[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm

Chương 108 : Tráng sĩ mỹ nữ

Ngày đăng: 18:35 17/09/19

Tứ Cẩu có lẽ quá hạnh phúc, đã không phải cưỡi ngựa nữa mà đã biến thành ngồi xe ngựa rồi. Kỳ thực hắn coi như là một nam nhân cường tráng, chỉ là mỗi đêm đều ngủ không đủ, ban ngày lại phải ngủ bổ xung để buổi tối còn tiếp tục “mây mưa tái chiến”. Sáu nữ nhân bên người hắn nghĩ đến chủ ý thật là tốt, bởi vì thời gian vận động về đêm của hắn thật sự quá dài, nữ nhân của hắn làm sao có thể để hắn vất vả được. Tìm một chiếc xe ngựa, bắt hắn ngoan ngoãn nằm ngủ trong xe. Bởi vì nếu để hắn cưỡi ngựa, hắn sẽ bị ngã từ lưng ngựa xuống, sau đó nói dại lỡ tay chân người ngợm hắn có bị thường chỗ nào, không thể “ sinh hoạt”, thì làm sao có thể đáp lại thâm tình của đám nữ nhân chứ? Bởi vậy bọn họ mới nghĩ ra cách nay, bắt hắn ban đêm làm việc, ban ngày tránh ở trong xe nằm mộng chu công (mộng chu công=ngủ ngon) Hôm nay hắn lại giống như con mèo động đực, buổi tối nỗ lực bắt chuột, ban ngày ngủ trong một cái hộp lớn di động thu lấy quyền lợi được nghỉ ngơi. Việc này khiến hắn thật mất mặt nhưng hắn không thể không làm - hắn đích thực là cần được ngủ mà Hoa Tiểu Ba có thể thong cảm được sự lao lực quá mức của sư phụ, đề nghị Tứ Cẩu chia cho hắn một hai mĩ nữ. Tứ Cẩu nói: “ ngươi cấm được tiến thêm chút nào, coi chừng ta bắt ba nữ nhân đó của ngươi phải trở về.” Hoa Tiểu Ba cười cười, liền đẩy mấy nữ nhân bên cạnh sang cho hắn, miệng nói là hiếu kính sư phụ. Tứ Cẩu sắc mặt đại biến, hét lớn: “ Hoa Tiểu Ba, người có phải là muốn hại chết ta không?” Độc Cô Minh nói: “chết làm quỷ phong lưu, thành quỷ cũng sướng hơn làm thần tiên” Triệu Tử Uy nói: “Độc Cô huynh, bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi nói chuyện rất thú vị, nếu như ngươi lại tiếp tục cùng ta tranh giành Mộng Hương, xem ra trước tiên ta phải khóa miệng ngươi lại.” Hy Bình mỉm cười: “nói chuyện thú vị, có tác dụng cái rắm á! Tán gái chú trọng chính là thủ đoạn và khí phách, là có thể ăn sạch sẽ rồi!” La Mĩ Mĩ nghe vậy liền châm chọc: “ngươi thì có thủ đoạn gì? Ngươi chẳng qua chỉ biết hùng hổ, cái thứ man ngưu như ngươi, cỏ nào cũng gặm bừa.” Hy Bình nghe không vào lời châm chọc của nàng, cơ hồ muốn nhảy xuống ngựa tới phát vào mông nàng mấy cái, quát lớn: “La Mĩ Mĩ, đừng tưởng ta sợ nàng, có tin đêm nay lão tử cưỡng gian nàng không?” La Mĩ Mĩ cương quyết đáp: “có giỏi thì cưỡi ngựa qua đây!” Hy Bình đột nhiêu cười lớn: “chút nữa thì quên nàng không sợ bị ta cưỡng gian, mà ngược lại còn rất hoan nghênh ta cưỡng gian nàng! Ta cùng nàng bất hòa ồn ào quá, ngày mai tới Cẩm Châu Thành, ta để nàng lại quê nhà, để xem nàng kiếm ai để bất hòa?” Sắc mặt La Mĩ Mĩ liền đanh lại, mắng: “Hoàng Hy Bình, tên sắc ma chết dẫm, ngươi để ta xuống ngưa, tên hỗn đản nhà ngươi, không dưng lại khi dễ Mĩ Mĩ, ta phải thiến chết ngươi!” Hy Bình hôn Tiểu Tước đang ngồi trong lòng, nói: “tiểu thư của nàng nói là muốn thiến ta, nàng có đồng ý không?” Tiểu Tước nhu hòa đáp: “đó là chuyện của hai ngươi, chàng đừng hại Tước nhi bị tiểu thư mắng.” Hy Bình nói: “nàng làm sao lại nói vậy chứ? Ta là nam nhân của nàng, nàng lại không bênh vực ta sao?” Tiểu Tước vểnh môi đáp: “chàng cũng là nam nhân của tiểu thư mà!” La Mĩ Mĩ vặn lại: “Tước nhi, ngươi im miệng cho ta! Hắn thành nam nhân của bổn tiểu thư từ khi nào vậy? La Mĩ Mĩ ta từ khi sinh ra đến giờ còn chưa có nam nhân nào, huống chi là cái thứ hỗn đản như hắn?” Hoa Tiểu Ba nói xen vào: “Mĩ Mĩ tỉ tỉ, tỷ nói tỷ cũng là hoa chưa được khai mở sao?” Hy Bình cười nói: “Tiểu Ba, nàng ấy là nói về mình mười năm trước, còn bây giờ thì chẳng biết đã bị lão tử phạm bao nhiêu lần rồi.” La Mĩ Mĩ phản bác: “ngươi vu khống, mới chỉ một lần đó mà thôi!” vừa dứt câu đã biết mình lỡ lời, nhưng hối hận thì đã muộn. Mọi ngươi liền cười ồ lên. La Mĩ Mĩ mắt ngấn nước, ghìm ngựa lại giữa đường, lập tức gục xuống khóc lớn trên lưng ngựa. Hy Bình quay đầu ngựa, đến bên cạnh nàng, thở dài nói: “vừa rồi còn sính cường, sao bây giờ lại khóc như vậy?” La Mĩ Mĩ vẫn nằm phục trên lưng ngựa, đáp: “không cần ngươi quan tâm!” Hy Bình lấy tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, nói: “ta sợ nàng rồi, từ nay về sau không tranh với nàng nữa, vậy được chưa?” La Mĩ Mĩ ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, đáp: “những lời ngươi nói cho đến bây giờ toàn là giả dối!” Hy Bình đưa tay lên mặt nàng, lau nước mắt cho nàng, nói: “lần này là thật, ngày mai đến nhà nàng, ta sẽ lập tức rời đi, không gặp lại nữa, đương nhiên sẽ không cùng nàng ầm ĩ như vậy nữa!” La Mĩ Mĩ rùng mình, đẩy mạnh cánh tay của hắn đang lau nước mắt cho nàng ra, lạnh lung nói: “không cần ngươi hảo tâm, ngươi không có lương tâm, lúc nào cũng làm tổn thương trái tim của Mĩ Mĩ.” Hy Bình cười khổ, hắn thật sự không biết mình làm tổn thương trái tim nàng hồi nào, liền nhẹ nhàng an ủi: “cho dù ta làm tổn thương nàng thì cũng là một lần cuối cùng đừng khóc nữa, đi thôi.” Tiểu Tước ngồi trong lòng Hy Bình thầm than: “lần này chính là chàng làm trái tim tiểu thư bị tổn thương nhất!” La Mĩ Mĩ hét lên một tiếng, giục ngựa chayh như điên. Hy Bình ở phía sau lo lắng nói: “Mĩ Mĩ, nàng chậm chut, đừng đẻ bị ngã!” “Rốt cục đã về đến nhà rồi!” La Mĩ Mĩ hoan hô một tiếng, nhảy xuống ngựa, chạy về phía cổng La phủ trong Cẩm Châu Thành, miệng hô lớn: “gia gia, Mĩ Mĩ về nhà rồi!” Hy Bình ôm Tiểu Tước xuống ngựa, lẩm bẩm: “về nhà thì về nhà, cũng đau cần khoa trương như vậy chứ, la to đén nỗi cả thành đều nghe được!” La Mĩ Mĩ đứng trước hai ngươi hầu canh cổng, quát: “lũ đần độn các ngươi ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau vào thong báo!” Hai ngươi vội chạy vào trong. La Mĩ Mĩ đắc ý quay đầu nhìn mọi ngươi, nói: “các vị, xin mời vào làm khách ở nhà ta!” lại chỉ tay sang Hy Bình nói tiếp: “hắn không cần vào!” Hy Bình buông Tiểu Tước ra, bước tới ôm lấy nàng, cười nói: “Mĩ Mĩ, cha mẹ ta ở đây, nàng phải giữ thể diện, kẻo cha mẹ ta lại cho là con trai của họ sợ bà vợ chưa cưới này.” La Mĩ Mĩ đẩy hắn ra, quát: “không được lại gần ta!” nói rồi liền xoay ngươi đi. Hy Bình cười cười nói: “chúng ta vào thôi!” “Mĩ Mĩ, con trở về rồi, làm gia gia nhớ muốn chết!” Một lão nhan to béo 80 tuổi, mặt trắng, dẫn theo một nam bảy nữ tiến tới nghênh đón. Nam cũng đã ngoài 40, anh tuấn thành thục. Nữ già nhất đã ngoài 60, trẻ nhất mới có hơn 20, còn lại đều là trên dưới 30 tuổi, lại không thiếu nét khêu gợi đặc thù của đàn bà từng trải. Nhưng Hy Bình cũng có kinh nghiệm với nữ nhân, nhì ra trong đó có ba ngươi vẫn còn giữ được tấm thân xử nữ. La Mĩ Mĩ bổ nhào vào lòng lão nhân béo mập, nói: “ gia gia, Mĩ Mĩ bị ngươi ta khi phụ, ngươi phải trút giận cho Mĩ Mĩ đó!” Lão nhân cười hiền từ, đáp: “được, được, ai đã khi dễ bảo bối của ta thế? Gia gia túm hắn tới quan phủ, đánh cho hắn80 gậy lớn!” La Mĩ Mĩ lại nghĩ vậy còn chưa đủ, liền nhắc lại: “tốt nhất là vứt hắn vào trong cung, đem thiến làm thái giám!” Toàn thân lão nhân liền chấn động. Trung niên nam nhân kia liền lên tiếng: “ Mĩ Mĩ, nói năng phải có chừng mực!” Mĩ Mĩ lập tức uất ức chảy nước mắt đáp: “cha, ngươi quát Mĩ Mĩ, ô ô!” Lão nhân vỗ vỗ lừng nàng, an ủi: “ tiểu bảo bối, đừng khóc nữa, để gia gia mắng cha ngươi, sao lại dám to tiếng với tiểu bảo bối của ta như vậy chứ?” La Mĩ Mĩ “ừ” một tiếng - quả nhiên là quý nữ được chiều chuộng, với thủ đoạn của nàng, thảo nào trời không sợ đất không sợ, nguyên lai là được gia gia nuông chiều như vậy. Trung niên mỹ phụ có vài phần giống với Mĩ Mĩ đứng bên cạnh trung niên nam nhân đó lúc này tiến đến cạnh lão nhân nói: “ Mĩ Mĩ, con không việc gì chứ?” La Mĩ Mĩ rời khỏi tay lão nhân, lại vùi đầu vào lòng của mỹ phụ đó, nói: “mẹ, cái tên hỗn đản đó chuyên môn khi dễ con!” rồi xoay ngươi chỉ vào Hy Bình. Phụ nhân nhìn thoáng qua Hy Bình, thầm nghĩ: “thật là một nam nhân tuấn hùng!” Phụ nhân nói: “được rồi, đừng ồn ào nữa, vào nhà rồi nói.” La Mĩ Mĩ lúc này mới ngừng tố cáo Hy Bình, giới thiệu hai bên với nhau. Lão nhân tên gọi La Tùng, trung niên nam nhân là La Niên, mẹ của La Mĩ Mĩ tên là Lương Lệ Quỳnh. Bốn thê thiếp của La Tùng lần lượt là: Hồi Nương, Mục Thu, Chu Mĩ Tinh, Dương Đình. Trong đó Hồi Nương là lớn tuổi nhất, phải trên 60 tuổi, là một lão bà rất hiền lành, còn Mục Thu nhìn kiểu gì cũng chỉ khoảng 30 tuổi. Chu Mĩ Tinh và Dương Đình trông dáng vẻ thì chỉ hơn 20 tuổi. Trong lòng Hy Bình liền khơi dậy ý nghĩ: “La lão nhân này quả là ngươi biết hưởng thụ” Nhưng có một điểm khiến họ không giải thích được, khó hiểu là Mục Thu, Chu Mĩ Tinh, Dương Đình ba ngươi đó tựa hồ là hoa hồng còn chưa từng khai mở, việc này nên giải thích thế nào đây? Hai vị tiểu thiếp của La Niên tên là Phó Trân và Lăng Thị, hai nữ nhân này cùng với ba ngươi thiếp của La Tùng đều thuộc loại nhan sắc cực kỳ hấp dẫn. Ngươi trong La phủ đều biết Hy Bình là ân nhân cứu mạng của La Mĩ Mĩ, đối xử với bọn họ đương nhiên là không tốt không được. La Mĩ Mĩ thầm cười trong lòng: “cái gì mà cứu lấy sự thanh bạch của ta? Tên hỗn đản đó lại nói được ra miệng, thanh bạch của ta chẳng phải bị cây dâm côn đó hủy mất rồi sao, còn thanh bạch cái gì nữa!” Chúng nhân bước vào phòng khách trong La phủ La Cân Đường. Sau khi yên vị, ngươi hầu liền dâng lên trà thượng đẳng. La Tùng nói với Hy Bình: “đa tạ tráng sĩ đã cứu lấy sự thanh bạch của Mĩ Mĩ nhà ta.” Hy Bình cười đáp: “đây là đương nhiên, đây là đương nhiên thôi!” Tứ Cẩu ngồi trên ghế cười trộm, La Mĩ Mĩ liếc mắt lườm hắn. Mười hai vũ nữ Thiên Trúc cùng với đám nữ nhân trong La phủ đều đưa ánh mắt đầy nghi vấn qua nhìn hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “ chẳng lẽ mấy ả đàn bà trong La phủ này cũng biết La Mĩ Mĩ đã không còn tấm thân thanh bạch? Quan tâm làm gì! Dù sao cũng là ta trước tiên cứu sự thanh bạch của nàng, sau đó mới muốn có được thanh bạch của nàng mà. Việc ta cứu lấy sự thanh bạch của nàng là sự thật, nhận lấy cảm tạ của lão nhân này cũng còn chưa đủ đâu.” Hoàng Dương nói nhỏ vào tai hắn: :Bình nhi, ta thấy vị cô nương này đã là đàn bà rồi, còn thanh bạch thế nào được?” Hy Bình cũng nhỏ giọng đáp lại: “cha à! Con đích thực là cứu lấy thanh bạch của nàng, bất quá sau đó nàng lại muốn con cưỡng gian nàng, cha bảo nàng còn có thể thanh bạch được sao?” Hoàng Dương giật mình hiểu ra, nói: “thảo nào dọc đường đi con cứ nói muốn cưỡng gian nàng” Hy Bình đáp: “nàng ấy cũng thích bị con cưỡng gian mà!” La Tùng tò mò nói: “tráng sĩ và cha ngươi đang nói gì vậy, làm lão hủ cũng nghe được chút ít.” Hoàng Dương quay sang đáp lại La Tùng: “La lão, ta và nhi tử không có nói gì, chỉ là ngầm khen ngợi nó vài câu thôi.” La Mĩ Mĩ khinh khi nói: “gia gia, ngươi không cần gọi hắn là tráng sĩ cái gì đó, Mĩ Mĩ nghe thật chối tai, hắn mà cũng xứng được gọi là “tráng sĩ” sao?” Hy Bình bị nàng đả kích liền động nộ nói lại: “không lẽ ta còn chưa đủ cường tráng sao? Không lẽ nàng còn muốn cường tráng hơn nữa?” La Mĩ Mĩ biết hắn có ý gì, nét mặt liền đỏ, mắng: “ngươi hạ lưu!” La Tùng quát: “Mĩ Mĩ, không được vô lễ với tráng sĩ” La Mĩ Mĩ chẩu môi, muốn phản bác thì bị Lương Lệ Quỳnh cản lại. Nàng kéo tay La Mĩ Mĩ đi, nói với mọi ngươi: “các vị, ta và con gái đi vào thay quần áo, sẽ quay lại ngay” La Mĩ Mĩ lúc đi cũng không quên liếc mắt lườm Hy Bình một cái. La Tùng cười nói: để các bị chê cười, cháu gái ngang ngạnh này được ta quá nuông chiều thành ra “mục vô vương pháp” (không coi ai ra gì…...)” Xuân Yến hòa giải nói: “La lão, không nên nói như vậy, Mĩ Mĩ đáng yêu lại còn rất xinh đẹp” Có ngươi khen ngợi cháu gái mình, La Tùng tự nhiên là cười đến nỗi không đóng nổi miệng. Hy Bình nói thầm với Xuân Yến: “ mẹ, ngươi nói nàng ấy đáng yêu là thực à?” Xuân Yến trừng mắt nhìn hắn, gắt: “không thích sao được, ngươi làm gì mà hủy đi thanh bạch của ngươi ta? Tên tiểu tử hư hỏng nhà ngươi, ta trước đó chẳng phải đã nhắc ngươi không được tổn thương nữ hài tử sao? Ngươi có nhớ không?” Hy Bình không đồng ý, nói lại: “mẹ chỉ nói con không được làm tổn thương nữ nhân yêu con, llm nàng ấy lại không thích con, huống hồ có thấy nàng ấy bị con làm tổn thương gì đâu!” Xuân Yến tảng lờ hắn, chỉ nói tiếp: “ngươi định đối đãi thế nào với Mĩ Mĩ?” Hy Bình bất đắc dĩ trả lời: “còn phải xem ý tứ của nàng, mẹ cũng biết, con trước giờ không ép buộc ngươi khác.” Ai (=oái, ặc, ác...)! Lời này hắn cũng có thể nói ra được, còn không ép buộc ngươi ta! Rõ rang hắn đã “ăn” cả rồi! La Tùng nói: “ tráng sĩ, đừng chỉ lo thầm thì cùng mẹ ngài, như vậy là không được đâu!” Xuân Yến xấu hổ đáp: “là tôi thấy y không hiểu lễ phép, muốn dạy bảo riêng cho y để ngài phải chê cười rồi!” La Tùng phóng khoáng nói: “không có gì! Chỉ là lòng hiếu kỳ của lão hủ tường đối lớn, không nghe được các vị nói gì, tâm kí hơi nôn nóng thôi. Vị Tứ Cẩu huynh đệ này, xin hỏi chiếc đao này có phải gọi là Thánh Hỏa Đao không?” Tứ Cẩu không ngờ La Tùng đột ngột mở miệng hỏi hắn, hơi giật mình, đáp: “không phải, nó tên là Liệt Dương Chân Đao” La Tùng hỏi: “có thể để ta xem qua được không?” Tứ Cẩu khảng khái đưa cây đao cho lão, La Tùng nhận lấy, cẩn thận quan sát cây đao, chìm vào suy tư, hai tay cầm đao hơi run rẩy, thở dài nói: “đúng là một thanh bảo đao.” Dứt lời đã giao cây đao lại cho Tứ Cẩu. Tứ Cẩu nhận lại đao nói: “La lão có nhãn quang thực tốt, đây đích thực là một thanh bảo đao.” Đại Ny nhìn La Tùng, ánh mắt chớp sáng, sau đó liền cúi đầu.