[Dịch] Liên Hoa Bảo Giám

Chương 76 : Với Ngươi Thì Không Có Thương Lượng (2)

Ngày đăng: 02:20 17/09/19

oOo Đấu thần học viện tổng cộng có hai trạm xá, phân biệt tại Thượng Thủy Các của thủy hệ và Độn Mộc Lâu của thực vật hệ, nguyên nhân vì hai loại nguyên tố này có ưu thế liệu thương và trừ độc. Sau khi bị thương, Louise được chuyển đến trạm xá của Độn Mộc Lâu, nhưng đấy là địa bàn của Mina nên hắn bị ném sang Thượng Thủy Các. Để tiện cho việc điều tra nên các sư phụ đã tống cả đám Charles, Steven và các học sinh dùng binh khí đánh nhau vào trạm xá trung tâm Thượng Thủy Các. Đỗ Trần đi tới trạm xá thì đã khoảng bảy, tám giờ, các học sinh dáng vẻ bệnh hoạn đang hoạt động ở bên ngoài, họ đi dạo ngắm cảnh. Nơi này hoa cỏ trải dài trên mặt đất, ba đến năm người một nhóm đang nhàn nhã hưởng thụ cảnh sắc ban đêm, bất quá trong lòng những người này không cảm thấy bình yên chút nào, bọn họ vừa tham gia vụ dùng binh khí đánh nhau và đang bị điều tra. Bọn họ chia làm hai khối, tụ tập tại trung tâm khoảng sân rộng và cạnh đài phun nước. Đỗ Trần cười cười nhìn đám học sinh có vấn đề này, trong chốc lát tìm ra được một người quen trong đám đó: “Hắc, Sem huynh đệ, ngươi cũng ở chỗ này a!” Chu Nho Cino Sem đang vò đầu bứt tai chờ phán quyết, hắn vừa nghe được thanh âm của Đỗ Trần thì nhảy dựng lên: “Francis huynh đệ, ngươi rốt cục cũng tới!” - Hắn vỗ ngực mình, kêu lớn - “Huynh đệ Iaeste đại lục chúng ta đã thắng!” “Hảo! Người Iaeste đại lục chúng ta đều là hảo hán!” - Đỗ Trần hàn huyên với nhóm học sinh đến từ Iaeste này một lúc, dưới tình huống này dù quen hay không chỉ cần nói mình là người Iaeste đại lục thì sẽ nhận được hảo cảm của mọi người. Đỗ Trần nhanh chóng biết được trong nhóm có vài đệ tử ở năm thứ năm, sau đó cười nói: “Mọi người yên tâm, tin tức ta đã biết được từ buổi sáng, bất quá trong khoảng thời gian này ta đi tìm phó viện trưởng Phillip xin thuốc và kể lại sự tình. À, đây là thuốc trị thương ta xin được cho mọi người, mặc dù nơi này là trung tâm trạm xá nhưng dù thế nào thuốc của bọn họ cũng kém phó viện trưởng Phillip phải không?” Đem hai bao dược phẩm trong tay đưa cho chúng đệ tử, Đỗ Trần âm thầm sảng khoái. Việc xin thuốc này thật là thoải mái, chẳng những làm việc thiện lại còn kết giao được với một lượng lớn bằng hữu. Chúng đệ tử nhận được dược phẩm xong cảm kích vô cùng, nghe hắn vừa mới đi tìm phó viện trưởng cầu tình thì hảo cảm đối với Đỗ Trần trong lòng mọi người đã biến thành cảm kích. “Các vị, ta phải đi thăm hai vị huynh trưởng của ta đây! Đại ca ta rất thích nước quả, ha ha, ta mua cho hắn vài bình.” Cầm lễ phẩm trên tay đi vào trong trạm xá, Đỗ Trần trước hết thăm đại ca-nhị ca, sau đó mang vẻ mặt lo lắng đến gặp chủ nhiệm trạm xá. “Đây không phải Francis sao? Ngươi đến thăm hai vị huynh trưởng à? Sao bây giờ mới tới vậy?” - Chủ nhiệm trạm xá nhận ra Đỗ Trần nên thân thiết tiếp đón, mời hắn ngồi xuống. Đỗ Trần không vội ngồi xuống mà giải thích nguyên nhân hắn đến, sau đó lo lắng nói: “Chủ nhiệm, chuyện này là từ ta mà ra, Louise bộ trưởng bị thương ta cũng rất buồn, ta muốn đi thăm hắn nhưng lại sợ hắn bực mình…” “Ai, như vậy sao Francis? Ngươi là một đứa trẻ tốt nên không cần lo lắng.” - Chủ nhiệm suy nghĩ một lúc rồi nói - “Lúc này Luke tế tự chuẩn bị đưa thuốc đến cho Louise, ngươi đi cùng hắn đi, có mặt lão sư ở đó Louise không dám làm quá đâu.” Chủ nhiệm thân ái, huynh đệ ta ca ngợi ngươi! Đỗ Trần tìm chủ nhiệm chính là vì muốn có một nhân chứng. Luke tế tự là một trung niên nam nhân da trắng, hắn dẫn Đỗ Trần đến cao cấp bệnh phòng ở tầng hai, đẩy cửa ra, Louise đang mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường phiền muộn. “Hả, Francis, ngươi đến đây làm gì? Cút ra cho ta!” - Louise vừa thấy Đỗ Trần liền hô lớn. Luke tế tự nhíu mày nói: “Louise, Francis muốn đến thăm ngươi, ngươi nên xem lại về ngôn từ của mình đi.” “Ta không cần hắn đến thăm!” “Việc này… Louise bộ trưởng, ta mang theo vài bình nước quả, ngươi có muốn uống không?” - Sau đó Đỗ Trần và Luke đến bên giường bệnh của Louise, cùng lúc đó hắn xuất một bông sen từ khuỷu tay ra, dùng thủ đoạn đưa hoa sen vào trong áo Louise. Bông sen này Đỗ Trần dùng hết sức biến nó thành hình dạng nhỏ nhất, phía trên mang theo vài thứ vật phẩm đặc thù lấy được từ chỗ lão hổ. “Con mẹ nó, nước quả của ngươi chắc chắn có độc. Xéo! ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Thấy Louise giống như chó điên Luke tế tự nhíu mày lắc đầu, còn Đỗ Trần bộ dạng ủy khuất mở bình nước quả mang theo, sau đó nói: “Louise, ngươi có thể chán ghét ta nhưng không thể vu oan cho ta. Bây giờ ta chứng minh cho ngươi nước quả không có độc.” Nói xong Đỗ Trần uống một ngụm nước quả rồi đặt mạnh xuống đầu giường Louise, sau đó động thủ trên quần áo Louise đồng thời thu lại bông sen, bất quá thứ kia đã ở trên quần áo hắn. Làm xong hết mọi chuyện, hắn giả vờ bực tức rồi giở thủ đoạn tại chiếc cốc ở đầu giường, cầm lấy bình nước quả Đỗ Trần nghiêm mặt nói: “Louise bộ trưởng, xem ra ngươi không muốn nhìn thấy ta, được rồi, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, bình nước quả này ta cầm về để ngươi khỏi phải nói nó có cái gì cổ quái!” “Francis, bình tĩnh, hắn…” Luke tế tự định khuyên giải nhưng Đỗ Trần đã bỏ đi không quay đầu lại. Hắn lắc đầu, đổ thuốc vào chiếc cốc bị Đỗ Trần giở thủ đoạn, nghiêm mặt nói: “Louise, ngươi uống đi!” Đỗ Trần nhanh chóng đến phòng bệnh của đại ca, Steven bị thương không nghiêm trọng lắm, Đỗ Trần giúp hắn đứng lên, nhỏ giọng cười nói: “Đi thôi đại ca, ra hồ bên ngoài xem kịch.” Steven đặt tay lên vai Đỗ Trần, cũng cười nói: “Rốt cục tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Sao lại cười dâm đãng vậy?” “Nhìn sẽ biết!” Lúc này, Louise vừa mới uống thuốc bỗng cảm thấy đầu lưỡi khô, tựa như nước trong toàn thân nhanh chóng biến mất. “Không tốt, Luke, thuốc của ngươi có chuyện!” “Thuốc của ta?” - Luke còn chưa kịp phản ứng thì Louise đã nhảy từ trên giường xuống, dựng tóc gáy. Làm trợ thủ của Phillip, hắn có hiểu biết tương đối sâu sắc với giả kim thuật, dựa theo hiện tượng vừa xảy ra mà lập tức đoán được mình vừa nuốt phải cái gì, giả kim dược ác độc thường thấy ở chiến trường - Thoát Thủy Tố. Dù đã sử dụng đấu khí áp chế hắn cũng phải tìm được một lượng lớn nước nếu không hắn sẽ mất nước mà chết. “Nhanh nói cho ta biết, nguồn nước gần nhất ở đâu? Nước, ta cần một lượng nước vô cùng lớn!” Luke sửng sốt, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ. “Lượng nước lớn à, bên ngoài có đài phun nước.” Louise không nói thêm gì cả nhanh chóng phá cửa sổ nhảy ra ngoài, dù sao hắn cũng là năm cấp đấu sỹ, độ cao hai tầng này đối với hắn chẳng là gì cả. Nhưng. Đỗ Trần đã động thủ lưu lại trên bệnh phục của hắn vài thứ. ‘Rắc’ một tiếng, những người ở gần đài phun nước nhìn thấy cửa sổ tầng hai bị phá, một người mặc đồ bệnh nhân vừa nhảy xuống, vừa nhanh chóng cởi đồ, lộ ra thân thể cường tráng chỉ mặc độc chiếc khố. “Mau nhìn đi, có người thoát y!” Có chuyện tốt thế này chúng đệ tử không nhịn được, cười ha hả. Tràng cười còn chưa chấm dứt thì mọi người thấy bên trong bệnh phục của Louise không chỉ có một chiếc khố, trong quá trình hắn cởi đồ, từ quần áo của hắn rớt ra một nội khố màu hồng hết sức nữ tính… “Phốc thông!” Louise nhảy xuống hồ rồi thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn dấu vết để lại trên đường bay tới của mình thì mặt hắn nhất thời không còn huyết sắc. Xong hết rồi, chắc ngày mai tất cả mọi nguời đều biết chuyện Louise lăng không lõa thể. Lúc này, có mấy giáo ban công thất chạy đến trung tâm trạm xá, bọn họ vừa thấy Louise ở dưới nước lập tức chỉ về phía hắn nói: “Louise, vừa rồi người dọn vệ sinh ở chỗ ngươi phát hiện thấy một lượng lớn văn hóa phẩm đồi trụy, yêu cầu ngươi giải thích!” “Cái gì? Louise tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy? Hắn còn vì lý do này mà giáo huấn người Iaeste đại lục chúng ta? Con mẹ nó, dân Iaeste chúng ta có thể để tên hỗn đản này sống được nữa à?” Tất cả chuyện này đều là lão hổ an bài. Tình huống lâm vào hỗn loạn, trên bờ hồ phun nước đều là đệ tử Iaeste vừa mới dùng binh khí đánh nhau… Ở phía sau, Đỗ Trần đang mỉm cười nhìn Louise bị chúng đệ tử điên cuồng vây công, lúc này gián điệp thánh giáo mang thân phận sư phụ cũng không ngăn cản. Hắn trong lòng đắc ý nghĩ, thân thể đả kích là hạ đẳng, tinh thần đả kích là thượng đẳng, song trọng đả kích mới là vương đạo. Thử nghĩ xem chuyện này nếu tốt thì sao, nếu không tốt thì sao? Cho dù người khắp thiên hạ đều biết Louise bị người khác hãm hại thì Ziege viện trưởng tuyệt đối sẽ không cho phép, trong Đệ Tử Hội đạo đức giám sát bộ trưởng không thể xuất hiện tỳ vết đạo đức nào, Louise coi như xong. Ngài mai hắn sẽ bị đuổi ra khỏi Đệ Tử Hội, hơn nữa danh tiếng của hắn sau này cũng rất thú vị. Một người sống trong những ánh mắt kỳ thị sẽ như thế nào? Trầm cảm? Biến thái? Ân, rất đáng để chờ kết quả. “Đại ca, thế nào?” - Đỗ Trần cười nói với Steven. Steven cười cười, nhưng nụ cười của hắn có chút mất tự nhiên, trong ánh mắt xuất hiện mối lo âu. Đáng tiếc, Đỗ Trần còn mải nhìn Louise nên không phát hiện được. “Đệ đệ thân ái, chuyện này là do ngươi làm à?” “Đương nhiên!” - Đỗ Trần đắc ý cười - “Một chút Thoát Thủy Tố mà thôi. Hơn nữa đây chỉ là màn chào hỏi, đệ còn chuẩn bị cho hắn nhiều món quà nữa.” Khóe miệng Steven bất giác trùng xuống, hắn giả vờ cười nói: “Hắc, đệ đệ thân ái ngươi thật là quỷ quái, may mà ta không phải kẻ thù của đệ. Au! Miệng vết thương của ta lại vừa động, đưa ta trở về thôi!” - Hắn khoác tay lên vai Đỗ Trần - “Nhị đệ cũng bị thương, hộ sỹ nơi này lại không xinh lắm, đêm nay ngươi ở lại đây a, trong lúc ta dưỡng thương chiếu cố cho ta quên đi.” “Được rồi đại ca, hộ sỹ ở đây còn không xinh sao?” - Đỗ Trần vừa cười vừa đưa đại ca về phòng. Đột nhiên, mông hắn bắt đầu ngứa ngứa. Quái lạ! Mình có làm việc thiện gì à? Đỗ Trần bó tay không giải thích được. Bất quá hắn tìm được một lý do rất nhanh. Ai, Louise là một tên hỗn đản ngày thường hay khi dễ mọi người, hôm nay mình thu thập hắn coi như trừng ác. Lúc này, không có một bóng người ở trong phòng bệnh của Louise. Luke tế tự thấy màn kịch ngoài cửa sổ thì âm thầm thở dài, khóa cửa rời đi. Hắn vừa đi khỏi thì trên vách tường trắng xuất hiện một cái bóng, như một người sống được khắc trên vách tường, hoàn mỹ không sứt mẻ. Không, ít nhất là trên tay bóng người đó có một thiết câu thò ra ngoài vách tường, trên nền thép trắng dầy đặc máu, không biết có bao nhiêu người đã biến thành oan hồn vì nó. “Lạp mễ mạt đế tô!” Hắn nói một câu phi thường cổ quái, không phải ngôn ngữ thông dụng trên tam đại lục, sau đó chậm rãi đưa thiết câu lên ngang tầm khuôn mặt, giọng nói tràn ngập nộ khí: “Bất cứ sinh linh nào cản trở Hắc Ám Thánh Hình đều phải đền tội. Mayfair, nhi tử của ngươi cắt đứt nghi thức của ta… chết tiệt, sao tối nay Francis lại giáo huấn Louise? Bác Bì, ngươi còn không liên lạc với Francis sao? Cuối cùng ngươi muốn làm cái gì?” oOo