[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm
Chương 135 : Mẫu Tử Đồng Thai
Ngày đăng: 18:35 17/09/19
Đại Địa Minh nằm tại trung tâm của Long Thành. Nơi này ngoài việc luôn bị bao phủ bởi sương mù ra còn là thành thị tập trung nhiều nhân khẩu và có kinh tế rất phồn hoa. Mà Đại Địa Minh lại chính là cột trụ của Long Thành.
Đại Địa Minh từ lúc sáng lập cho tới nay đã qua ba đời. Minh Chủ đương nhiệm Lạc Hùng tại cuộc tỷ đấu võ lâm lần trước đã đánh bại tất cả các đối thủ, được công nhận là võ lâm đệ nhất nhân, hiện tại đang chuẩn bị thống soái võ lâm Trung Nguyên ngăn chặn sự xâm nhập của Tây Vực Thái Âm giáo. Đám người Hy Bình chưa tới nhưng phía trước lực lượng chí nguyện quân đầu tiên đã xuất kích. Kết quả cuộc chiến như thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ.
Ngoài Lạc Hùng ra, Đại Địa Minh còn có một nhân vật rất nổi tiếng, chính là nhi tử của Lạc Hùng là Lạc Thiên. Không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người đứng đầu trong Võ Lâm thất công tử. Trừ hai cha con họ ra, còn có Đại Địa Minh thập đại đệ tử, là những tuyệt đỉnh cao thủ mà ai ai cũng biết. Trong số thập đại cao thủ trẻ tuổi này có năm nam và năm nữ. Danh tự của năm nam nhân này người trong giang hồ ai cũng biết nhưng đối với phương danh của năm nữ nhân, ngoại trừ Lạc Thảo đã hành tẩu trong giang hồ, bốn nữ nhân khác vẫn còn lưu lại cho giang hồ nhiều câu đố.
Đội chí nguyện quân thứ nhất do vị đại sư huynh Lạc Thủy trong thập đại đệ tử suất lĩnh đánh tiên phong. Nghe nói người này là anh dũng tuyệt luân nhưng đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Nhiều người không tin rằng với cái danh tự “thủy” đó, con người liệu có thể “ngạnh” được tới đâu? Ha! Ha ha!
Võ lâm tứ đại thế gia tới không được Đại Địa Minh nhiệt liệt hoan nghênh cũng là điều hợp lý. Bởi vì Võ lâm tứ đại gia tộc sớm đã suy tàn, sao có thể so sánh với sự trường thịnh không hề suy suyển của Đại Địa Minh? Trước mắt Đại Địa Minh, tứ đại gia tộc tịnh không đáng kể gì, đó gọi là nhân bỉ nhân khí tử nhân.
Toàn bộ võ lâm, Đại Địa Minh chỉ coi trọng Minh Nguyệt Phong và Thiếu lâm. Cho nên Võ lâm tứ đại thế gia tới đây chẳng mang lại hiệu quả gì lớn. Dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của Đại Địa Minh, cái đó gọi là cường long không thể áp chế được địa đầu xà. Huống chi tới Long Thành rồi, Võ lâm tứ đại thế gia cũng không thành cuồng long gì cả - không thể tính là rồng được nữa, đến làm con sâu cũng còn lâu mới được.
Điều duy nhất có thể khiến người ta phải kinh ngạc là trong tứ đại gia tộc có một đội thanh niên, đều là tuấn nam tuấn nữ. Trong đó chỉ có một người tương đối khó coi - đó là cái mặt của Hy Bình bị đánh đến biến thành cái đầu heo khiến người ta nhìn thấy mà phải lắc đầu ngao ngán. Thế nhưng hắn vẫn cứ nhơn nhơn xem mình là đầu lĩnh của chúng nhân, càng khiến người khác phải lắc đầu.
Cũng may là Đỗ Thanh Phong và Hoa Sơ Khai đến trước một bước, hai vị chưởng môn nhân đi ra nghênh tiếp đám hậu bối bọn họ. Nói chung đó chỉ là những nghi thức tiếp đón đơn giản, cũng miễn cưỡng chống đỡ được hình thức bề ngoài. Triệu chưởng môn tịnh không tới Đại Địa Minh mà cứ thư thả từ Địa Ngục Môn quay về, rồi liền tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cùng Võ lâm tứ đại gia. Cho nên tứ đại thế gia chỉ là danh tồn thật vong , giờ chuyển thành tam đại cự đầu - đó là theo sự diễn tả của Hoa Tiểu Ba, hình như có chút hơi quá. Cự đầu? Mẹ, đến là “kê đầu” còn kém xa - đó là những lời nói cay độc trong lòng của nhân sĩ võ lâm.
Đỗ Thanh Phong phu phụ, Hoa Sơ Khai phu phụ và Hoàng Dương phu phụ suất lĩnh một nhóm môn đồ bước ra nghênh tiếp đám người Hy Bình, tất nhiên là lại nổ ra một phen náo nhiệt.
Đại Địa Minh dù sao vẫn còn có chút lòng hảo tâm, an bài cho họ một tiểu lạc viện - duy nhất có một điều khiến người ta không hài lòng là tiểu lạc viện này được gọi là “Phong nhân viện” của đại trạch, tọa lạc ngay tại hậu điện của Đại Địa Minh. Muốn tới được tiền môn của Đại Địa Minh chắc phải đi mất nửa ngày nhưng hình như có cửa sau để đi.
Cũng không có gì kỳ quái, đa số những đại nhân vật trong nhà đều có cửa sau để đi, đó là điều tất yếu.
Sau khi gặp gỡ, chúng nhân liền hoan hoan hỉ hỉ quây lại thành một vòng tròn lớn từ Đại Địa Minh tiền môn tiến về “Phong nhân viện” ở phía sau Đại Địa Minh.
Đỗ Thanh Phong tạm thời đảm nhận vị trí viện trưởng của “Phong Nhân Viện” đương nhiên tận tình tỏ lòng gia chủ.
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba gặp lại Đào nhi và Liễu nhi, sắc tâm lại nổi lên. Hai người này là mục tiêu đầu tiên của họ. Nhớ lúc trước khi vừa bắt đầu biết tán tỉnh liền chọn họ ngay, chỉ là không có cơ hội thực hiện. Giờ nhìn thấy họ lúc nào cũng ở hai bên tả hữu của Vương Ngọc Phân đoan trang như thế chỉ làm cho trái tim của bọn họ càng muốn điên lên. Cũng may cái trò nháy mắt đưa tình của họ đúng là tuyệt chiêu siêu hạng, có điều không biết hai ả nữ tỳ có nhận được được những tin tức yêu thương được gửi gắm từ trong ánh mắt của bọn họ hay không?
Mọi người tiến vào “Phong Nhân viện”, vừa ngồi xuống là Hoa Lôi liền quấn lấy Hoàng Dương. Nhìn thấy thế, đầu Hoa Sơ Khai phu phụ như muốn vợ tung ra. Xuân Yến cũng cảm thấy khó chịu, có điều lần này bà không dám gọi Hy Bình tới hoành đao đoạt ái. Lần giáo huấn trước dường như không phải là nhẹ, ai có thể đoán được rằng Hoa Lôi lại có thể biến thành thần kinh thác loạn như vậy? Thôi cứ coi như cho nàng ta mượn tạm lão công của nàng đi, dù gì đi nữa sau này vẫn là Xuân Yến nàng ta mới là người lớn nhất.
Lúc Đỗ Manh Manh ôm lấy Hy Bình, bên tai Hy Bình lại vang lên câu nói muôn thuở - Đại ca!, Manh Manh nhớ chàng.
Hoa Sơ Khai nhìn Hoa Lôi cứ quấn lấy Hoàng Dương mà làm nũng, chau mày quay sang Hy Bình buồn rầu nói: “Ngươi không phải là đối với Hoa Lôi có gì gì đấy sao?”
Hy Bình trợn tròn mắt, oa oa nói: “Nhạc phụ đại nhân, người sao có thể hỏi con câu đó? Người nên hỏi bảo bối muội muội của người xem nàng ta có làm điều phi lễ với nữ tế cưng của người hay không. Con cơ hồ bị nàng ta làm phiền đến chết đó. Cũng may nàng ta mau mắn tỉnh ra, hiện tại cuối cùng cũng nhận ra ai mới là đối tượng để nàng quấn lấy. Thật tội nghiệp cho phụ thân, nhi tử cũng đã từng bị thảm lắm rối, giờ thì đến lượt người.”
Hoàng Dương lúc này đang bị Hoa Lôi nhìn đến toàn thân nhột nhạt, nghe con trai mình nói rắm thối như vậy, tức giận nói: “Ngươi là thằng con bất hiếu. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi không những không hoàn thành lại còn đứng đó mà đổ dầu vào lửa. Thật làm lão tử đây tức chết mà!”
Hoa Lôi nói: “Sư ca, đừng có nói như một tên tiểu hỗn đản như vậy. Đã lâu rồi Hoa Lôi không được cùng sư ca nói chuyện, chàng chiều Lôi Lôi một chút có được không?”
Hy Bình cười nói: “Phụ thân, cô cô giao cho người, người chiêu đãi nàng ta thật tốt vào!”
Không ngờ Hoa Lôi đang cười cười nói nói, đột nhiên sắc mặt như sương lạnh, đứng dậy bước tới trước mặt Hy Bình, giận gữ gào lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi gọi ta là gì?”
Chúng nhân đều chẳng hiểu mô tê ra làm sao mà Hoa Lôi lại nóng giận lên như vậy.
Hy Bình biết rằng chỉ cần mình gọi nàng là cô cô, nàng ta lại có thể nổi điên lên. Hắn bực bội nói: “Nhưng không thể nào trước mặt đám đông mà bảo ta thân mật gọi nàng là Lôi Lôi cưng được, như vậy khó nghe lắm!”
Khuôn mặt xinh đẹp đang căng ra của Hoa Lôi có chút hòa hoãn, nói: “Những chuyện khó nghe ngươi đều đã làm rồi. Ngươi cho rằng người khác không biết hay sao?”
Hy Bình ho khan một tiếng, ngượng nghịu nói: “Thì biết là đã làm rồi nhưng không cần phải nhắc lại nữa.”
Hoa Sơ Khai liền lên tiếng bênh vực Hy Bình: “Lôi Lôi, muội tha cho hắn đi, hắn dù sao cũng là hậu bối của muội mà.”
Ai, nói gì đi nữa thì Hy Bình cũng là nữ tế của ông, không giúp thì cũng không phải lắm.
“Đại ca, huynh lại nói giúp hắn đấy à? Hắn không phải là hậu bối của muội. Hắn suốt ngày chỉ biết khi phụ người ta thôi.” Hoa Lôi vẫn cứ không chịu buông tha cho Hy Bình.
Chúng nhân cảm thấy tội nghiệp cho Hy Bình. Hy Bình thấy không có ai đứng ra bảo vệ cho vị hảo huynh đệ như hắn ta, hắn đành phải tự mình cáng đáng: “Vậy nàng muốn sao?”
Hắn đã mất hết cả kiên nhẫn, trong giọng nói đã có chút cứng rắn. Mà Hoa Lôi này cũng thật là, không có chuyện gì cũng gây sự được. Chẳng thèm để ý đến sắc mặt của nàng ta há chẳng phải là tác phong nhất quán xưa nay của Hoàng Hy Bình hắn sao? Nhất định không bao giờ chịu cúi đầu trước nữ nhân!
Hoa Lôi không ngờ rằng Hy Bình lại dám ngang ngạnh cãi lại. Hơn nữa câu nói này đã làm nàng đau lòng, khiến nàng nay lập tức không thích ứng được, trong mắt lệ hoa lại rơi, dúi đầu vào lòng Hoàng Dương nghẹn ngào nói: “Sư ca, tên tiểu hỗn đản đó đối với Lôi Lôi rất xấu. Chàng phải thay Lôi Lôi phân xử việc này a!”
“Được được! Sư ca sẽ phân xử chuyện này cho muội.” Hoàng Dương vừa an ủi nàng, vừa quay sang Hy Bình nói: “Nhi tử, còn không mau xin lỗi.”
Lão không ngừng nháy mắt ra dấu với Hy Bình. Hy Bình làm như không thấy gì cả, trong lòng vẫn còn thấy oán hận lão gia của hắn: phụ thân là con người cao cả như thế đấy, ngay cả tiểu tình nhân của mình cũng không làm chủ được, còn muốn nhi tử ra tay nữa? Đây là cái thế giới nào vậy hả trời!
Cho dù không có lời xin lỗi của Hy Bình, Hoa Lôi khóc một hồi rồi cũng thôi, chỉ rúc trong lòng Hoàng Dương không chịu rời ra. Xuân Yến ngồi bên cạnh trông cứ như uống đầy một bụng giấm chua, chua đến mức không thể chua hơn nữa. Thế nhưng chuyện đến mức như hôm nay, nàng cũng đành bó tay, chỉ có thể oán hận nghĩ: Lão quỷ đáng chết này, trước có Độc Cô Tuyết, sau có Vạn Diệu, giờ lại còn thêm cả Hoa Lôi. Không biết sau này còn đuổi theo con hồ ly tinh nào nữa đây? Cái tính phong lưu mãi vẫn như vậy. Nam nhân ai cũng thế, sớm biết thế đã không rời khỏi Hoàn Sơn thôn!
Đỗ Thanh Phong sau khi an bài mọi chuyện chu đáo, đi ra phòng trước, nhìn vào rồi cười nói: “Hoàng tiểu tử, lúc trước ta và ngươi tranh nhau A Tuyết, ta còn cho rằng ngươi rất chung tình. Không ngờ ngươi cũng là một loại phong lưu, thảo nào có thể đẻ ra một tên nhi tử như vậy.”
Hoàng Dương cung kính trả lời: “Đỗ lão đầu, ngươi đừng có đắc ý. Ta để ngươi chiếu cố cho Tuyết muội, ngươi lại hại nàng biến thành ni cô, món nợ này ta sớm muộn gì cũng tính toán với ngươi. Đừng nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Đỗ Thanh Phong thần sắc ảm đạm, khôi phục lại vẻ đạo mạo, nói: “A Dương, chúng ta không nên ở trước mặt bọn tiểu bối đàm luận về những chuyện như thế.”
Hoàng Dương cũng cảm thấy những nơi như thế này không nên đàm luận về nhi nữ tư tình. Huống chi lão và Đỗ Thanh Phong đều đã qua tuổi phong hoa tuyết nguyệt, còn tranh nhau ăn giấm chua làm gì? Mà lúc ở Bích Lục Kiếm trang cũng đã tranh cãi với lão không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là vẫn chưa biết ai thắng được ai.
Hy Bình tuy trong lòng nghĩ tới nhạc mẫu Độc Cô Tuyết của hắn, cái món nợ mơ hồ này, về sau không biết phải tính toán thế nào? Hắn chỉ biết cười khổ trong lòng.
Vương Ngọc Phân để ý tới thần tình của Hy Bình, hỏi: “Hy Bình, ngươi có chuyện phiền muộn gì vậy?”
Hy Bình thắt ruột lại một cái, nói: “Ta có cái gì mà khổ não chứ? Trên đời này có chuuyện gì khiến ta phải để tâm? Trừ việc không thể sanh được hài tử!”
Đối với cái loại ngôn ngữ hàm hồ này của Hy Bình, biểu hiện Vương Ngọc Phân luôn luôn bình đạm. Theo ấn tượng của nàng, mấy đứa trẻ tuổi này đều luôn như thế, quen dần đi thì tốt hơn.
Đại Ny đứng dậy, nói: “Ta muốn ra ngoài tản bộ.” Nàng ta nói xong, hai mắt hướng về phía Hy Bình, hiển nhiên là muốn hỏi ý kiến của hắn.
Hy Bình không ngăn cản nàng, nói: “Đến bữa tối thì nhớ quay lại.”
“Ừ.” Đại Ny đáp lời rồi đi ra khỏi “Phong Nhân viện”. Những mỹ nữ Thiên Trúc khác cũng đi theo.
o0o
Sau bữa tối, Xuân Yến gọi Hy Bình vào phòng của bà.
Hy Bình hỏi: “Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì với con?”
Xuân Yến nói: “Ngươi và Hoa Lôi phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Hy Bình gãi đầu nói: “Hình như không có gì tiến triển. Con vốn cho rằng nàng ta thích nhi tử bảo bối của người, ai ngờ nàng vừa thấy cha liền dán ngay lấy. Mẹ, người chịu thiệt một chút, cho nàng ta làm tới đi.”
Xuân Yến nói: “Lão gia của con vốn không thể động tay được nữa rồi, sao còn lấy nàng ta được nữa? Ta cho phép con chiếm hữu ả, con có nhiều cơ hội, sao lại không làm được?”
Hy Bình khó xử nói: “Mẹ, cũng phải được nàng nguyện ý thì mới làm chứ!”
Xuân Yến chăm chú nhìn nhi tử, nói: “Có lúc ngươi muốn ả làm gì ả đều nguyện ý, cớ sao lại bỏ qua? Ngươi cứ làm cho trong bụng nàng ta có cháu của ta, xem ả còn có thể tranh cướp lão công của ta hay không?”
Hy Bình nhìn bà mà không dám tin vào mắt mình, bụng nghĩ: Thảo nào lão tử có công phu mồi chài thiên hạ vô địch, nguyên lai là được di truyền từ cái tính cách mạnh mẽ này của bà.
Hắn nói: “Mẹ à, nhi tử chính là đang muốn làm chuyện đó nhưng ả đã tỉnh táo lại rồi. Con cũng không có cách nào cả, chẳng lẽ lại bảo con dùng sức ép buộc hay sao?”
Xuân Yến hối hả nói: “Đã đến lúc khẩn yếu như thế này rồi mà ngươi còn chùn chân hay sao? Ngươi không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến hạnh phúc của mẹ ngươi chứ. Ngươi xem xem, ả suốt ngày cứ quấn lấy cha của ngươi, không phải là muốn làm mẹ của ngươi tức chết hay sao?”
Hy Bình cũng thấy lo lắng thay cho bà nhưng việc này không phải là do hắn quyết định. Nếu không lại sẽ tái hiện cảnh thê thảm như lần trước. Hắn đành phải nói: “Con chỉ có thể cầu nguyện cho sức kháng cự của cha không bị lão hóa mà thôi.”
Xuân Yến hiểu rõ chuyện này cũng chỉ là lo xa mà thôi, liền chuyển đề tài: “Con đối với Nguyệt nhi thế nào?”
Hy Bình thở dài một tiếng, không dám ngẩng mặt nhìn Xuân Yến, lấy giọng nghiêm túc và kiên định nói: “Nguyệt nhi vĩnh viễn là muội muội của con, cũng là nữ nhân của con, nàng sẽ là mẫu thân của hài tử của con.”
Bà đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hy Bình, nói: “Ngươi lại đi đánh nhau với người ta rồi! Chỉ cần Nguyệt nhi vui, ngươi làm gì với nó, mẹ đều không trách mắng ngươi. Cha ngươi cũng không. Nhưng người khác có lẽ lại không nghĩ vậy, cho nên việc của ngươi và Nguyệt nhi không thể công khai, ngươi hiểu không?”
“Con hiểu rồi. Mẹ, có nhiều chuyện con không muốn nói ra nhưng trong lòng thì rất minh bạch.”
Xuân Yến thở dài nói: “Nếu thế thì đừng nói.”
Hy Bình đỡ Xuân Yến ngồi lên mép giường, nói: “Mẹ, nếu như Hoa Lôi quyết tâm theo cha, mẹ sẽ thế nào?”
“Tùy nàng ta thôi. Chỉ cần nàng nguyện ý, ta cũng đành phải chấp nhận thôi.” Cuối cùng, Xuân Yến cũng phải lần đầu tiên chịu khuất phục trước chuyện này.
Hy Bình đột nhiên cười nói: “Mẹ, con nói cho người một tin rất tốt, nếu như là Hoa Lôi trước đây, có lẽ là thật sự có thể quấn lấy lão gia mãi không buông. Còn như là Hoa Lôi của hiện tại, nếu con nói không cần ả, ả nhất định sẽ phát cuồng tìm con liều mạng. Lẽ nào mẹ không phát hiện ra ả đã biến đổi rất nhiều rồi hay sao? Dù là lúc làm nũng với cha, cũng đã không còn có cảm tình đặc biệt như ngày xưa. Mẹ giao cho con nhiệm vụ chinh chiến, con sao dám không xuất toàn lực đối phó? Kết quả lúc trước con đã thắng, giờ chẳng lẽ lại có thể thua hay sao?” Ta là Quyền vương - thiên tài Hoa Sơn thôn này hét thầm trong lòng hàng vạn lần như thế!
“Thật ư?” Xuân Yến vui mừng hỏi lại.
Tin này lập tức khiến nàng hưng phấn. Quả nhiên xứng đáng là hảo hải tử của bà, là thiên địch của nữ nhân a! Bà có thể quên hắn là chiến tướng trời sinh sao? Bất quản là đánh nhau hay chinh chiến với nữ nhân, hắn đều không bào giờ thua. Huống hồ chi Hoa Lôi - cái thành lũy này, trước mắt nhi tử của bà xem ra cũng không phải là kiên cố lắm.
Hy Bình tưởng rằng Xuân Yến không tin, lại nói: “Mẹ, người không tin con sao?”
Xuân Yến nói: “Ta tin con.”
Hy Bình đột nhiên cười thần bí, nói: “Để giải quyết nỗi lo lắng của mẹ, có một biện pháp rất tốt.”
Xuân Yến vội vàng nói: “Bình nhi, nói mau.”
Hy Bình nói: “Mẹ con mình cùng nhau diễn một vở kịch, con biết mẹ diễn kịch có thiên tư cực cao mà.”
Xuân Yến cười nói: “Ngươi muốn hại ta à? Thôi được, chỉ cần để Hoa Lôi biến thành con dâu của ta, ta sẽ cùng con hợp tác.”
“Nhất định.” Hy Bình nói cho Xuân Yến nghe phương án cụ thể.
o0o
Hoa Lôi cố ý muốn ở riêng một phòng, thuận tiện để cho nàng và Hoàng Dương vụng trộm.
Hôm nay, trước mặt Hoàng Dương nàng đã nói rất nhiều, tung tăng như một tiểu nữ hài nhưng rốt cuộc đã nói gì, chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ.
Lúc ăn tối, Xuân Yến hầu như không ăn gì, nàng thì ngược lại, ăn đặc biệt nhiều, ăn mãi cho đến lúc Hoàng Dương kéo nàng về phòng.
Khi Hoa Lôi yêu cầu Hoàng Dương ngồi lên giường của nàng, lúc nàng dựa vào vai ông, Hoàng Dương cuối cùng cũng không nén được mà hỏi thật nàng một vấn đề: “Lôi Lôi, nàng thật yêu thích sư ca chứ?”
Hoa Lôi hồn nhiên nói: “Đương nhiên rồi. Lôi Lôi từ nhỏ đã rất thích sư ca.”
Hoa Lôi rời khỏi vai ông, nghiêng mặt im lặng nhìn Hoàng Dương một hồi lâu vẫn không nói gì.
Câu nói này nàng đã đợi hai mươi năm rồi thế nhưng lúc này thoáng chốc từ miệng Hoàng Dương nói ra, nàng lại cảm thấy rất bỡ ngỡ.
Mong được lấy sư ca ư? Đó là nguyện vọng từ nhỏ của nàng. Vì câu nói này của ông, nàng đã đợi đủ hai mươi năm dài đằng đẵng. Lúc ông nói ra, nàng cũng đã nghe rõ, nàng chỉ là nhất thời không có cách nào hồi đáp.
Gả cho ông ư? Khi những chữ đó phát ra, trong đầu nàng đồng thời hiện ra hình ảnh nam nhân trẻ tuổi cực kỳ vô lại - đây quả thật không phải là sư ca của nàng.
Hoàng Dương thở dài nói: “Lôi Lôi, sư ca đã già rồi, nàng biết rõ mà.”
Giây phút trầm tư của Hoa Lôi đã bị Hoàng Dương phá vỡ, u sầu nói: “Sư ca, sao lúc trước chàng không muốn Lôi Lôi?”
Hoàng Dương nói: “Cho dù là hiện tại, sư ca cũng chỉ đối đãi với nàng như tiểu nữ hài năm đó. Trong đời mình sư ca đã từng yêu hai nữ nhân nhưng không phải là muội. Vì trong mắt của sư ca từ trước đến nay muội không phải là nữ nhân.”
Hoa Lôi thở nhẹ, trong giọng nói có chút thất vọng: “Là vậy ư?”
Hoa Dương không trả lời nàng. Hoa Lôi cũng không nói gì tiếp. Hai người rơi vào trong không khí trầm mặc.
Trong giây phút im lặng, bỗng nghe thấy tiếng hét kinh điển của Hy Bình. Hoa Lôi chấn động trong lòng, bước ra cửa, nhìn thấy Hy Bình và Xuân Yến.
Hôi Lôi tức giận nói: “Hoàng Hy Bình, nửa đêm nửa hôm, ngươi muốn làm ồn chết người ta hay sao?”
Hy Bình cười nói: “Thật là có lỗi, đã quấy rối giây phút lãng mạn của nàng và lão gia của ta.”
Hoa Lôi để lộ ra thần thái mà ai cũng biết là tốt thế nào, nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Có tin tốt!” Hy Bình bước vào phòng: “Vào đã rồi nói.”
Hoa Lôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói: “Có rắm thì đánh mau đi.”
Hy Bình bước đến trước mặt Hoàng Dương, nói: “Cha, mẹ quyết định cho cha cưới Hoa Lôi rồi. Cha nói xem đây có phải là tin tốt lành hay không?”
“Gì cơ?” Hoàng Dương và Hoa Lôi đồng thanh hét lên kinh ngạc.
Hoàng Dương tiếp tục nói: “Yến, nàng nói thật không?”
Xuân Yến bình tĩnh nói: “Nàng ta đã đợi chàng hai mươi năm rồi, không cho phép nàng cưới huynh, đối với nàng có chút thật tàn nhẫn.”
Hoàng Dương nói lớn: “Có thể như vậy được sao?”
“Sao lại không được?” Hy Bình khẳng định: “Hoa Lôi sẽ là nhị nương của con cũng tốt mà.”
Hoàng Dương sau khi nhìn Hy Bình, đột nhiên sắc mặt kinh biến, hét: “Lôi Lôi, nàng sao vậy?”
Xuân Yến và Hy Bình đồng thời quay lại, chỉ thấy Hoa Lôi si ngốc đứng đó, hai mắt thất thần.
Hoàng Dương vội vàng lao tới ôm lấy thân hình đang run rẩy của nàng, lay tỉnh nàng, nói: “Lôi Lôi, nàng đừng dọa sư ca.”
Hoa Lôi xà vào lòng Hoàng Dương hu hu khóc lớn.
Hoàng Dương nói: “Đừng khóc, là ai khi phụ nàng, nói sư ca nghe đi.”
“Là hắn!” Hoa Lôi rời khỏi lòng Hoàng Dương, mắt đẫm lệ chỉ vào Hy Bình, tiếp tục nói: “Hắn khi phụ Lôi Lôi. Sư ca, chàng hãy làm chủ cho Lôi Lôi, muội không thể bỏ qua cho hắn, hu hu!”
Hoàng Dương trố mắt, cứng lưỡi: Nhi tử của lão khi phụ nàng ta lúc nào? Lão sao một chút cũng không hề biết?
Xuân Yến ngầm hiểu ngay: Hoa Lôi, nữ nhân này thực sự đã yêu nhi tử của nàng.
Hì Bình cười lạnh nói: “Hoa Lôi, nàng lại vu oan cho ta, lão tử không hề đụng chạm đến nàng, sao lại khi phụ nàng chứ? Còn nữa, ta đã quyết định muốn nàng làm nhị nương, sau này càng không thể đụng đến nàng.”
Hoa Lôi chăm chú nhìn Hy Bình, nước mắt càng trào nhiều hơn, lao như bay vào ngực hắn, đấm đấm hắn, khóc nói: “Có mà, có mà, ngươi có khi phụ ta!”
Hy Bình đẩy nàng ra, quay sang Xuân Yến nói: “Mẹ, chúng ta quay về thôi, để cho cha ở lại bồi tiếp bà ấy. Nếu không bà ta lại được dịp oán con không biết phải trái.”
“Ngươi không được đi!” Hoa Lôi khẩn trương túm lấy chéo áo của Hy Bình.
Hy Bình không quay đầu lại, nói: “Ta không đi thì ở lại đây làm gì? Ta đã từng muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, thế nhưng thấy nàng si tình với lão gia của ta như vậy, ta đành phải thành toàn cho nàng. Xin nàng hãy buông tay ra, người nàng lên bám là cha của ta, chứ không phải là ta đâu!”
Hy Bình vùng thoát khoát tay nàng, kéo lấy Xuân yến đi ra khỏi cửa, đột nhiên nghe Hoàng Dương hét lớn: “Bình nhi, quay lại mau, Hoa Lôi xỉu rồi.”
Hy Bình đột nhiên chuyển mình, Hoàng Dương đang quỳ trên đất ôm Hoa Lôi, ngón tay đè lên nhân trung của nàng.
Hy Bình lao tới, Hoa Lôi vừa khéo tỉnh lại, hướng tới Hy Bình lẩm bẩm nói: “Ngươi không cần ta, không cần Lôi Lôi của ngươi, lòng dạ của ngươi thật độc ác, tim Lôi Lôi đau lắm!”
Hai tay nàng vô lực giơ về phía Hy Bình, khẩn cầu Hy Bình ôm nàng.
Hy Bình xót xa trong lòng, quỳ xuống ôm lấy nàng từ tay Hoàng Dương, song thủ của nàng cũng đồng thời ôm chặt lấy ngực hắn.
Hy Bình nói: “Nàng thật khiến người ta phải đau lòng.”
Hoàng Dương đứng dậy nói với Xuân Yến: “Yến, chúng ta đi ra thôi.”
Đôi phu phụ tiện tay khép cửa lại.
o0o
Trên đường đi, Hoàng Dương nói: “Nàng và Hy Bình thông đồng với nhau ăn ý quá!”
Xuân Yến tức giận nói: “Lão già đáng chết, ta và nhi tử là thương lượng chứ không phải thông đồng. Ngươi mới vừa muốn cùng Hoa Lôi thông gian.”
Hoàng Dương dùng khẩu khí ung dung nói: “Hoa Lôi yêu nhi tử của ta cũng tốt, nếu không ta thật là có tội. Nàng sao có thể cam tâm tình nguyện cho ta lấy Hoa Lôi chứ? Lần trước khi quay lại Trường Xuân đường, ta cảm thấy Bình nhi và Hoa Lôi có gì đấy vướng mắc. Lúc đó Hy Bình gọi nàng ta một tiếng cô cô, nàng ta liền không kìm được giận. Lúc này mới hay Hoa Lôi trước mặt đã yêu Bình nhi, chỉ là nàng tự mình cũng không rõ mà thôi. Yến, nàng biết Bình nhi chỉ là trêu trọc Hoa Lôi sao?”
Xuân Yến nói: “Hình như còn nghe nói nhi tử của chàng đã làm điều phi lễ với nàng ta, kết quả là cưỡng bách tắm cho nàng ta. Tình huống cụ thể là như thế nào thì chàng sau này tự mình hỏi nó đi.”
Hoàng Dương kinh ngạc nói: “Sao? Bình nhi mà cũng làm ra những chuyện như vậy sao?”
Xuân Yến lộ ra một thần thái dửng dưng, nói: “Có cần phải kinh ngạc như thế không? Những chuyện như thế này đối với nhi tử của chúng ta mà nói thì cực kỳ là bình thường.”
Hoàng Dương không phản bác một lời nào.
Ai bảo ông có một tên hỗn đản nhi tử như vậy.