Liên Thành Quyết
Chương 11 : Khóc mỹ nhân anh hùng trúng độc
Ngày đăng: 14:17 18/04/20
Vượt qua bức tường này rồi, bên ngoài còn một bức tường khác cao hơn nhiều. Hoặc giả Đinh Điển còn nhảy lên được, chứ Địch Vân chẳng có cách gì vượt qua.
Đinh Điển hắng dặng một tiếng, tựa lưng vào tường. Bỗng nghe những tiếng xào xào vang lên rồi đất cát rơi xuống lả tả. Gạch đá xây tường cũng tới tấp đổ xuống.
Địch Vân bỗng hoa mắt lên, chàng thấy bờ tường hiện ra một chỗ thủng như hình người. Dĩ nhiên không thấy Đinh Điển đâu nữa. Nguyên y đã thi triển Thần Chiếu công tuyệt đỉnh phá tường để ra ngoài.
Địch Vân vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội chuồn qua lỗ hổng.
Bên ngoài bờ tường là một ngõ hẻm. Đinh Điển ngó chàng vẫy tay đi về phía đầu ngõ. Ra khỏi ngõ hẻm là đến đường lớn.
Đinh Điển dường như thuộc lòng những đường ngang ngõ tắt trong thành Kinh Châu. Y đi hết một đường phố, xuyên qua hai ngõ hẻm tới một cửa tiệm sắt.
Đinh Điển giơ tay lên đẩy đến "Cách" một tiếng. Then cài cửa đã bị gẫy rời.
Thợ sắt trong tiệm giật mình kinh hãi vừa nhảy vừa la:
– Cướp cướp!
Đinh Điển chụp lấy cổ họng gã khẽ nói:
– Đốt lửa lên!
Thợ sắt không dám trái ý, quệt lửa thắp đèn. Gã thấy hai người mái tóc chùng xuống vai, mặt mũi râu ria xồm xoàm coi bộ rất hung dữ, nên gã không dám nhúc nhích.
Đinh Điển bảo gã:
– Mở xiềng cho chúng ta!
Tên thợ sắt đoán biết hai người là trọng phạm ở nha môn vượt ngục. Nếu bẻ khóa mở xiềng cho họ mà quan nha truy cứu ra tất bị nghiêm trị. Gã không khỏi ngần ngừ.
Đinh Điển tiện tay chụp lấy một cây sắt đường kính chừng một tấc, bẻ đánh "Cắc" một tiếng, gẫy làm hai đoạn rồi quát hỏi:
– Cái cổ ngươi liệu có cứng được như cây sắt này không?
Tên thợ sắt tưởng là gặp phải ma quỷ. Gã muốn chặt một cây sắt phải dùng đục thép búa lớn chặt lâu mới đứt. Vậy mà Đinh Điển chỉ cất tay một cái là bẻ gẫy liền. Giả tỷ y bẻ cổ người thì thật là không ổn.
Gã vội đáp:
– Dạ dạ!
Gã lấy đục thép búa sắt mở khóa cho Đinh Điển trước rồi lại mở cho Địch Vân nữa.
Đinh Điển rút sợi dây lòi tói xuyên qua xương tỳ bà của y ra. Lúc y rút đến sợi dây lòi tói ở xương tỳ bà bả vai Địch Vân thì chàng đau quá cơ hồ ngất đi.
Địch Vân hai tay ôm khúc dây xiềng dính đầy máu tươi đứng trước cửa tiệm sắt. Chàng nghĩ tới bị đoạn dây này trói buộc trong ngục tối trong thời gian năm năm cực kỳ khổ sở, mãi đến nay dây xiềng mới dời khỏi thân thể, bất giác chàng vừa vui mừng, vừa thương tâm, không cầm được nước mắt.
Chàng dấu đoạn xích sắt bên mình, theo Đinh Điển ra khỏi tiệm sắt.
Người thợ sắt vội cầm lấy xiềng khóa mà hai người quăng lại, bỏ vào lò hối hả quạt lửa hồng cho chảy ra. Gã sợ lưu lại chút vết tích nào là sẽ làm phiền cho gã.
Địch Vân thoát khỏi xiềng khóa rồi chân đi nhẹ nhàng nhưng chưa quen, đầu nặng chân nhẹ mấy lần suýt té nhào.
Đinh Điển cất bước vững vàng, chạy đi mỗi lúc một lẹ.
Địch Vân phải hối hả đi theo vì sợ trong bóng tối mà cách Đinh Điển quá xa sẽ dễ bề lạc lõng.
Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã đến dưới cửa sổ đặt chậu hoa.
Đinh Điển ngửng đầu lên nhìn, do dự một lúc.
Địch Vân thấy cửa sổ đóng chặt, trong lầu tịch mịch không một tiếng động, liền nói:
– Tiểu đệ lên coi trước xem thế nào...?
Đinh Điển gật đầu.
Địch Vân đi quanh đến cổng hậu tòa tiểu lâu, giơ tay đẩy cổng thì thấy bên trong cài then.
May mà trên bức tường vây rất thấp, một cành liễu đưa ngang vào phía trong bờ tường. Chàng khẽ nhảy lên một cái nắm được cành liễu rồi lộn người tiến vào.
Khuôn cửa nhỏ bên trong chỉ khép hờ. Địch Vân đẩy cửa bước vào theo bậc thang lên lầu.
Trong bóng tối chàng nghe thang lầu phát ra những tiếng kẽo kẹt rất khẽ mà chân bước lại phù động không được vững vàng.
Nguyên chàng ở trong ngục thất năm năm, suốt ngày đêm đi lại trong gian ngục thất, chứ không bước lên cầu thang lần nào.
– Chất độc Phật tòa Kim Liên của Lăng Thoái Tư kêu bằng đệ tam độc dược trong thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng khen cho lão nhẫn nại chờ bảy năm, nay mới dùng đến.
Địch Vân vội nói:
– Đinh đại ca! Đại cạ.. đại ca bất tất phải thương tâm. Non xanh còn đó. Hỡi ơi!.... chuyện đàn bà, tiểu đê..... cũng giống thế... Đại ca hãy nghĩ cách giải độc rồi sẽ tính... Tiểu đệ đi lấy nước về rửa cho đại ca.
Lòng chàng rất đỗi bồn chồn, câu nọ dằng câu kia, hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Đinh Điển lắc đầu đáp:
– Vô ích! Trúng độc Phật tòa Kim Liên mà dùng nước rửa là da thịt sưng vù lên và hủ nát ngay. Cái chết lại càng thảm hại. Địch huynh đệ! Ta có nhiều điều muốn nói với huynh đệ. Vậy huynh đệ đừng hoang mang, rối loạn, khiến cho ta bỏ sót những điều khẩn yếu. Thời giờ chẳng còn được bao nhiêu. Huynh đệ ngồi yên lặng xuống đây để chờ ta nói hết chứ đừng ngắt lời.
Địch Vân đành ngồi xuống bên y, nhưng chàng còn yên tĩnh làm sao được?
Đinh Điển nói một cách rất bình tĩnh, tựa hồ kể chuyện người khác, chẳng có liên quan gì đến mình:
Ta là người ở Kinh Môn, dòng dõi võ lâm thế gia. Gia phụ uy danh lừng lẫy ở vùng Lưỡng Hồ. Ta học võ công cũng khá lắm, ngoài môn học gia truyền, còn bái hai vị sư phụ. Hồi nhỏ tuổi thích can thiệp vào chuyện bất bình rồi cũng có chút tiếng tăm.
Đây là việc mười lăm năm trước, ta ngồi thuyền xuống Tứ Xuyên. Sau khi thuyền ra khỏi Tam Giáp, đậu ở Tam Đẩu Bình. Tối hôm ấy, ta ngồi trong thuyền bỗng nghe trên bờ có tiếng đánh nhau. Bản tính thích võ nghệ, ta dĩ nhiên rất quan tâm, liền thò đầu qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đêm hôm ấy trên trời trăng tỏ, ta nhìn rõ ba người đang vây đánh một lão già. Ba người này đều là những nhân vật nổi danh võ lâm tại vùng Lưỡng Hồ và ta đều quen cả. Một người là Ngũ Vân Thủ Vạn Chấn Sơn.
Địch Vân nghe tới đây, không nhịn được la lên:
– Ủa! Té ra là Vạn sư bá.
Đinh Điển kể tiếp:
– Người thứ hai là Lục Địa Thần Long Ngôn Đạt Bình.
Địch Vân lại nói:
– Ồ! Đây là nhị sư bá. Nhưng tiểu đệ chưa được gặp lão nhân gia lần nào.
Đinh Điển kể tiếp:
– Người thứ ba sử một thanh trường kiếm, thân thủ rất mau lẹ. Đó là Thiết Tỏa Hoành Giang Thích Trường Phát.
Địch Vân nhảy bổ lên la:
– Đó là gia sư.
Đinh Điển nói tiếp:
Ta đã được gặp Vạn Chấn Sơn mấy lần. Võ công lão không đến nỗi kém cỏi. Ba vị sư huynh sư đệ này liên thủ công địch đã nắm chắc phần thắng.
Ta lại nhìn lão già thấy sau lưng bị thương không ngớt chảy máu. Lão không mang binh khí dùng hai tay không chống đối ba người. Nhưng võ công lão so với bọn Vạn Chấn Sơn còn cao thâm hơn nhiều.
Ba người kia không dám sấn vào gần bên lão.
Ta càng nghĩ càng lấy làm bất bình. Lại thấy bọn Vạn Chấn Sơn sử toàn những chiêu sát thủ. Hiển nhiên muốn đưa lão già vào đất chết.
Ba người kia hành động như vậy thật chẳng quang minh chính đại chút nào, nhưng ta không dám lên tiếng, sợ bọn họ phát giác thì mầm họa không phải là nhỏ, vì những chuyện thù hằn chém giết nhau kiểu này trên chốn giang hồ mà bị người ngó thấy, thường họ giết đi để bịt miệng.
Cuộc đấu kéo dài khá lâu. Lưng lão già mỗi lúc một chảy nhiều máu, sắp không chống cự được nữa rồi.
Đột nhiên có tiếng la:
– Được rồi! Ta giao cho bọn người.
Lão già thò tay vào bọc để sờ vật gì. Bọn Vạn Chấn Sơn ba người liền xông lại, dường như sợ kẻ khác tranh mất.
Đột nhiên lão già vung song chưởng đẩy ra. Ba người bị chưởng lực bức bách phải lùi lại.
Lão già xoay mình chạy nhanh, nhảy tòm xuống sông.
Khúc sông này từ Nam Giáp chảy xuống. Nước sông ở Tam Đẩu Bình chảy xiết. Chỉ trong nháy mắt lão già đã mất hút. Nhưng lệnh sư chưa chịu bỏ. Lão nhảy xuống thuyền ta, nhổ cây sào tre khua mò loạn lên ở giữa sông một hồi.
Ba lão này bức tử được lão già kia đáng lẽ hoan hỷ thì phải, nhưng vẻ mặt cả ba coi mà phát khiếp. Ta không dám ngó nhiều, trùm chăn kín đi, văng vẳng nghe bọn họ tranh luận, dường như oán hận lẫn nhau.
Sau ta biết ba người bỏ đi xa rồi, mới dám ngồi dậy. Bỗng nghe sào công "Úi" một tiếng rồi la hoảng:
– Có thủy quỷ!