Liệp Chủ (Săn Boss)

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:01 20/04/20


Edit: Hầu lão



Beta: Lynn



Tề Triết Hoài không đi về phía phòng của mình, ngược lại đi đến phòng của Phó Vịnh Hoan, gã muốn xem tình hình của Phó Vịnh Hoan có nghiêm trọng hay không.



Lúc ấy gã hám lợi đen lòng, bởi vậy mới liên hợp với Lý Đại dụ dỗ Phó Vịnh Hoan đến căn nhà nhỏ đó, nhưng Phó Vịnh Hoan nếu không tham sản nghiệp Tề gia, hắn đích xác xem gã như người thân, cũng không chỗ nào có lỗi với gã.



Huống chi vừa rồi nghe tổng quản nói, Phó Vịnh Hoan nghĩ gã đã chết, bi thương đến ngất đi, còn vì gã mà xung đột với Tề Tín Sở, tim người làm bằng thịt mà, gã nghe xong, trong lòng cũng tràn ngập xúc động.



Gã biết lần này mình không chết mà sống lại, đại khái chỉ có Phó Vịnh Hoan là thật lòng hoan nghênh gã về nhà, những người còn lại căn bản không muốn gã về, Tề Tín Sở dùng những kẻ hầu xu nịnh thế lực chủ nhà, khiến cho gã ở tại Tề gia lại giống như khách từ bên ngoài.



Nghĩ tới Phó Vịnh Hoan nhiệt thành với gã, gã cảm thấy có chút áy náy với Phó Vịnh Hoan lại nói đến, gã đối với Phó Vịnh Hoan cũng có chút tình nghĩa huynh đệ.



Tuy rằng Tề Tín Sở phá hủy chuyện tốt của Lý Đại, nhưng gã cũng không nguyện để Phó Vịnh Hoan bị Lý Đại chà đạp, nếu đã có tiền trong tay, Phó Vịnh Hoan bình yên vô sự, gã phải đi xem hắn thế nào.



Đến gần phòng của Phó Vịnh Hoan, nghe thấy tiếng thở dốc, nghĩ cũng biết dược tính đang phát táng, Tề Triết Hoài đang muốn quay đầu gọi tổng quản giúp hắn kêu một nữ nhân đến giải dược tính, bỗng nhiên nghe thấy Phó Vịnh Hoan cao giọng kêu to một tên mà khiến cho sắc mặt gã cứng đơ.



“Tín Sở, Tín Sở….Ưm….A….Tín Sở!”



“Vịnh Hoan, ta yêu ngươi.”



Gã cho dù ít nói chuyện với Tề Tín Sở, nhưng cũng nhận ra đây là tiếng của Tề Tín Sở.



Kiều âm của Phó Vịnh Hoan vui sướng vừa thở dốc vừa trả lời: “Ta cũng yêu ngươi, Tín Sở, ta rất yêu ngươi.”



Ái ngữ của hai người rõ rõ rành rành lọt vào tai, Tề Triết Hoài tức giận đến chút nữa muốn xông vào đánh người.



Phó Vịnh Hoan lại cùng cừu nhân nhất đời của gã cùng ở bên nhau!



Trách không được Tề Tín Sở muốn đem phần lớn gia sản cho Phó Vịnh Hoan!



Hai người kia rõ ràng là liên hợp lừa gã! Phí cho gã vừa rồi trong lòng còn bất an, vô cùng hổ thẹn với Phó Vịnh Hoan không thể ngờ hai người kia không thương nữ tử, lại lén có một chân mà lừa gã.



Tổng quản còn nói cái gì Phó Vịnh Hoan vì gã mà xung đột với Tề Tín Sở, ở linh tiền khóc đến ngất xỉu, toàn bộ là kế sách muốn cho gã mềm lòng mà thôi.



Những người này căn bản là liên hợp lừa gã!



Tề Triết Hoài nổi giận đùng đùng trở về phòng, tức giận đá nát cái bàn, tức giận vô cùng, một ác kế nảy lên trong lòng.



Gã muốn cho hai người bọn họ biết gã Tề Triết Hoài không phải quả hồng mềm, càng muốn cho Phó Vịnh Hoan biết hậu quả của việc phản bội gã!



Tề Tín Sở đem Phó Vịnh Hoan ôm để lên đùi mình, Phó Vịnh Hoan há lại đồng ý ở đại sảnh mất mặt xấu hổ, đẩy ngực y ra nói: “Không được, bị người ta nhìn thấy xấu hổ lắm.”



“Bây giờ không có ai a, huống hồ đã lâu không ôm ngươi.”



Toàn bộ biểu hiện trìu mến yêu thương của Tề Tín Sở đối với hắn đều hiện trên mặt, trong lòng Phó Vịnh Hoan vui sướng ngã đầu lên vai y.



Hai tháng nay, Tề gia chuyển lỗ thành dư, Tề Tín Sở rốt cuộc không cần ngày đêm làm việc vất vả từ chuyện Lý Đại lần trước, ngay cả Tề Triết Hoài hành sự cũng ngoan hơn, không hề gây phiền toái cho Tề gia, có thể nói là gió êm sóng lặng.



Mấy ngày nay Tề Tín Sở xuống nam Trường Giang đàm phán một số việc buôn bán, tuy rằng vẫn chưa hết nợ, nhưng Tề gia hết thảy đã vào quỹ đạo, có một số lượng buôn bán lớn như vậy, Tề Tín Sở không cần như xưa đi sớm về trễ, cho nên hôm nay y có về trước bồi Phó Vịnh Hoan.



Từ sau chuyện Lý Đại, Tề Tín Sở sợ Tề Triết Hoài động thủ với Phó Vịnh Hoan, lập tức muốn tổng quản nghiêm mật bảo hộ hắn.



Hiện nay y đã về, thấy ngọc nhân như xưa, nhịn không được muốn Phó Vịnh Hoan ngồi trên đùi, dâng lên nụ hôn ngọt ngào.


Tề Tín Sở trầm ngâm chốc lát mới nói: “Giang Nam tơ lụa phú thương Hàn Độc Cổ mới vừa cũng ta bàn một số buôn bán, hợp đồng buôn bán này còn ở trên người ta, đủ chúng ta ăn mặc một chút. Hơn nữa gần đây hắn đến kinh thành phát triển, bằng không chúng ta cũng đi kinh thành! Kinh thành đất lớn người nhiều, nhất định cũng có nơi cho chúng ta dung thân hắn vô cùng ân thưởng ta, cũng từng nói muốn cùng ta lập phường buôn bán, chúng ta đi xin sự giúp đỡ của hắn.”



“Ừ, chỉ cần nơi có ngươi, ta sẽ đi cùng ngươi.”



Nước mắt Phó Vịnh Hoan ngưng chảy, nắm tay của Tề Tín Sở hướng phía kinh thành mà tiến đi được trăm bước, hắn quay đầu nhìn lại Tề gia, hắn ở nơi đó đã hơn hai mươi năm, bây giờ nản lòng thoái chí mà rời đi.



Đại môn Tề gia hơi mở ra, Tề Triết Hoài đi ra.



Nước mắt của Phó Vịnh Hoan lần nữa cuồn cuộn chảy ra.



Tề Triết Hoài bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo, hét lớn: “Vịnh Hoan, đừng đi! Ngươi biết ta sẽ không hại ngươi đúng không?”



Phó Vịnh Hoan che mặt lại, xoay người không nhìn Tề Triết Hoài, Tề Tín Sở đưa tay ôm chặt.



“Vịnh Hoan, ngươi trở lại đi, chỉ cần ngươi tiếp tục ở lại nhà ta, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ.”



Gã gọi lần nữa, khiến cho nước mắt của Phó Vịnh Hoan không ngừng rơi xuống.



Vô Ưu tức giận, quay đầu lại mắng: “Đại thiếu gia, tính tình của ngươi thay đổi thất thường, thiếu gia nhà ta còn ở lại nơi này, một ngày nào đó lại bị ngươi hại chết! Ngươi không cần gọi nữa, thiếu gia đã hết hy vọng với ngươi.”



Tề Triết Hoài dừng bước, bởi vì Phó Vịnh Hoan không giờ quay đầu lại, hắn vừa rồi ngoái đầu nhìn lại đại trạch Tề gia với cái nhìn đầy tuyệt vọng.



Chỉ thấy hắn nghiêng mặt nhìn Tề Tín Sở, khi nước mắt rơi, Tề Tín Sở nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn hai người đứng chung tựa như một đôi bích nhân.



Tề Triết Hoài lùi sau vài bước, gã hận Phó Vịnh Hoan dùng ánh mắt kia nhìn Tề Tín Sở.



“Phó Vịnh Hoan, ngươi hầu hạ nam nhân, loại nam nhân thấp hèn không biết xấu hổ, ngươi muốn làm huynh đệ với ta? Ta phi! Ta xem ngươi có vài phần xinh đẹp, Tề Tín Sở mới có thể vui đùa với ngươi một chút chờ ngươi lớn tuổi, ta xem hắn có một cước đá ngươi ra khỏi cửa không, đến lúc đó ngươi tới cần ta thu lưu, ta sẽ một cước đạp chết ngươi.”



Phó Vịnh Hoan đi càng ngày càng xa, tiếng mắng chửi càng ngày càng nhỏ bên cạnh Tề Tín Sở giúp hắn lau giọt lệ cuối cùng.



“Khóc hết hôm nay, về nay không được vì loại người mặt người dạ thú mà khóc nữa.”



Phó Vịnh Hoan gật đầu, hắn đem mặt tựa vào lòng của Tề Tín Sở.



Hắn biết cho dù mất hết tất cả, nhưng hắn có được toàn bộ tình yêu của Tề Tín Sở.



Mà hắn cũng tin tưởng với tài năng của Tề Tín Sở, trở lại ngày xưa chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi, điều quan trọng là bọn hắn bên nhau, cùng tổng quản và Vô Ưu như người thân, cuộc đời của hắn đã không còn cầu gì nữa.



Mắt thấy đoàn người Phó Vịnh Hoan mất hút, Tề Triết Hoài còn thóa mạ, nhưng tiếng mắt càng nhỏ dần đi, về sau gã mắng đến khàn cả giọng.



Bỗng, giọt mưa từ không trung rơi xuống, gã ngước lên, trời không mây, chính là nước mắt trên mặt rơi dài.



“Vịnh Hoan! Vịnh Hoan!”



Gã mệt mỏi quay đầu hướng Tề phủ, bởi vì mê dược gã hạ cũng không nặng, cho nên không bao lâu mấy người hầu tỉnh lại, bọn họ đang vây quanh cửa phủ Tề gia nhìn gã, ánh mắt mỗi người đã khinh bỉ còn khinh thường.



Gã có được Tề gia, nhưng lại mất đi người duy nhất dùng ánh mắt trong suốt, vui vẻ nhìn gã.



Tề Triết Hoài lảo đảo tiến vào nhà, đem hợp đồng trong lòng nhìn trăm ngàn lần, tờ giấy kia làm cho hắn có được toàn bộ, cũng làm cho gã mất đi tất cả, càng đẩy Phó Vịnh Hoan tiến vào vòng tay của Tề Tín Sở.



“Phó Vịnh Hoan, ngươi là loại nam nhân ti tiện, tiện tới cực điểm! Ta nguyền rủa ngươi tiện nhân không thức thời, chỉ có Tề Tín Sở muốn ngươi, không ai muốn ngươi.”



Cùng tiếng chửi rủa đầy gian phòng, là thanh âm khóc rống của Tề Triết Hoài.



Hoàn