[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm

Chương 168 : Phiêu nhiên nhi lai

Ngày đăng: 18:35 17/09/19

Hy Bình đang ở trong phòng đùa giỡn với tứ nữ, Hoa Tiểu Ba đột nhiên chạy đến và gõ cửa: “Tỷ phu, không xong rồi, Từ lão đầu đang kéo 1 đám người đến tìm huynh kìa.” Độc Cô Thi hoảng hồn, Hy Bình mở cửa ra nói: “ Đệ kêu cái gì, lão ta đến thì liên quan gì đến ta” Hoa Tiểu Ba bối rối đáp: “Tỷ phu, huynh quên Thi Nhi là con dâu của lão ta sao, hôm nay lão ta trở lại Đại Địa Minh rồi lập tức phóng đến Phong Nhân Viện, đệ thấy mặt lão ta đen thui trông rất khủng bố. Hiện tại ngoài đại sảnh, Đỗ trang chủ và Độc Cô lão gia tử đang ngăn cản lão, đệ nghĩ huynh nên trốn đi.” “ Ta trốn? Sao ta lại phải trốn, lão ta muốn đánh nhau hả? Máu của Hy Bình lại nổi lên, dám kêu quyền vương này trốn hả, cứ nghĩ rằng ta là Hoa tiểu tử chắc? huh, không trốn.” Dã Mân Côi nói: “ Hy Bình, chàng trước tiên hãy tránh đi, tuy chàng không sợ ông ta, nhưng ông ta là 1 phần của tứ đại võ lâm thể gia, chàng đánh với ông ta hiển nhiên là không tốt, huống hồ hai nữ nhi của ông ta lại có mối quan hệ hồ đồ vói huynh nữa” Hy Bình nói: “ hiện giờ ông ta đã rút ra khỏi tứ đại võ lâm thế gia rồi!” Hoa Lôi hốt hoảng nói: “Chàng tốt nhất hãy tránh đi, những chuyện khác để chúng ta nói, nếu chàng xuất hiện ở đây thì chỉ làm cho tình hình thêm phức tạp, Từ Phiêu Nhiên tịnh không phải là loại người không có đạo lý, khi nói cho ông ta hiểu thì mọi chuyện sẽ êm thôi!” Hy Bình tỏ vẻ không vui: “ Thật sự là muốn ta trốn sao?” Hoa tiểu ba ở bên ngoài nói: “ Không cần trốn nữa” “ Hoàng Hy Bình, cái tên gia hoả thương phong bại tục nhà ngươi, hãy ra đây cho ta, “ tiếng Từ Phiêu Nhiên phẫn nộ gầm lên. Hy Bình vừa nghe, thân người thẳng tới, đang muốn trốn đi ra ngoài, thấy Độc Cô Thi đang nằm ở trên giường, đột nhiên cúi lưng xuống dưới giường để trốn. Tránh ra! Từ Phiêu Nhiên đi vào trong phòng, phía sau đi theo hắn một đám người, hắn không thấy Hy Bình ở trong phòng, nên nói: “Hoàng Hy Bình đã chạy trốn đi đâu?” Hoa Lôi nói: “hắn sáng sớm đã đi khỏi, bay giờ còn chưa có trở về, chúng tôi cũng không biết hắn đi đâu.” Từ Phiêu Nhiên đi đến trước giường Độc Cô Thi, giương mắt nhìn Độc Cô Thi trên giường nói: “ngươi là thê tử của nhi tử ta, ngươi còn nhớ rỏ không? “ Độc Cô Thi thẹn thùng ửng hồng lên nói: “Vâng” Từ Phiêu Nhiên cười lạnh nói: “Ngươi biết là tốt rồi, hắn đề cao giọng lên: “Ngươi có biết bây giờ ngươi nằm ở trên giường của ai không? “ Đi theo ở phía sau là Độc Cô Phách, lão đỏ mặt lên, yên lặng bỏ đi, hắn vốn là muốn khuyên Từ Phiêu Nhiên vài câu, lúc này hiểu được là không có mặt mũi, chỉ là tùy ý bọn ho xử lý như thế nào. Hoa Lôi nói: “Nhưng nhi tử ngươi đã chết, chẳng lẻ muốn Thi nhi thủ tiết cả đời.” Từ Phiêu Nhiên hỏi: “Ngươi là ai?” Hoa Sơ Khai nói: “Từ huynh, nàng ta chính là muội muội, thỉnh ngươi nói chuyện đừng có lớn tiếng như vậy.”Đúng là! Lại không dám kêu rống to, lão tử Hoa Sơ Khai muốn ngươi trả tiền nữa.” Từ phiêu Nhiên nói: “oh!nguyên lai là Hoa tài chủ muội muội, đã nhiều năm rồi, thật sự không biết ngươi có một muội muội như vậy.Hoa Sơ Khai, ta nói nhỏ giọng như vậy đã rất khách khí, lại lớn tiếng ngươi chưa từng nghe qua, ta đang xử lý việc nhà, thỉnh ngươi đừng làm gián đoạn, lão tử lại không phải người bệnh.” Hoa Sơ Khai cả giận nói: “Từ Phiêu Nhiên, trả tiền!” “Lão tử đúng là không trả, ngươi đối đải ta như thế nào? “Từ Phiêu Nhiên bắt đầu chơi trò vô lại. Đổ Thanh Phong nói: “Phiêu Nhiên, chúng ta đi ra ngoài thương lượng lại.tại sao làm chuyện bực mình ra như vậy?cái chết của Thanh Vân chúng tôi cũng rất thương tâm, chỉ là người chết đã chết rồi, ngươi như vậy, Thanh Vân cũng không thể sống lại.” Từ Phiêu Nhiên nói: “Ta cũng không phải là người không nói đạo lý con người, Thanh Vân thì đã chết, Độc Cô Thi lại không có giống cho Từ gia, nàng muốn đi đương nhiên ta vui lòng buông thả nàng, nàng cải giá với ai ta đều mặc kệ, nhưng không thể tiện nghi tên Hoàng Hy Bình hỗn đản kia, ta lão tử ghét nhất, không thể nói chuyện tình cảm trước mặt hắn.Độc Cô Thi, ngươi không muốn đi theo ta trở về?” Lạc Thổ đứng ra trung gian nói: “ Thi nhi nàng nên theo Từ bảo chủ về đi” Độc Cô Thi mạnh dạn can đảm nói: “Trở về gã cho ngươi? “ Phải! Từ Phiêu Nhiên nói: “Ta đúng là muốn cho ngươi lấy Lạc Thổ.” Độc Cô Thi nói: “ta không muốn lấy chồng, đánh chết cũng không lấy hắn, ta bây giờ không phải là người của Từ gia, ta là người của đại ca, ta không đi đâu, ta ở chổ này.” Ngươi, ngươi-Từ Phiêu Nhiên chỉ vào Độc Cô Thi phẩn nộ nói không nên lời Tiếng ho! Người già, khi giận thường hay ho, oh khí không thuận nha! Từ Bạch Lộ vổ vổ lưng phụ thân nói: “Phụ thân, người không cần tức giận, đại tẩu muốn với ai hảy để nàng quyết định, phụ thân”, nàng dù sao cũng là đàn bà đứng ở góc độ đàn bà nàng cũng đồng tình Độc Cô Thi. Từ Phiêu Nhiên nói: “Các ngươi hai tỷ muội có phải là muốn tức chết ta không?muốn các ngươi lấy Lạc Thiên thiếu gia, các ngươi hết lần này đến lần khác không muốn có phải là muốn lấy Hoàng Hy Bình tiểu tử kia.” Từ Hồng Hà mặt đỏ hồng, Từ Bạch Lộ không dám nói lại. Từ Phiêu Nhiên nói: “Độc Cô Thi, ngươi rốt cuộc có theo ta trở về hay không?” Độc Cô Thi kiên quyết nói: “không!” Từ Phiêu Nhiên nói: “Lạc Thổ, giúp ta bế nàng ta trở về, chỉ cần trở lại Đại Địa Minh nàng đúng là người của ngươi.” “Mẹ nó, Từ lão đầu, ngươi làm lão tử bực mình, ở dưới giường truyền đến một tiếng gầm lên. Hy Bình bò từ dười giường ra, Lạc Thổ đang muốn ôm Độc Cô Thi, lại bị Hy Bình đứng thẳng dậy ngăn trở, hắn giận dữ nói: “Hoàng Hy Bình, cút đi, nếu không ngươi sẽ chết không rỏ minh bạch.” Hy Bình cười rộ lên điên cuồng, trong mắt tà tính càng ngày càng đặc. Vương Ngọc Phân đột nhiên hô: “Hoàng Hy Bình, ngươi cho ta bình tĩnh một chút, có phải là ngươi nổi điên? Đổ Quyên lắc tay Hy Bình, tựa vào vai hắn nói: “đại ca, đừng dữ như vậy.” Lúc này Vưu Túy vừa vặn đi tới cửa chánh, nghe được Lạc Thổ đại ngôn, nàng rút kiếm ra đi tới bên cạnh Hy Bình nói: “ngươi nếu không lùi trở lại, ta sẽ đối với ngươi không khách khí.” Tứ Cẩu cùng Hoàng Đại Hải bước vào trong phòng, Tứ Cẩu cười nói: “Đại Hải, có người muốn đại ca ngươi chết không rỏ minh bạch.” Hoàng Đại Hải trầm giọng nói: “chỉ sợ người chết là hắn, Lạc Thổ, muốn đánh nhau đến đây, chớ chọc đại ca ta, ngươi không đánh lại huynh ấy đâu.” Lôi Long quay đầu cười nói: “Người Hoàng Sơn Thôn các người luôn khiến người ta phải điều chỉnh. Lạc Thổ, ngươi trở lại Đại Địa Minh gọi hết các huynh đệ của ngươi tới đây! Lôi Long ta cũng muốn được giãn xương cốt. Bích Nhu, nàng không phản đối chứ? Bích Nhu đáp: “ nếu khi mà huynh có thể thắng, muội không phản đối” Lôi Long cười rạng rỡ và nói: “ Thập đại đệ tử của Đại Địa Minh, tuy là phần tử khác của Võ lâm, nhưng Viễn Dương tiêu cục của ta, cũng không dễ dàng có thể bại trước họ được” Triệu Tử Uy vát lên vai Độc Cô Minh hỏi: “ Uy, tình dịch, có nhiều người muốn muội muội của ngươi, sao ngươi không nói gì vậy?” Độc Cô Minh hôm nay kỳ thật cơn thịnh nộ đã tiêu tan, đang bàng quan đứng quan sát tất cả mọi chuyện, lúc này nghe được lời của Triệu Tử Uy, bạo nộ quát: “Hắn dám đụng tới muội muội của ta, ta đá vỡ đầu hắn. Mẹ chứ, cứ nghĩ rằng quyền của hắn mạnh lắm hay sao, cưới em gái ta? Có mà mơ!” Hắn trong lúc phẫn nộ chẳng còn có thể đưa ra được những lời đẹp đẽ nữa. Độc Cô Minh đi đên bên giường của Độc Cô Thi ngồi xuống, cùng lúc vuốt nhẹ vào mà của Độc Cô Thi đang hoảng sợ, an ủi: “ Tam muội, không nên sợ hãi, có đại ca ở đây, không ai có thể dọa nạt muội” Độc Cô Thi đang ngồi, nhẹ nhàng dựa vài vai Độc Cô Minh, rồi nói: “ Đại ca, đa tạ huynh!” Độc Cô Minh cười khẽ nói: “Ngươi là muội muội ta, ta đương nhiên bảo vệ cho muội, ta không phải gia gia, gia gia lão thì quan trọng chuyện thể diện, việc đến nước này, Độc Cô Minh ta cũng không cần thể diện nữa, chỉ cần muội vui vẻ là được, việc khác toàn bộ đều đánh rắm hết.” Độc Cô Thi lau nước mắt, nói: “Đại ca, huynh thật quá xấu, nhưng Thi nhi rất thích bộ dạng này của đại ca.” Triệu Tử Hào nói: “Lạc Thổ, ngươi nên lui trở về đi, chuyện này đối với ngươi không có lợi, Lạc Hùng tuy là võ lâm minh chủ, nhưng tứ đại võ lâm thế gia bọn ta không có tham dự tranh đoạt chức vị võ lâm minh chủ, nói cách khác, lúc cao hứng, bọn ta thừa nhận chức vị võ lâm minh chủ của hắn, đồng thời một vài tình huống nào đó nghe theo sự an bài của hắn, bằng khi bọn ta không hứng thú, hắc --- hậu quả thì không cần phải nói. Bọn ta đến đây, là giúp cho các ngươi đánh Thái Âm Giáo, nói cách khác bọn ta cùng Đại Địa Minh các ngươi mạo phạm lẫn nhau, lão nói thật, cho dù như thế, bọn ta cũng không việc gì phải sợ hãi. Điểm này, tin rằng ngươi hiểu rõ. Lạc Thổ trầm tư nữa khắc, nói: “Đừng cho rằng Lạc Thổ ta sợ bọn ngươi, nếu không phải nghĩ cho đại cục, trong bọn người các ngươi ai dám huyênh hoang lần nữa.” Hắn tức giận bất bình lui về cạnh Từ Phiêu Nhiên: “Từ lão gia, Lạc Thổ tạm thời bất lực” Từ Phiêu nhiên nói: “Điều này cũng không ngạc nhiên, ở đây tất cả đều là một lũ điên cả.” Đỗ Thanh Phong nói: “Đi thôi, Hoàng tiểu tử, chúng ta đi ra ngoài cùng Độc Cô lão gia uống trà tốt hơn, chúng ta đều già cả rồi, để bọn trẻ xử lý việc này đi ! Bọn chúng ắt biết rõ việc của bọn chúng. Hoàng Dương nói: “Từ đại ca, chờ đến lúc lão hết nóng giận, chúng ta lại cùng ra uống trà, kỳ thực nhi tử ta không tệ, lão đừng ngại đem hai đứa con lão cho nhi tử của ta. Từ Phiêu Nhiên quay đầu nhìn Hoàng Dương nói: “Hoàng tiểu tử, ngươi câm miệng cho ta !” Hoàng Dương kéo Xuân Yến đi theo Đỗ Thanh Phong rời khỏi căn phòng, Từ Phiêu Nhiên nói: “Độc Cô Thi, ngươi thật sự quyết định đi theo Hoàng Hy Bình ?” Độc Cô Thi nói: “Nếu Thanh Vân có thể sống lại, ta sẽ theo lão trở về. “ Từ Phiêu Nhiên cười gằn nói: “ Được lắm, được lắm, lúc đó con ta thật sự không nên lấy ngươi. Hoàng Hy Bình, ngươi không có lời gì muốn nói sao ?” Hy Bình nói: “ Ta tịnh không cố ý chọc tức lão, kỳ thật ta rất đồng tình với lão, chỉ là Thi Nhi đã dám chọn ta, ta phải dám chịu gánh vác mọi hậu quả. Lão nên hiểu, ta từ trước đến nay không coi trọng đạo lý, thích thế nào thì làm thế ấy. Cho nên, xin lão sau này, biệt tại giá kiện sự thượng tác văn chương , ta toàn bộ bỏ mặc, mặc kệ lão nói thế nào, Thi nhi kể từ bây giờ là thê tử của Hoàng Hy Bình ta, lão nếu có muốn hận ta hoặc muốn giết ta, mong lão tìm (lấy) lý do. Nhưng, còn một điểm lão nên hiểu, lão giết ta không được đâu.” Từ Phiêu Nhiên trầm giọng nói: “Đi !” Dứt lời, lão dẫn người rời khỏi phòng, mọi người thở phào một hơi, bọn họ tuy không sợ, cũng không thích cùng Từ Phiêu Nhiên ra tay đánh nhau, dù sao trước đây cũng cùng dòng họ. “A” một tiếng kêu nhỏ, theo hướng tiếng vang phát ra Từ Phiêu Nhiên giận dữ mắng: “Nha đầu, ta sẽ giết ngươi !” Chúng nhân nghe thấy tiếng Thi Nhu Vân hét kinh hoàng, Hy Bình lao như tên bắn ra ngoài, Toái vân Chưởng của Từ Phiêu Nhiên như thiểm điện nhằm hướng Thi Nhu Vân đang hoảng sợ phóng tới, bất chợt, một bóng người xuất hiện chắn trước mặt nàng. Hy Bình dùng một tốc độ không ai có thể lường được chắn trước người nàng, thay nàng đỡ lấy một Toái Vân Chưởng của Từ Phiêu Nhiên “Bồng” Một tiếng nổ lớn phát ra! Hy Bình chịu nguyên một chưởng của lão, tuy vậy vẫn không lùi một bước, chỉ là y phục ngay trước ngực hắn hoàn toàn rách tả tơi, miệng thổ ra một bụm máu, lạnh lẽo nhìn Từ Phiêu Nhiên, nói: “Ta tiếp một chưởng này thay cho nàng ta, nàng ta vô can với cái chết của Từ Thanh Vân, lão nếu lần sau còn ra tay với nàng ta, ta thề sẽ dùng Liệt dương chân đao phế song chưởng của lão!” Từ Phiêu Nhiên sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời, dẫn người rời khỏi Phong Nhân Viên. Hy Bình nhịn đau cười khổ: “Lại phải thay y phục nữa” Chàng xoay người nhìn Thi Nhu Vân đang hoảng hồn chưa tỉnh, hai tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói : “ Cần ta bồng không ?” Thi Nhu Vân ngửa mặt lên, trong mắt ngấn lệ, giơ tay nhẹ nhàng chùi đi vết máu trên khóe miệng chàng, sau đó vùi đầu vào ngực trần chàng bật khóc . Hy Bình hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Vưu Túy nói: “Nhu Vân, ban nãy không có làm muội sợ chứ ?” Hoàng Đại Hải nói : “Không có chuyện gì đâu, đại ca, chúng ta phải đi thôi, Nguyệt Nhi nói muốn gặp huynh ?” Mọi người theo hắn rời khỏi, Độc Cô Minh đang đi nói một câu : “ Hy Bình, ta lấy thân phận đại ca của Thi Nhi, đem Thi Nhi lần nữa gả cho ngươi” Vưu Túy nhìn Hy Bình ôm Thi Nhu Vân, nhớ tới lúc trước Bạch Tư có nói qua, nam nhân này tuy là kẻ thù của Nhu Vân, nhưng cũng là chỗ dựa lớn nhất của Nhu Vân, nàng nói : “ Hy Bình, đến chỗ này thay y phục đi” Lãnh Tinh Oánh thở dài: “Không thể tưởng được Từ Phiêu Nhiên lại hạ độc thủ đối với một nữ hài tử không biết võ công.” Bà theo Nhu Vân đến đây, nhưng khi Từ Phiêu Nhiên bất thình lình xuất thủ, bà lại không kịp cứu giúp. “Chỉ mong lão không ngu ngốc xuất thủ lần thứ hai.” Hy Bình ôm lấy Thi Nhu Vân, Đỗ Quyên đã sớm chuẩn bị xong y phục, hắn nói: “ Cô bé câm, lại giúp đại cừu nhân của nàng mặc y phục được không ?” Thi Nhu Vân không trả lời, chỉ ở trong lòng hắn không muốn rời ra. Hy Bình nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thấy khuôn mặt mĩ lệ sướt mướt, cười nói: “Ta giúp nàng hôn khô nước mắt, nàng giúp ta mặc y phục được không nào?” Thi Nhu Vân giận nói: “Không được.” “Ta lại thấy là rất tốt đấy, cô bé câm ạ.” Hy Bình nâng khuôn mặt đẫm nước mắt, cúi đầu hôn lên những giọt lệ. Thi Nhu Vân ngượng ngùng đỏ cả mặt nhưng vẫn để cho hắn hôn mà không tránh, nàng chỉ nói nhỏ: “Ngươi cần phải mặc y phục vào.” Hy Bình cười lớn, giang rộng hai tay, Thi Nhu Vân và Đỗ Quyên một trái một phải nhặt cái áo rộng của hắn ở dưới đất lên, sau đó giúp hắn mặc vào. Trong lúc này, Lãnh Tinh Oánh bóp vào cơ bắp trên tay Hy Bình, thở một hơi nói: “Cơ bắp của ngươi thật rắn chắc.” Hy Bình cười lớn nói: “Ha, nhạc mẫu, người dám phi lễ với nữ tế của người sao?” Lãnh Tinh Oánh nói: “Ta hiện tại không có tâm tình, sau này nói lại! Là, ta đã ngủ ở trong phòng của Nhu Vân rồi, ngươi không phản đối chứ?” Hy Bình nói: “Con sao dám phản đối người? Chỉ là sau đó con rất là bất tiện. Lôi Lôi, từ hôm nay về sau, nàng ngủ tại trong phòng này, ta không muốn đi ra bên ngoài.” Hoa Lôi lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng bước ra khỏi cửa. Hy Bình nói: “Lôi Lôi, nàng không cao hứng sao?” Hoa Lôi đầu cũng không quay lại nói: “Đỗ Quyên, muội qua giúp ta thu dọn một tí.” Vâng! Đỗ Quyên nhỏ giọng, chạy đuổi theo sau. Hy Bình cười, ôm lấy Thi Nhu Vân hôn một cái, rồi nói: “Tiểu ách ba, ở đây chờ ta trở về nhé?” Thi Nhu Vân ngửng mặt lên nhìn hắn, hai mắt thể hiện nhu tình, sau đó, nàng khẽ gật đầu một cái.