Liên Thành Quyết
Chương 14 : Đinh điển thất vọng, đọc liên thành quyết
Ngày đăng: 14:17 18/04/20
Đinh Điển kể tiếp:
Phương Đông trời vừa hửng sáng, ta cùng nàng chia tay, trở về nhà giam.
Lúc này tuy ta có thể ra khỏi nhà ngục, nhưng hàng ngày ta thích ngắm hoa trên thành cửa sổ, nên ta định vĩnh viễn không bỏ đi nữa...
Thậm chí có người hành thích Lăng Thoái Tư, ta vẫn giải cứu lão, vì... lão mà bị thích khách giết đi thì một mình Sương Hoa phải lênh đênh trơ trọi, không còn chỗ nào nương tựa.
Y nói tới đây, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Địch Vân liền tìm lời an ủi:
– Đại ca cứ yên tâm. Nếu quả đại ca hết đường điều trị, tiểu đệ nhất định đem đại ca hợp táng với Lăng tiểu thư. Tiểu đệ chẳng ham muốn võ kinh, kiếm quyết chi hết. Dù đại ca có đọc, tiểu đệ cũng nhất quyết không để lọt vào tai.
Nét mặt Đinh Điển lộ vẻ vui mừng một cách thành thật đáp:
– Hảo huynh đệ! Ta kết giao cùng huynh đệ thật đã không uổng. Huynh đệ chịu lời hợp táng ta với nàng cùng một chỗ, ta rất vui mừng, chết đi cũng nhắm mắt được...
Thanh âm mỗi lúc một yếu ớt, Đinh Điển nói tiếp:
– Nếu huynh đệ tìm được kho tàng này, bất tất phải giữ làm của riêng mình, nên đem cứu cấp cho bọn người khổ sở trong thiên hạ. Những kẻ cùng khổ ở đời như anh em ta trên đời phỏng có thiếu gì? Nếu huynh đệ không chịu nghe để ghi nhớ Liên Thành Quyết thì sau khi ta chết đi là thất truyền, há chẳng đáng tiếc?
Địch Vân gật đầu vì chàng nhận ra lời Đinh Điển nói rất có lý.
Đinh Điển hít một hơi chân khí rồi nói:
– Huynh đệ hãy nghe cho kỹ. Đây toàn là số mục, sai trật là không được đâu.
Địch Vân ngưng thần lắng tai nghe.
Đinh Điển đọc:
– Chữ đầu là số "", chữ thứ hai là số "", chữ thứ ba là số "", chữ thứ tư là số ""...
Địch Vân nghe mà chẳng hiểu ra làm sao thì đột nhiên ngoài vườn hoa có tiếng bước chân vang lên rồi tiếng người nói:
– Thử vào trong vườn xục tìm coi.
Đinh Điển sợ hãi thất sắc nhảy vọt lên. Địch Vân cũng nhảy theo. Chàng nhìn thấy ba đại hán do cổng sau tường hoa tiến vào.
Đinh Điển ngước mắt ngó thấy ba người kia, ngấm ngầm buông tiếng thở dài, bụng bảo dạ:
– Giả tỷ ta chưa bị trúng độc thì công phu của bọn Ưng trảo tử này cao cường đến đâu ta cũng không sợ. Nhưng hiện giờ thật khó nói quá! Chẳng lẽ Liên Thành Quyết này từ đây đành để thất truyền?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, y quyết định chủ ý:
– Chuyến này không mạo hiểm không xong.
Rồi cất tiếng hỏi:
– Huynh đệ! Vừa rồi ta đọc bốn chữ, huynh đệ đã nhớ chưa?
Địch Vân thấy ba đại hán đã gần đến trước mặt, vây thành hình cánh cung.
Trong đám này một người cầm đao, một người cầm kiếm. Còn người nữa tay không nhưng sắc mặt đầy vẻ nham hiểm, thái độ rất khủng khiếp. Chàng để hết tinh thần coi chừng địch nhân, chưa kịp trả lời câu hỏi của Đinh Điển.
Đinh Điển nóng ruột lớn tiếng:
– Huynh đệ đã nhớ chưa?
Địch Vân run lên đáp:
– Chữ đầu là...
Y nhận thấy nội lực của mình mỗi lúc một thêm suy nhược, chỉ còn trông vào chiêu số cao minh hơn địch nhân. Y có chống chọi được cũng chỉ trong khoảnh khắc. Nếu không đọc Liên Thành Quyết cho Địch Vân nghe thì vụ bí mật này tan ra mây khói, thật là đáng tiếc!
Y quyết định chủ ý rồi nói:
– Địch huynh đệ! Huynh đệ hãy nghe lời ta. Bây giờ huynh đệ ẩn vào sau mình ta, đừng lý gì đến địch nhân nữa, hãy lưu tâm ghi nhớ khẩu quyết. Vụ này không phải tầm thường, chúng ta ráng làm cho nên việc. Sở dĩ tiểu huynh lâm vào tình trạng ngày nay cũng chỉ vì cái đó.
Địch Vân đáp:
– Dạ! Xin tuân lời đại ca.
Chàng ẩn vào phía sau Đinh Điển.
Đinh Điển đọc:
– Chứ thứ năm là số ""...
Mã Đại Minh biết Lăng Tri phủ hạ lệnh xục tìm đuổi bắt Đinh Điển vì chủ ý truy ra một tập bí lục võ công.
Chu Kỳ vào làm đương sai cho Lăng Thoái Tư đã không vì danh cũng chẳng vì lợi, mà là vâng lệnh sư phụ ngấm ngầm điều tra Liên Thành Quyết.
Lúc này hai người nghe Đinh Điển nói đến chữ thứ năm là số "" chúng liền chợt động tâm cơ, ghi nhớ ngay vào lòng.
Lại nghe Đinh Điển đọc tiếp:
– Chứ thứ sáu là số "".
Mã Đại Minh, Chu Kỳ và Địch Vân, cả ba người đều dụng tâm ghi nhớ.
Còn Cảnh Thiên Bá chỉ biết vâng lệnh tróc nã yếu phạm, ngoài ra chẳng hiểu chi hết. Hắn thấy Đinh Điển trong miệng lẩm nhẩm những gì,, Mã Đại Minh và Chu Kỳ cũng lẩm nhẩm những số, gì gì đó. Hắn cho là nếu không phải yếu phạm niệm trú ngữ làm mê hoặc tâm thần bên địch thì lại là Mã Đại Minh và Chu Kỳ có âm mưu buông tha Đinh Điển. Hắn liền lớn tiếng quát:
– Ô hay! Các ngươi làm trò quỷ gì vậy?
Rồi vung chưởng nhằm Đinh Điển đánh tới. Có điều hắn vẫn úy kỵ đối thủ bản lãnh cao thâm, vừa phóng chưởng ra xong lập tức lùi lại, không dám đứng yên phóng liền phát thứ hai.
Đinh Điển lạng người qua mé tả né tránh, nhưng chân đứng không vững, ngã chúi về phía trước.
Mã Đại Minh gặp thời cơ liền vung đao chém xuống vai bên trái y.
Đinh Điển mắt tối sầm lại, không biết đường né tránh.
Địch Vân giật mình kinh hãi. Trong lúc nguy cấp không còn cách nào giải cứu, chàng đành liều xông về phía trước, húc đầu vào lòng Mã Đại Minh.
Cách đánh liều mạng này quả nhiên phát sinh hiệu lực, khiến cho đao pháp tuyệt diệu của Mã Đại Minh không thi triển được.
Đinh Điển ngất đi một lúc rồi mở mắt ra thì thấy Địch Vân đang quần thảo với Mã Đại Minh. Chu Kỳ lại vung kiếm phóng tới sau lưng chàng. Y liền đứng dậy phóng hai ngón tay trái đâm vào hai mắt Chu Kỳ.
Y tự biết mình khí lực suy yếu quá rồi, chỉ tấn công vào chỗ mềm nhũn, may ra mới thu được kết quả, hoặc bức bách địch nhân phải lùi lại.
Chu Kỳ không rảnh để hại người, vội lạng mình qua mé tả né tránh.
Giữa lúc ấy, Mã Đại Minh tiện tay dùng đốc đao đánh trúng đầu Địch Vân làm chàng té xuống.
Đinh Điển la lên:
– Địch huynh đệ! Nhớ lấy chữ thứ bảy là...
Bỗng cảm thấy hơi thở trước ngực bị nghẹt, mà Cảnh Thiên Bá lại phóng chưởng đánh tới.
Đinh Điển lắc đầu than thầm:
– Ý trời đã vậy còn biết làm sao? Thiên Liên Thành Quyết này đành là vĩnh viễn thất truyền.