩ buồn cười đó, chẳng lẽ là gần đây suy nghĩ nhiều về chuyện của Dịch Cốt, Bác Bì?



Khi đi ngang qua một ngõ tắt nhỏ, Đỗ Trần lại ngẩng đầu nhìn trăng, buồn cười thật, tại sao lại nhìn trăng rằm đều như là thiết câu của Dịch Cốt?



"Ai, gần đây thật phải suy nghĩ nhiều mà."



Đỗ Trần cười mỉa rồi thở dài. Trong lúc này, Liên Hoa ở mông đít hắn lại đột nhiên phát ngứa.



Có việc thiện để làm! 



Trong lòng Đỗ Trần vui vẻ hẳn lên, thời gian ước định cùng Bairu còn một ngày, hắn cũng không nóng nảy đi mật hội với người của thánh giáo mà mở to con mắt màu lam bắt đầu tìm kiếm bên trái.



Trong chốc lát, hắn ngửi được một làn tửu khí khó ngửi, theo tửu khí, một hán tử say xỉn đang ung dung xiêu vẹo từ phía trước đi tới.



Đáng chết, thật sự là oan gia đường hẹp, Đỗ Trần nhíu mày, sao lại gặp phải tên Louise tiểu hỗn đản này.



Tính toán một chút, Đỗ Trần và Louise không gặp nhau đã một tháng, trong thời gian một tháng ngắn ngủi đó Louise thân bại danh liệt, ngày dài như năm, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, càng không muốn hôm nay bị Đỗ Trần gặp được.



Bảo giám không kêu mình giúp hắn chứ? Trong lòng Đỗ Trần có vài phần không tình nguyện.



Trong lúc này, Louise cũng thấy được Đỗ Trần, con mắt say xỉn mở lớn, hắn nghiến răng vọt tới:

"Francis! Ngươi là tên vương bát đản đáng chết, đừng có chạy! Lần trước có đúng là ngươi làm không? Nói thật đi!"


Thanh âm lạnh như băng không giống của loài người, hơn nữa còn không chút che dấu sự phẫn nộ của chủ nhân.



"Lạt mễ mật đế tố? Ngươi là Da Tát thánh đồ?"



Đỗ Trần kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói:

"Ngươi là Dịch Cốt? Trừu Cân? Hay là Hóa Thi?"



"Dát, ngươi biết không ít nhỉ! Bác Bì liên lạc với ngươi rồi sao?"



"Còn không có, ngài…"



Đỗ Trần đột nhiên phát giác thiết câu nọ đi tới cổ mình, hắn vội nói:

"Không nên hiểu lầm, ta là nhi tử của Mayfair - Francis, là người được Bác Bì bảo vệ."



"Đúng thế thì sao? Người nào cắt đứt Hắc Ám hánh hình đều phải chết! Huống chi ngươi đã hai lần cản ta."



Thiết câu từng chút ấn vào da thịt Đỗ Trần, hàn ý thấu vào tay chân hắn.



"Không được giết hắn!"



Một thanh âm càng thêm âm lãnh vang lên, theo ánh trăng một cái bóng đi vào ngõ nhỏ.



Đỗ Trần chuyển ánh mắt theo tiếng nhìn lại. Lão thiên! Chính là Francis!



Không, Francis tuyệt không thể sống lại. Vậy hắn là…



Francis kia chậm rãi đi tới trước Đỗ Trần, hắn vươn tay, ngón út làm một động tác cổ xưa.



"Francis do ta bảo vệ, cút hoặc là ta lột da ngươi!"

Liên Hoa Bảo Giám