Liên Hoa Bảo Giám

Chương 9 : Liên Hoa Nội Kình (2)

Ngày đăng: 01:01 19/04/20






Đỗ Trần cảm thấy một luồng khí ấm xuất hiện trên mông, rất mỏng, chỉ cỡ sợi chỉ nhưng rất nghe lời.



Khí động theo ý, Đỗ Trần vừa chú ý tập trung trộm đồ, kỹ năng cậy khóa của đôi tay, luồng khí ấm đó tức thì chạy từ mông lên, vượt qua ngực phải tới tay hắn.



Ngay lập tức Đỗ Trần cảm giác tay phải của hắn dường như mạnh hơn nhiều.



Ghì chặt luồng khí nóng, Đỗ Trần đấm vào tường đá bên cạnh. "Bịch" một tiếng, tường đá bị đấm tạo ra hình nắm đấm sâu một thốn (1 thốn = 1 inch).



"Hắc! Thú vị!" - Đỗ Trần giơ tay phải lên, đưa luồng nhiệt lên ngón trỏ và ngón giữa, sau đó xỉa ra nhanh như chớp.



Một con ruồi nhặng bị kẹp giữa hai ngón tay hắn.



"Trời ạ, ta dùng cái này đi ăn trộm thì... giàu to rồi."



Gia tốc, sức mạnh, luồng hơi ấm này tuy nhỏ, nhưng công hiệu không thường.



Đỗ Trần cười cười, sự nỗ lực bao lâu nay của hắn cuối cùng cũng có thu hoạch. Cười chán, hắn cẩn thận đấm tường đá mấy cái, xóa vết đấm trước đó đi.



Mặc khố xong, Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy túi quần nặng nặng, hóa ra là Dương Giác chiến chùy cấp ba còn trên người hắn.



Hắn chợt nghĩ: "Liên Hoa Bảo Giám là tiên gia pháp môn, nội kình nó sinh ra, chẳng lẽ lại không bằng đấu khí ở đại lục Iaeste?"



Nghĩ tới đó, Đỗ Trần mở quả cầu kim loại, sau đó vận dụng liên hoa nội kính cầm Dương Giác chiến chùy.



Lần này, chiến chùy động rồi, trong tay Đỗ Trần lơ lửng như không có trọng lượng.



Tiếp theo đó, trên chiến chùy lóe lên ánh sáng màu lục, thuận theo cán chùy chuyền qua tay Đỗ Trần, rồi tiến vào não.



"Với danh nghĩa của Alouman, từ lúc này, ngươi là chủ nhân của ta."


Đỗ Trần cười cười, cũng hạ giọng nói: 

"Yên tâm, ta không làm gia tộc mất mặt đâu."



Steven cũng cười, đệ đệ hiểu ý hắn, chuyện này quả là đáng con mẹ nó mừng, Francis không thể tu luyện đấu khí, nhưng làm quan văn cũng tốt.



Nhị ca Charles cũng có mặt, hắn muốn gọi Steven nhưng thấy Đỗ Trần cũng ở đó, lập tức quay người cười nói với mấy vị tiểu thư, dường như sợ người khác nói hắn là anh của thằng ngốc.



Ngoài ra Kaman và Frisbie cũng có mặt, nhưng bọn họ thấy Đỗ Trần tiến vào, cũng lập tức tránh xa. Dù gì bọn họ cũng từng bị Đỗ Trần làm cho mất mặt.



Steven đưa Đỗ Trần tới khu khiêu vũ, gặp một vị thiếu nữ.



Nàng mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, cũng giống như Đỗ Trần, mái tóc vàng, cổ áo rộng lộ ra một làn da trắng như tuyết, cổ nàng đeo một sợi dây chuyền quý giá, kim cương trên dây to như ngón tay cái, sáng đẹp vô cùng, nhưng so với dung mạo của nàng thì chỉ đáng ảm đạm vô quang.



"Francis, đây là đế quốc trưởng công chúa điện hạ Yuna." - Steven giới thiệu.



Đỗ Trần cũng mỉm cười, chào hỏi.



"Francis phải không? Ta xin lỗi trước đây hiểu nhầm, đôi mắt mê người của ngài tràn đầy trí tuệ, không thể là "sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain" trong dao ngôn được. Hơn nữa ta nghe nói nhiều người ở thành nam đều gọi ngài là đức hạnh của thành St. John."



Thiếu nữ dùng mấy câu khách sáo tán dương Đỗ Trần, rồi đưa tay ra.



"Đấu thần bảo hữu!" Trong đại thính lập tức có mấy chục đôi mắt nhìn Đỗ Trần như ăn thịt người. Trời ạ! Công chúa Yuna không ngờ lại chủ động yêu cầu Francis hôn tay!



Sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain có cơ hội hôn thiếu nữ xinh đẹp nhất thành.



Đấy là vinh quang mà các thiếu niên quý tộc ngày đêm mơ ước.



Nhìn lại Đỗ Trần, hắn cười nhẹ, từ tốn nói: 

"Công chúa, ta chưa bao giờ hôn tay ai cả."

Liên Hoa Bảo Giám