Liên Thành Quyết
Chương 8 : Dùng kỳ công đã bại địch nhân
Ngày đăng: 14:17 18/04/20
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Địch Vân từ từ mở mắt ngó thấy bộ mặt râu ria xồm xoàm đang toét miệng ra mà cười.
Chàng nghe tiếng cười của hán tử điên khùng, bất giác tức giận đầy ruột, mắng thầm:
– Việc gì ngươi cũng chống đối ta. Thậm chí ta đã tìm cái chết, ngươi cũng chẳng để yên.
Chàng muốn đứng lên cùng hắn liều mạng một phen, nhưng người suy nhược quá rồi, lực bất tòng tâm.
Hán tử điên khùng cười nói:
– Ngươi đã tắt thở chừng nửa giờ. Nếu ta không dùng công phu độc môn cứu chữa thì trong thiên hạ chẳng còn người thứ hai nào vãn hồi được sinh mạng cho ngươi.
Địch Vân tức giận hỏi:
– Ai cầu ngươi cứu ta? Ta không muốn sống nữa.
Hán tử đắc ý nhơn nhơn đáp:
– Ta không cho ngươi chết là ngươi không chết được.
Hán tử điên khùng xích đến bên chàng khẽ nói:
– Công phu này của ta kêu bằng "Thần chiếu kinh". Ngươi đã nghe ai nói đến bao giờ chưa?
Địch Vân tức mình đáp:
– Ta chỉ biết ngươi mắc bịnh thần kinh. Còn Thần chiếu kinh hay bất thần chiếu kinh, ta chưa được nghe qua.
Lạ Ở chỗ lần này hán tử điên khùng không nổi giận, mà lại cất giọng ôn nhu khẽ nói:
– Mạng ngươi quả là lớn thiệt. Môn Thần chiếu kinh ta phải luyện mười hai năm và mới thành tựu hai tháng nay. Nếu ngươi tự tử trước đây hai tháng thì ta có muốn cứu cũng không nổi.
Địch Vân trong lòng uất hận vì nghĩ tới Thích Phương chịu lấy Vạn Khuê, coi chàng như người dưng, muốn chết đi cho rảnh. Chàng trợn mắt nhìn hán tử điên khùng, hằn học nói:
– Không hiểu kiếp trước ta đã làm nên tội nghiệt gì mà kiếp này gặp phải tên ác tặc như ngươi?
Hán tử cười đáp:
– Ta rất khoan khoái. Tiểu huynh đệ! Ba năm nay ta đã trách lầm ngươi.
Đinh Điển này có lời xin lỗi.
Hắn nói rồi bò xuống đất dập đầu binh binh ba cái.
Địch Vân thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Đúng là kẻ điên khùng!
Rồi chàng không lý gì nữa, từ từ quay đầu đi.
Đột nhiên chàng tự hỏi:
– Hắn tự xưng là Đinh Điển, phải chăng họ Đinh tên Điển? Ta ở với hắn trong ngục ba năm, ngày đêm thấy mặt nhau mà không hiểu tên họ.
Bất giác động tính hiếu kỳ, chàng hỏi:
– Tên họ ngươi là gì?
Hán tử đáp:
– Ta họ Đinh tên Điển. Vì mắc bịnh đa nghi, ta tưởng ngươi là một kẻ tồi bại nên ba năm nay ta hành hạ ngươi khổ sở, thật lấy làm hối hận.
Địch Vân nghe hắn nói đúng lý, chẳng có chỗ nào điên khùng liền hỏi:
– Ông bạn không điên thật chứ?
Đinh Điển mặt buồn rười rượi lẳng lặng hồi lâu rồi thở dài đáp:
Đinh Điển lượm những sợi râu rớt xuống đặt vào lòng bàn tay.
Địch Vân cười hỏi:
– Đinh đại ca! Đại ca còn luyến tiếc bộ râu vì nó ở với đại ca lâu năm phải không?
Đinh Điển đáp:
– Không phải thế! Địch huynh đệ Ơi! Đinh mỗ yêu cầu huynh đệ cải trang làm Đinh mỗ một chuyến.
Địch Vân lấy làm kỳ hỏi:
– Hóa trang làm đại ca ư?
Đinh Điển đáp:
– Đúng thế! Trong ba ngày tất có kình địch tới đây. Năm người đó mà lấy một chọi một đều không địch nổi Đinh mỗ, nhưng chúng nhất tề động thủ thì lợi hại vô cùng! Đinh mỗ muốn bọn chúng tưởng lầm Địch huynh đệ là Đinh mỗ, để hết tinh thần đối phó với huynh đệ, Đinh mỗ liền thừa cơ chúng bất ngờ mà tập kích thì chúng mới trở tay không kịp.
Địch Vân ấp úng nói:
– Cái đó... cái đó e rằng có điều... không được chính đại quang minh.
Đinh Điển cười hơ hớ nói:
– Ha ha! Quang minh chính đại hay chính đại quang minh? Người giang hồ đều nham hiểm xảo trá, dùng thủ đoạn tinh ma quỷ quái đối phó với huynh đệ, mà huynh đệ lại xử sự quang minh chính đại với họ há chẳng là tự tìm lấy cái chết ư?
Địch Vân đáp:
– Đại ca nói vậy tuy đúng lý, nhưng... nhưng...
Đinh Điển hỏi:
– Đinh mỗ hỏi huynh đệ:
Huynh đệ là hảo nhân trong trắng, chẳng có tội lỗi gì mà sao bị giam cầm trong ngục ba năm, thủy chung không rửa sạch mối oan khiên?
Địch Vân đáp:
– Ờ! Cái đó tiểu đệ không sao hiểu được.
Đinh Điển mỉm cười nói:
– Kẻ nào đưa huynh đệ vào ngục là kẻ đó đã hạ thủ, khiến huynh đệ chẳng bao giờ ra thoát nữa.
Địch Vân đáp:
– Tiểu đệ nghĩ mãi không ra:
Người tiểu thiếp của Vạn Chấn Sơn là Đào Hồng cùng tiểu đệ chưa từng quen biết nhau, dĩ nhiên chẳng có oán thù mà tại sao mụ lại hãm hại khiến cho tiểu đệ thân bại danh liệt và phải chịu biết bao nhiêu nỗi đau khổ?
Đinh Điển hỏi:
– Bọn họ vu hãm huynh đệ thế nào thử kể cho Đinh mỗ nghe.
Địch Vân vừa cạo râu vừa đem chuyện đến Kinh Châu mừng thọ thế nào, đánh lui tên đại đạo Lữ Thông ra sao, vì lẽ gì tám tên đệ tử ở Vạn môn đến đấu kiếm, sư phụ chàng đả thương sư bá trong trường hợp nào, có người toan làm điều phi lễ với tiểu thiếp của Vạn Chấn Sơn ra sao. Chàng ra tay cứu viện lại bị hãm hại thế nào, nhất nhất thuật lại. Chỉ có vụ lão cái truyền dạy kiếm pháp là chàng dấu nhẹm không nói đến, vì chàng đã lập thệ với lão quyết chẳng tiết lộ vụ này, vả nhận thấy đó là một chi tiết vụn vặt, chẳng quan trọng gì.
Chàng thuật chuyện xong thì hàm râu của Đinh Điển cũng cạo gần hết.
Địch Vân thở dài hỏi:
– Đinh đại ca! Tiểu đệ bị nỗi oan uổng tày đình, chẳng lẽ không có lý do?
Chắc bọn họ Oán hận gia sư hạ sát Vạn sư bá, nhưng Vạn sư bá chỉ bị thương xoàng chứ không chết. Tiểu đệ bị giam cầm đã lâu năm, tưởng nên thả ra thì phải. Nếu bảo là họ quên tiểu đệ cũng không đúng. Hôm trước gã tiểu sư đệ họ Thẩm chẳng đã đến thăm tiểu đệ đấy ư?
Đinh Điển ngoẹo đầu ngó Địch Vân hết bên này qua bên kia rồi nổi lên tràng cười khành khạch.