Liên Thành Quyết

Chương 45 : Khám phá âm mưu giết phụ thân

Ngày đăng: 14:18 18/04/20


Ngô Khảm không bật được ra nửa tiếng, người gã dãy dụa một lúc rồi hai tay dần dần rũ xuống.



Thích Phương ngó đầu lưỡi gã thò ra ngoài miệng, vẻ mặt coi rất khủng khiếp, bất giác trái tim nàng đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lát sau người Ngô Khảm cứng đơ không nhúc nhích được nữa.



Vạn Chấn Sơn buông hai tay đặt gã xuống ghế, lão lại lấy hai tờ giấy thấm nước vo lại nhét vào lỗ mũi và vào miệng gã, như vậy là gã có tỉnh lại cũng bị nghẹt thở, không còn lo gì nữa.



Thích Phương bụng bảo dạ:



– Công công đã bảo nhà lão là thế gia ở Kinh Châu, chẳng thể tùy tiện giết người, ta nghe nói phụ thân Ngô Khảm cũng là một hương thân, lão mà phát giác vụ này tất chẳng chịu bỏ qua, chắc sẽ gây nên nhiều chuyện rắc rối.



Nàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Vạn Chấn Sơn lớn tiếng quát:



– Ngươi đã làm việc gì thì mau mau tự thú nhận đi, chẳng lẽ còn bắt buộc ta phải động thủ?



Thích Phương lại một phen bở vía, miệng lẩm bẩm:



– Té ra công công đã ngó thấy ta rồi.



Nàng đâm liều không sợ hãi gì nữa, vì một ý nghĩ đến với nàng:



– Ta đã không muốn sống nữa thì đằng nào cũng đến chết là cùng, ta chết về tay lão càng khỏi mất công tự tử.



Nàng toan chui ra, chợt nghe Ngô Khảm cất tiếng:



– Sư phụ! Sư phu..... Muốn đệ tử thú nhận điều gì?



Thích Phương giật bắn người lên, lần này nàng kinh hãi thật sự, tự hỏi:



– Sao Ngô Khảm còn nói được? Hiển nhiên gã chết rồi kia mà? Chẳng lẽ gã lại hồi tỉnh?



Rồi nàng lẩm bẩm:



– Không có lý! Hiển nhiên người gã nằm trên ghế không nhúc nhích được từ lâu rồi.



Nàng không nhịn được mối hoài nghi liền nghiên đầu nhìn ra thấy Vạn Chấn Sơn môi miệng cử động, nàng tự hỏi:



– Thế này là nghĩa làm sao? Có phải công công đang nói không? Sao ta lại nghe rõ là thanh âm Ngô Khảm?



Tiếp theo nàng nghe Vạn Chấn Sơn lại lớn tiếng quát:



– Thú nhận điều gì ư? Hừ! Ngô Khảm! Ngươi thật là lớn mật, đi cấu kết với quân giặc trong ứng ngoài hợp định gây ra án mạng rất lớn tại thành Kinh Châu.



Thanh âm khác hỏi lại:



– Sư phụ! Sư phụ bảo đệ tử... gây ra án mạng gì?



Lần này Thích Phương phát giác ra Vạn Chấn Sơn hỏi câu đó, nhưng bắt chước giọng nói của Ngô Khảm, nàng không khỏi khâm phục lão về tài bắt chước thanh âm khá giống, bất giác nàng lẩm bẩm:



– Nguyên công công còn có bản lãnh học tiếng người rất giỏi mà trước nay ta không hay.



Rồi nàng tự hỏi:



– Công công học tiếng của Ngô Khảm để phát âm là có dụng ý gì?



Đầu óc nàng chợt nhớ ra một việc, nhưng chỉ là hình bóng lờ mờ chứ không rõ rệt, có điều nội tâm nàng đâm ra khủng khiếp mà không hiểu vì đâu.



Lại nghe Vạn Chấn Sơn hỏi:



– Chà chà! Ngươi tưởng ta không biết ư? Ngươi dẫn tên lang trung bán thuốc vào thành Kinh Châu, hắn chính là một tên giang dương đại đạo, ngươi cấu kết với hắn định tiến vào...



Lão nói mấy câu này một cách đường hoàng dõng dạc.



Tiếp theo lão đổi giọng ngập ngừng hỏi khẽ:



– Sư phụ!.... Sư phụ bảo tiến vào đâu?



Vạn Chấn Sơn lớn tiếng:



– Các ngươi định vào nhà công quán của Lăng Tri Phủ để ăn cắp một văn kiện cực kỳ cơ mạt, có đúng thế không? Ngô Khảm! Ngươi... ngươi còn định chối cãi ư?



Lão đổi giọng Ngô Khảm:



– Sư phụ!.... Sao sư phụ biết thế? Sư phụ!.... Xin lão nhân gia nghĩ đến tình đệ tử bình nhật rất hiếu thuận mà lượng thứ cho đệ tử một phen, từ đây... đệ tử không dám càn rỡ nữa.



Vạn Chấn Sơn dõng dạc hỏi:



– Vụ tầy đình đó mà bỏ đi được ư?



Thích Phương vừa ghé mắt dòm vừa lắng tai nghe từ nãy tới giờ nàng nhận ra Vạn Chấn Sơn bắt chước khẩu âm Ngô Khảm thực ra không giống hẳn, nhưng lão hạ thấp giọng cố biến đổi thành tiếng nói hàm hồ. Mỗi câu lão nêu thêm một tiếng "Sư phụ" đồng thời lão không ngớt tự xưng là "Đệ tử" khiến những người ở ngoài phòng thoáng nghe không chú ý đế sự giả dối, dĩ nhiên yên trí là lời Ngô Khảm nói ra. Vả lại chính mắt mọi người đã ngó thấy Ngô Khảm tiến vào phòng và đã nói với Vạn Chấn Sơn lúc trước thì bây giờ câu chuyện tiếp tục, tuy nhiên thanh âm không giống lắm, nhưng ngoài Ngô Khảm ra còn ai nữa đây? Mặt khác những câu nói của Vạn Chấn Sơn, lão dụng tâm thỉnh thoảng lại hô "Ngô Khảm" để ngươi bên ngoài càng yên trí hơn nữa.
.............



"Lăng Tẩm Bàn Không Nhúc, Hùng Hùng Thủ Thúy Vị.." Chữ thứ năm mươi mốt là chữ "Lăng".



– Giang Lăng! Giang Lăng! Thật là tuyệt diệu! Giang Lăng là Kinh Châu rồi, quả nhiên ở Kinh Châu thật.



Vạn Khuê xen vào:



– Gia gia! Gia gia nói nhỏ đi một chút.



Vạn Chấn Sơn mỉm cười đáp:



– Phải rồi! Phải rồi! Ta cao hứng quá quên mất, Khuê nhi ơi! Gia gia ngươi tốn một đời tâm huyết kể ra cũng không uổng, vụ đại bí mật này rút cuộc lọt vào tay chúng ta.



Đột nhiên lão che cuốn sách đi khẽ hỏi:



– Tại sao địch nhân lại đem kiếm phổ đưa vào tay chúng ta? Ta hiểu rõ rồi.



Vạn Khuê hỏi:



– Vì duyên cớ gì vậy? Hài nhi nghĩ mãi không ra.



Vạn Chấn Sơn đáp:



– Địch nhân lấy được kiếm phổ rồi nhưng không mò ra nổi chỗ bí ẩn bên trong thì để làm cóc gì? Liên Thành Kiếm Pháp của chúng ta cứ mỗi chiêu lại đặt tên một câu thơ Đường, còn người phái khác dù bản lãnh nghiêng trời cũng không hiểu được, trên cõi đời này chỉ có ta và Ngôn Đạt Bình là hai người biết chiêu thứ nhất thuộc câu nào, chiêu thứ hai là câu gì. Do đó mới hay chữ thứ nhất ở trong bài Trùng Kinh Chiêu Lăng mà tìm kiếm.



Vạn Khuê hỏi:



– Liên Thành Kiếm Phổ có phải là thứ kiếm pháp mà gia gia đã dạy bọn hài nhi không?



Vạn Chấn Sơn đáp:



– Đúng thì đúng đấy, nhưng thứ tự rối loạn xà ngầu.



Vạn Khuê hỏi:



– Gia gia! Cả hài nhi gia gia cũng không truyền dạy kiếm pháp chân thực là có ý gì?



Vạn Chấn Sơn lộ vẻ bẽn lẽn đáp:



– Ta có tám tên đệ tử mà các ngươi sớm tối ở với nhau, nếu ta dạy riêng mình ngươi tất bọn chúng cũng biết thì thành bất diệu.



Vạn Khuê "Ồ" một tiếng rồi nói:



– Âm mưu của địch nhân nhất định cũng thế rồi, họ để chúng ta điều tra ra chỗ bí ẩn trong kiếm phổ, chờ khi nào chúng ta đi kiếm bảo tang rồi mới dở trò cường đạo gặp tướng cướp.



Vạn Chấn Sơn đáp:



– Chính thế! Chính thế! Chúng ta phải đề phòng từng bước, nếu không thì chẳng những uổng một phen tân khổ, chẳng lấy được bảo tàng, có khi nào còn mất mạng nữa.



Lão lại dấp nước ngón tay để kiếm chữ thứ ba.



Lão nói:



– Chiêu thứ ba trong kiếp pháp ở chữ thứ ba mươi ba trong bài Thánh Quả Tự.



Rồi lão đọc:



– "Hạ Phương Thành Quách Cận, Chung Khánh Tạp Sanh Ca".



Chứ thứ ba mươi ba là chữ "Thành" Giang Lăng Thành! Phải rồi! Phải rồi!



không còn nghi ngờ gì nữa.



Bỗng lão bật tiếng la:



– Ô hay! Sao ta ngứa dữ thế này?



Lão đưa tay mặt gãi mu bàn tay trái sồn sột mấy cái rồi lại thấy mu bàn tay phải cũng ngứa, lão đưa tay trái lên gãi rồi cầm kiếm phổ nói:



– Chiêu thứ tư ở chữ hai mươi tam, ồ... mười lăm, hai mươi!.... Hai mươi lăm... chữ thứ hai mươi tám là chữ "Nam" ha ha! Giang Lăng Thành Nam, ô hay!



Lại ngứa rồi.



Lão cúi đầu xuống coi mu bàn tay trái thì thấy ba vệt đen dài dài trong lòng kinh hãi tự hỏi:



– Bữa nay ta không viết chữ sao mu bàn tay lại dính mực?