Liên Thành Quyết

Chương 34 : Địch vân rèn luyện huyết đao kinh

Ngày đăng: 14:18 18/04/20


Địch Vân đưa huyết đao lên gạt đánh choang một tiếng, thanh quỉ đầu đao bật ngược lại nhưng chưa bị gãy.



Nguyên thanh quỉ đầu đao nay cũng là một bảo đao, tuy nó không bén tuyệt luân bằng thanh huyết đao nhưng thân dầy, huyết đao không chặt đứt được.



Bữa trước Lục Thiên Trữ chiến đấu với Huyết Đao Tăng thanh quỉ đầu đao đã bị huyết đao chém mẻ ba chỗ, bữa nay lại đụng nhau nó mẻ thêm một miếng mà thôi.



Hoa Thiết Cán tuy không chuyên dùng đao, nhưng lão đã luyện thành căn bản võ công đủ loại, lão sử đao Địch Vân cũng không chống nổi, hai bên trao đổi mấy chiêu chàng lâm vào tình trạng hạ phong phải lùi hoài, Hoa Thiết Cán cũng không truy kích, lão cúi lượm nửa con chim đã nướng chín của Địch Vân ăn còn thừa để đó lão vừa nhai ngáu nghiến vừa khen:



– Ngon quá! Ngon quá! Thịt chim vừa thơm lại vừa dòn.



Địch Vân quay đầu lại ngó Thủy Sanh, hai người cùng xao xuyến trong lòng.



Lần này Hoa Thiết Cán tay cầm binh khí trở lại khiêu chiến, tình thế nguy hiểm hơn lần trước, lão mà tay không thì Địch Vân có bị đấm đá đến thọ thương thổ huyết là cùng. Mấy khi vung quyền đấm chết chàng được hiện giờ trong tay lão đã có đao kiếm thì chàng chỉ lỡ một chiêu là mất mạng.



Cuộc đấu lần trước sỡ dĩ Địch Vân miễn cưỡng chống chọi được là trông vào Thủy Sanh tay cầm huyết đao trợ chiến, chuyến này Hoa Thiết Cán tay cầm khí giới cũng nhiều hơn nên chiếm thượng phong hoàn toàn.



Hoa Thiết Cán đớp hết nữa con chim, còn muốn ăn nữa lão ngó thấy bên sơn động còn một con, lại đến lấy ăn nốt rồi vừa lau miệng vừa nói:



– Giỏi quá! Công phu nướng chim đáng vào bậc nhất.



Vẻ mặt nhâng nháo, lão xoay mình lại đột nhiên nhảy vọt tới vung đao chém Địch Vân, "Véo" một tiếng.



Thế đao rất cấp bách Địch Vân không kịp đề phòng suýt nữa bị hớt mất nữa đầu.



Trong lúc hoang mang, chàng vội giơ đao lên gạt.



Hoa Thiết Cán vẫn úy kỵ nội lực chàng hùng hậu, song đao mà đụng nhau tất làm cho cánh tay lão tê chồn, lão phải nghiêng đao đi một chút.



Trong vòng ba chiêu, Địch Vân đã chân tay luống cuống.



Xẹt một tiếng, cánh tay trái chàng bị quỉ đầu đao rạch thành một đường dài.



Thủy Sanh la hoảng:



– Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Hoa bá bá! Điệt nữ chia thịt chim cho Hoa bá bá ăn.



Hoa Thiết Cán thấy đao pháp của Địch Vân tầm thường chưa đáng xếp vào cao thủ hạng nhì trong võ lâm, lão định bụng:



– Ta giết thằng lõi này sớm đi cho khỏi hậu hoạn.



Lão liền hạ thủ đánh rất gấp, miệng cất tiếng hỏi:



– Thủy điệt nữ, có phải ngươi thương xót gã tiểu tử này không? Ngươi không nhớ đến biểu ca ở Uông Gia nữa sao?



Véo, véo, véo! Lão chém luôn ba đao, lại một đao nhằm chém vào vai bên mặt Địch Vân, may mà chiêu đao này trúng vào chỗ có Ô Tằm giáp bảo vệ, nếu không cánh tay mặt chàng đã bị chặt đứt rồi.



Thủy Sanh lại hét lên:



– Hoa bá bá! Đừng đánh nữa!



Địch Vân tức giận quát:



– Cô làm gì mà nhộn lên thế? Ta đánh không lại, thì bị lão giết là cùng chứ gì!



Trong cơn tức giận chàng như người điên, chàng vung đao chém loạn xạ.



Đột nhiên thanh huyết đao đang cầm ở tay mặt đưa qua tay trái chàng xoay tay đánh Hoa Thiết Cán một cái bạt tai.



Hoa Thiết Cán có ngờ đâu một chàng thiếu niên võ nghệ tầm thường mà lại biết ra chiêu này, lão né tránh không kịp, phát chưởng của đối phương đánh trúng vào cổ đến "Bốp" một tiếng, lão bị chấn động nửa người tê dại.



Địch Vân sửng sốt nghĩ thầm:



– Đây là chiêu "Nhĩ Quang Thức" mà lão cái bá bá đã dạy ta ngày trước.



Chàng ra chiêu đắc thủ sử đến chiêu "Thích Kiên Thức" và "Thử Kiếm Thức" Hoa Thiết Cán la lên:



– Liên Thành Kiếm Pháp! Liên Thành Kiếm Pháp!



Địch Vân lại một phen sửng sốt, ngày trước chàng ở Vạn Phủ tại Kinh Châu cùng bọn Vạn Khuê tử chiến lúc sử đến ba chiêu này, Vạn Chấn Sơn cũng hô là Liên Thành Kiếm Pháp, khi đó chàng còn cho là Vạn Chấn Sơn hồ đồ, nhưng hiện nay Hoa Thiết Cán một tay đại hào kiệt ở Trung Nguyên biết nhiều hiểu rộng cũng hô là Liên Thành Kiếm Pháp thì còn sai thế nào được?



Chàng tự hỏi:



– Chẳng lẽ ba chiêu của lão cái truyền thụ đúng lá Liên Thành Kiếm Pháp sao?
Chàng tức quá vung chân đá bừa bãi, tuyết bắn tứ tung.



Chàng trở về sơn động lấy cuốn Huyết Đao Kinh rồi bỏ đi một chỗ, không dòm ngó gì đến Thủy Sanh.



Thủy Sanh trong lòng hổ thẹn tự hỏi:



– Chẳng lẽ ta ngờ oan cho gã và trách gã một cách lầm lẫn?



Nàng nằm dưới đất không nhúc nhích, sau chừng nửa giờ, một con chim ưng từ trên không sà xuống chồm vào mặt nàng.



Nàng kinh hãi kêu thét lên.



Đột nhiên ánh hồng quang thấp thoáng, thanh huyết đao chênh chếch phóng tới, chặt đứt con chim ưng làm hai mảnh rớt xuống bên nàng.



Nguyên Địch Vân tuy căm hận Thủy Sanh hoài nghi mình, nhưng cũng lo Hoa Thiết Cán trở lại gia hại nàng, nên vẫn coi chừng đồng thời rèn luyện công phu trong Huyết Đao Kinh.



Chàng liệng phi đao ra chém đứt con chim làm hai mảnh rồi không còn gì ngăn cản nữa, thanh đao bay xa mười mấy trượng mới rớt xuống, đó là chiêu "Lưu Tinh Kinh Thiên" về đao pháp mà chàng đã luyện thành.



Thủy Sanh la gọi:



– Địch đại ca! Địch đại ca! Tiểu muội lầm rồi, trăm ngàn lần tiểu muội có điều không phải.



Địch Vân lờ đi như không nghe thấy, vẫn chẳng hỏi gì đến nàng.



Thủy Sanh lại hỏi:



– Địch đại ca! Đại ca lượng thứ cho tiểu muội, gia gia chết rồi tiểu muội lênh đênh trơ trọi, chưa hiểu việc đời, đại ca đừng hờn giận tiểu muội nữa được không?



Địch Vân vẫn làm ngơ, nhưng lửa giận trong lòng đã vơi đi một phần nào.



Thủy Sanh vẫn nằm dưới đất hôm sau huyệt đạo mới tự giải khai.



Nàng biết Địch Vân tuy không nói nửa lời, nhưng suốt đêm chàng không nhắm mắt canh giữ ở bên mình nàng, nên trong lòng vô cùng cảm kích.



Nàng vừa cử động được đã đi nướng chim ưng, chia một nửa đưa đến bên Địch Vân.



Địch Vân thấy nàng gần tới nơi liền nhắm mắt lại để tuân giữ lời tự hứa không nhìn nàng nữa.



Thủy Sanh đặt nửa con chim ưng xuống rồi bỏ đi.



Địch Vân chờ nàng đi xa rồi mới mở mắt ra.



Bỗng nghe Thủy Sanh "Ủa" một tiếng rồi la:



– Úi Chao!



Nàng té nhào xuống đất.



Địch Vân nhảy vọt tới bên mình nàng, Thủy Sanh mỉm cười đứng dậy nói:



– Tiểu muội gạt đại ca, đại ca bảo từ nay không nhìn đến tiểu muội, bây giờ chẳng đã ngó rồi ư? Vậy câu ấy bỏ đi không kể nữa.



Địch Vân hùng hổ trợn mắt lên nhìn Thủy Sanh nghĩ bụng:



– Đàn bà con gái trong thiên hạ đều tâm thuật quỉ quyệt, chỉ có một mình Lăng cô nương của Đinh đại ca là không lừa gạt ai, từ nay ta không mắc lừa thị nữa.



Thủy Sanh cười khanh khách nói:



– Địch đại ca! Đại ca chạy lại cứu viện, tiểu muội cảm ơn đại ca.



Địch Vân nguýt nàng một cái rồi trở gót bỏ đi.



Hoa Thiết Cán sợ ma quỉ tác quái, không dám đến sơn động quấy nhiễu nữa, lão đành gặm da cây nhai rễ cỏ để sống qua ngày, thỉnh thoảng lão tìm trăm phương ngàn kế mới đánh được con tuyết nhạn ăn.



Địch Vân hàng ngày luyện một vài chiêu đao pháp về Huyết Đao, nội lực ngoại công của chàng càng ngày càng tăng tiến.



Đông qua xuân tới, khí trời dần dần trở nên ấm áp, trong hang núi tuyết đọng không dày nữa, sau rữa thành nước chảy róc rách, tuyết bắt đầu tan.



Trong thời gian ở sơn cốc Địch Vân đã luyện hết nội công cùng đao pháp trong Huyết Đao Kinh, hiện giờ chàng còn luyện những môn võ công thượng thừa của hai phe chính tà, tuy về kinh nghiệm và duyệt lịch chàng còn thiếu sót rất nhiều. Đồng thời những tinh hoa về công phu chính tà chàng cũng chưa thông hết, nhưng về võ công chàng đã cao thâm hơn Hoa Thiết Cán và Huyết Đao Lão Tổ nhiều, so với Đinh Điển ngày trước chàng không thua kém mấy, đó là nhờ ở công trình đả thông được hai mạch Nhâm Đốc, và đã luyện thành môn Thần Chiếu Công.



Thủy Sanh nói với chàng, chàng lại sợ mắc lừa nên thủy chung vẫn câm miệng, chẳng nói nửa lời.