Liên Thành Quyết

Chương 37 : Lão khất cái chính là ngôn đạt bình

Ngày đăng: 14:18 18/04/20


Quản gia lại hỏi:



– Này! Bạn nhỏ kia! Ta coi ngươi thân tráng lực cường sao không chịu làm ăn mà phải đi xin?



Địch Vâm đáp:



– Không ai mướn tiểu nhân làm cả, tài chủ lão gia, lão gia cho tiểu nhân một bữa cơm được chăng?



Quản gia vỗ vai tên họ Bình cười nói:



– Lão nghe đó, gã một điều kêu ta bằng tài chủ lão gia, hai điều kêu ta bằng tài chủ lão gia, không thưởng cho gã một bữa không xong rồi, lão bảo gã vào gánh đất rồi cho gã một phần tiền công.



Tên họ Bình đáp:



– Đúng thế! Cao gia dạy thế là phải.



Địch Vân nghe khẩu âm hai người nhận ra tên cái thợ họ Bình người ở ngay Trương Tây bản địa, còn lão gia họ Cao là người ở phương Bắc, nhưng chàng không lộ vẻ gì, kính cẩn nói:



– Tài chủ lão gia! Tài chủ thiếu gia! Tiểu nhân xin đa tạ hai vị.



Người cai vừa cười vừa thóa mạ:



– Con mẹ nó! Thằng lỏi này chỉ nói nhăng nói càn.



Cao quản gia lại cười hỏi:



– Ta là tài chủ lão gia, ngươi ta tài chủ thiếu gia, như vậy chẳng tiện nghi cho ngươi ư?



Tên cai véo tai Địch Vân cười nói:



– Vào đi, vào đi! Ngươi hãy ăn một bữa no, đến tối hãy làm công.



Địch Vân không kháng cự gì hết liền theo họ Bình vào nhà, chàng tự hỏi:



– Sao lại đến đêm mới làm công?



Khi vào hậu viện phải xuyên qua một tòa nhà khiến chàng giật mình kinh hãi, vì chàng thấy hiện trạng rất kỳ quái, giữa căn nhà này đào một cái huyệt thật lớn rất sâu, bốn cạnh huyệt cơ hồ liền với vách nhà, chỉ để hở một lối nhỏ hẹp.



Trong huyệt bỏ đầy thuổng cuốc, thúng mủng, đòn gánh, toàn là dụng cụ đào đất, hiển nhiên công việc đào huyệt còn đang tiếp tục. Đứng ngoài coi tòa nhà hùng vĩ đường hoàng, ai ngờ trong nhà lại đào một cái huyệt lớn.



Tên cai dặn:



– Công việc trong này không được nói ra bên ngoài, ngươi đã hiểu chưa?



Địch Vân đáp:



– Dạ dạ! Tiểu nhân đã hiểu rồi! Nơi đây phong thủy đẹp, chủ nhân lão gia muốn làm phần mộ thì cho người ngoài biết thế nào được?



Tên cai thợ cười khành khạch nói:



– Phải đấy! Thằng ngốc này thế mà thông minh, ngươi hãy theo ta đi ăn cơm.



Địch Vân xuống nhà bếp ăn no một bữa.



Tên cai thợ bão gã ngồi chờ ở mái hiên, đừng có chạy loạn lên.



Địch Vân vâng lời nhưng trong lòng càng thêm ngờ vực.



Chàng thấy cách trần thiết trong nhà hủ lậu, trong bếp cũng không xây chỗ thổi nấu mà chỉ làm một cái bếp lò lớn, xanh chảo, bàn ghế đều là những đồ dùng của nhà nghèo nàn, không đi đôi với tòa nhà lớn.



Vào lúc xế chiều, số người đến mỗi lúc một đông, đều là hương dân tuổi trẻ sức mạnh, ở gần đó, bọn họ ăn cơm uống rượu nhốn nháo cả lên.



Địch Vân ngồi ăn với họ, chàng lại nói tiếng thổ âm nơi đây rất sõi, nên quản gia và cái thợ chẳng nghi ngờ gì cả, họ cho chàng là một thanh niên du thủ, muốn ăn không muốn làm.



Ăn cơm xong, người cai thợ họ Bình dẫn nhân công vào trong nhà đại sảnh rồi bảo họ:



– Các anh em hết sức đào huyệt, đồng thời thử xem đêm nay ai hên vận, nếu đào được vật gì hữu dụng sẽ có trọng thượng.



Mọi người vâng lời tiến hành công việc, những tiếng thuổng cuốc đào đất sậm sột vang lên.



Một người nhà quê khá lớn tuổi khẽ nói:



– Đào hơn hai tháng nay mà chả được cái đếch gì hết, dù nơi đây có bảo bối cũng còn tùy thuộc ở phúc khí có lọt vào tay được hay không?



Địch Vân nghe nói tự hỏi:



– Té ra họ tìm bao vật, nơi đây có bảo vật gì?



Chàng chờ cho tên cai thợ xoay lưng cất bước, mới từ từ đến bên người lớn tuổi kia khẽ hỏi:
– Thế ư?



Giọng nói lộ vẻ vui mừng.



Kế đó một người cao lớn đi tới, chính là Ngũ Vân Thủ Vạn Chấn Sơn.



Địch Vân lâu ngày không gặp, nay thấy lão tinh thần quắc thước, bộ lý trầm ổn, chẳng có vẻ gì già nua chút nào.



Lão rảo bước tiến vào sơn động, tiếp theo trong động có thanh âm mọi người vọng ra ngoài.



Một người nói:



– Nơi đây có người ở.



Người khác nói:



Tro bụi tích lại đấy đến thế này tức là lâu năm không ai tới.



Người kia cãi:



– Không phải! Không phải! Ngươi coi kìa! Chỗ này có vết chân mới.



Người khác nói:



– Ủa! Trong này còn vết bàn tay mới, quả có người vào đây chưa lâu.



Một người nữa nói:



– Nhất định là Ngôn sư thúc, lão... lão đến đây lấy cắp Liên Thành Quyết đem đi.



Địch Vân vừa kinh ngạc vừa bật cười, tự hỏi:



– Bọn họ kiếm Liên Thành Quyết ư? Vụ này xảy ra đã lâu rồi mà họ vẫn không tìm thấy ư? Ngôn sư thúc nào? Sư phụ đã nói người có nhị sư huynh tên gọi Ngôn Đạt Bình thất tung lâu ngày không được tin tức gì, e rằng không còn ở nhân thế nữa, sao bây giờ lão lại chường mặt ra đoạt Liên Thành Quyết? Hiển nhiên vết chân vết tay là do ta để lại, khiến bọn này nghi thần nghi quỉ, thật đáng tức cười.



Lại nghe Vạn Chấn Sơn hô:



– Các ngươi đừng làm ồn ào, hãy tĩnh tâm tìm khắp nơi coi.



Rồi tiếng người hỏi:



– Ngôn sư thúc đã tới đây, khi nào lại không lấy đem đi?



Một người khác đáp:



– Thích Trường Phát tâm kế sâu xa, lão có đem kiếm quyết cất dấu ở đây, người ngoài cũng khó mà tìm thấy được.



Lại người nữa nói:



– Dĩ nhiên lão tâm kế sâu xa, không thì đã chẳng mang ngoại hiệu là Thiết Tỏa Hành Giang.



Lại nghe mọi người nhốn nháo xục tìm trong sơn động.



Trong động vốn chẳng có gì, mọi người lục lọi loạn xạ cũng chỉ thấy mấy thứ đồ vặt cũ nát bỏ đó.



Tiếp theo là tiếng cuốc xẻng đào đất vang lên, nhưng đáy động toàn đá rắn không đào xuống được.



Vạn Chấn Sơn nói:



– Nơi đây chẳng có gì để lại hết, chúng ta ra tìm bên ngoài coi.



Mọi người theo sự phụ đến bên một lạch nước nhỏ ở phía xa xa ngồi xuống tảng đá núi.



Địch Vân không muốn để bọn họ phát giác nên không tới gần.



Bọn tám người bàn chuyện nói nhỏ, nên chàng không nghe rõ.



Sau một lúc, tám người đứng dậy ra đi.



Địch Vân nghĩ thầm:



– Bọn họ bảo đến kiêm Liên Thành Quyết, hiện giờ họ chưa tìm thấy và ngờ cho Ngôn sư thúc nào đó lấy cắp đem đi rồi, chỗ ở cũ của sư phụ ta đã biến thành một tòa đại hạ. Lão cái lại nói là muốn tìm kiếm tụ bảo bồn gì đó... À! Phải rồi!



Phải rồi!



Một tia sáng lóe lên trong đầu, chàng tỉnh ngộ nghĩ thầm:



– Lão khất cái kia nói là tìm kiếm tụ bảo bồn mà thực ra là tìm Liên Thành Quyết, lão nhận định kiếm quyết đó lọt vào tay sư phụ ta, nhưng để che tai mắt mọi người, lão dựng lên tòa nhà nón và phao tin tìm kiếm tụ bảo bồn để bịp bọn nông dân ngu dốt.