Liên Thành Quyết

Chương 6 : Đau lòng kia lại gấp ba đau đòn

Ngày đăng: 14:17 18/04/20


Địch Vân nói:



– Tại hạ thắp đèn lên để tôn giá coi.



Phụ nhân đáp:



– Các hạ lại đây! Lẹ lên! Lẹ lên!



Địch Vân nghe giọng hoảng hốt của phụ nhân liền tiến đến gần lại một bước hỏi:



– Sao?



Đột nhiên phụ nhân giang tay ra ôm lấy chàng, miệng lớn tiếng la:



– Cứu mạng! Cứu mạng!



Địch Vân giật mình kinh hãi tự hỏi:



– Hiển nhiên chân tay mụ đều bị cột mà mà sao lại ôm được ta?



Chàng vội đưa tay ra đẩy, mong thoát khỏi vòng tay đối phương, không ngờ mụ phụ nhân ôm rịt lấy lưng chàng, không sao đẩy ra được.



Đột nhiên trước mắt sáng lòa. Hai bó đuốc từ ngoài cửa sổ đưa vào, soi rõ căn phòng sáng như ban ngày.



Mấy người đồng thanh hỏi:



– Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?



Phụ nhân la lên:



– Thái hoa tặc! Thái hoa tặc! Hắn định giết người lấy của. Cứu mạng! Cứu mạng!



Địch Vân hốt hoảng la lên:



– Ngươi... sao ngươi không biết điều?



Chàng đưa tay ra đẩy vào người thị loạn cả lên.



Phụ nhân ôm chặt lấy lưng chàng lúc trước, bây giờ lại hết sức chống cự, quát lớn:



– Không được đụng vào người ta! Không được đụng vào người ta!



Địch Vân toan trốn chạy, bỗng sau gáy lạnh ngắt. Một thanh trường kiếm đã kề cổ chàng.



Chàng toan biện bạch, đột nhiên bạch quang lấp loáng. Tay mặt chàng đau nhói lên rồi nghe đánh keng một tiếng. Thanh trường kiếm trong tay rớt xuống mặt ván gác.



Địch Vân cúi xuống nhìn, hoảng sợ cơ hồ ngất đi. Năm ngón tay phải chàng đã bị người lia kiếm cắt đứt. Máu tươi chảy ra như suối.



Trong lúc hoang mang đau đớn, chàng liếc mắt nhìn thấy Ngô Khảm tay cầm trường kiếm đứng một bên.



Chàng la một tiếng:



– Ngươi...



Rồi vung chân đá Ngô Khảm một cước.



Đột nhiên chàng bị đánh trúng lưng một quyền, loạng choạng người đi, té xuống đè lên mình phụ nhân.



Phụ nhân lại thét lên:



– Trời ơi! Thái hoa tặc! Thái hoa tặc! Cứu ta với! Cứu ta với!



Bỗng nghe thanh âm Lỗ Khôn cất lên:



– Cột tên tiểu tặc này lại!



Địch Vân khác nào con cọp điên khùng, chàng quyết liều mạng. Tuy là một thiếu niên ở nơi thôn dã chưa hiểu việc đời, nhưng lúc này chàng cũng biết mình sa vào cạm bẫy của người ta bố trí.



Địch Vân nhảy vọt lên, xoay mình lại, toan xổ về phía Lỗ Khôn thì chợt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng lợt lạt của Thích Phương. Chàng không khỏi ngẩn người ra.



Địch Vân ngó thấy nét mặt Thích Phương vừa ra vẻ thương tâm lại ra chiều phẫn nộ, chàng la lên:



– Sư muội!



Thích Phương mặt đỏ bừng, ấp úng hỏi:



– Sao... sao sư ca lại làm thế này?



Địch Vân đầy mối oan khuất trong lòng mà lúc này không nói sao được.



Thích Phương ọe một tiếng rồi khóc òa lên, nghẹn ngào nói:




Tên ngục tốt kia ngoẹo đầu nhìn chàng gọi:



– Tiểu tặc! Có người đến thăm ngươi đó.



Địch Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi:



– Ai... ai vậy?



Tên ngục tốt lại ngoẹo đầu nhìn chàng một lúc rồi móc chìa khóa trong mình mở cửa sắt bên ngoài.



Lại nghe những tiếng bước chân vang lên đang đi qua ngõ hẻm dài dài. Rồi lại tiếng mở cửa sắt. Trong đường hẻm tiếng bước chân ba người đi tới.



Địch Vân mừng quýnh nhảy lên một cái. Nhưng đùi chàng nhủn ra lại té xuống. Chàng vội dựa vào tường vách. Cử động này chạm đến xương tỳ bà làm cho đau đớn khủng khiếp. Có điều lúc này chàng hoan hỷ quá độ quên cả đau đớn.



Chàng cất tiếng gọi:



– Sư phụ! Sư muội!



Trên đời chàng chỉ có hai người thân là sư phụ cùng sư muội. Chàng cho là ba người trong đường hầm ngoài ngục tối, còn hai người kia dĩ nhiên là sư phụ cùng sư muội.



Đột nhiên miệng chàng hô lên một chữ "sư", còn chữ "phụ" lại nuốt vào.



Miệng há hốc ra, hai mắt nhắm lại.



Nguyên những người tiến vào thì người đi đầu là ngục tốt, người thứ hai là gã thiếu niên anh tuấn, ăn mặc hoa lệ. Chính là Vạn Khuê. Còn người thứ ba là Thích Phương.



Thích Phương lớn tiếng gọi:



– Sư ca! Sư ca!



Cô nhảy xổ đến nên chấn song sắt.



Địch Vân bước ra một bước ngó thấy cô mình mặc áo lụa mà không phải là tấm áo mới mặc lúc ở nhà quê ra tỉnh. Chàng muốn tiến bước nữa mà không được.



Thích Phương hai mắt sưng húp, đỏ hoe, lại la gọi:



– Sư ca! Sư ca!



Địch Vân hỏi:



– Sư phụ đâu rồi? Có tìm thấy... lão nhân gia không?



Thích Phương lắc đầu. Hai hàng châu lệ tuôn xuống như mưa.



Địch Vân lại hỏi:



– Sư muội... Sư muội có bình yên không? Hiện trú ở đâu?



Thích Phương nghẹn ngào đáp:



– Tiểu muội chẳng biết đi đâu, đành tạm trú ở... nhà Vạn sư cạ..



Địch Vân la lên:



– Đó là chỗ hại người. Sư muội... không nên ở... cần dọn đi ngay.



Thích Phương cúi đầu xuống khẽ đáp:



– Tiểu muội... tiểu muội không có tiền. Vạn sư cạ.. rất tử tế. Mấy bữa naỵ..



ngày nào y cũng đến nha môn, vung tiền... để giải cứu sư ca.



Địch Vân càng tức giận, gầm lên:



– Ta có phạm tội gì đâu... mà y phải vung tiền?... Rồi đây chúng ta làm sao trả được? Tri huyện đại lão gia tra ra oan uổng, tự nhiên sẽ tha ta.



Thích Phương ọe một tiếng rồi khóc òa lên. Cô hậm hực hỏi:



– Sao đại cạ.. đại ca lại làm những chuyện này? Tại sao... sư ca lại bỏ tiểu muội?



Địch Vân sửng sốt một chút rồi hiểu ngay cho đến bây giờ sư muội vẫn tin lời Đào Hồng là thật, và những bọc vàng bạc châu báu đó quả là chàng đã lấy cắp.



Suốt đời chàng kính yêu Thích Phương, việc gì cũng cho cô hay. Trước khi hành động chàng vẫn thương lượng với cô trước. Ngờ đâu gặp chuyện tày đình, cô chẳng khác gì người ngoài, cũng tin là chàng đã cưỡng gian phụ nữ, trộm cắp tiền bạc.



Trong khoảnh khắc này, lòng chàng đau khổ, so với cái đau đớn thân thể còn nặng gấp trăm lần. Chàng há miệng líu lưỡi, có cả ngàn lời muốn biện bạch với Thích Phương mà như người câm họng không thốt ra được câu nào. Chàng càng ấm ức mặt càng đỏ gay.



Thích Phương ngó vẻ mặt chàng không khỏi sợ hãi, phải quay đầu đi, không dám nhìn nữa.



Địch Vân cố gắng mãi mà thủy chung không nói ra được một tiếng, chợt thấy Thích Phương ngoảnh đầu đi né lánh, không khỏi trong lòng đau đớn vô cùng!