[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm

Chương 178 : Hỏa Hoa Thủy Thảo

Ngày đăng: 18:35 17/09/19

Trong phòng của Hy Bình có xếp ba cái giường. Lúc Hy Bình tắm rửa trở về, Thủy Tiên đang cùng tỷ muội của mình là Đỗ Quyên nằm ngủ trên giường. Nhìn thấy Hy Bình tiến đến, trong ánh mắt lộ ra một vẻ vừa vui mừng vừa hoảng sợ. Nàng biết, tiếp đến sẽ phát sinh chuyện gì. Nữ hài còn nhỏ tuổi này không giống như tỷ muội Đỗ Quyên của nàng gan to mật lớn, thấp thoáng có một chút e lệ rụt rè. Hy Bình nhìn hai cái giường khác, Hoa Lôi đơn độc ngủ một mình, Dã Mân Côi và Độc Cô Thi ngủ cùng nhau. Hắn hỏi: “Túy tỷ không đến sao?” Đỗ Quyên nói: “Nhu Vân tỷ tỷ không cho tỷ ấy đến.” “Chà! Tiểu ách ba này thật quá nhiều chuyện. Lần tới ta ôm nàng ta đến đây ngủ, xem nàng ta còn quản ai được nữa?” Hy Bình đi đến trước giường Đỗ Quyên. Vừa định cởi y phục, cởi hài lên giường làm bừa thì Hoa Lôi lại nói: “Tiểu hỗn đản, phòng ta bên kia còn trống. Chẳng có lý do gì bắt cô nương người ta hiến thân cho ngươi trong đêm đầu tiên trước mặt nhiều người như thế. Ngươi đã không hết lòng được với một nữ nhân nào thì ít nhất đêm đầu tiên ngươi cướp lấy người ta thì cũng phải chuyên tâm một tí. Đồ dâm ma!” Hy Bình cười nói: “Lôi Lôi, nàng đêm nay không cần ta à?” Hoa Lôi sẳng giọng: “Ai mà yêu thích ngươi!” “Vậy à? Nghe xong mấy lời nàng nói, ta rất muốn hoãn lại đêm đầu tiên của Thủy Tiên. Đêm nay đem nàng trở về phòng mình rồi chuyên tâm đối phó với nàng. Lôi Lôi, nàng nói xem thế nào?” Hy Bình quay đầu tà quái nhìn chằm chằm vào Hoa Lôi. Mặt nàng đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Lôi Lôi sợ ngươi.” Hy Bình ha ha cười lớn, ôm lấy Thủy Tiên từ trên giường, xoay người vừa định bước đi. Thủy Tiên liền nói: “A….. Có thể cho Đỗ Quyên cùng đi không?” Hy Bình kinh ngạc hỏi lại: “Sao vậy?” Thủy Tiên nói: “Ta, ta có hơi sợ hãi.” Hy Bình nói: “Nàng thật muốn cho Đỗ Quyên bồi tiếp bên cạnh nàng?” Thủy Tiên nhẹ giọng nói: “Ừ, ta không muốn một mình.” Hắn thả Thủy Tiên xuống, để nàng ngồi ở mép giường, giúp nàng mang hài. Đỗ Quyên cũng ngồi dậy mang hài. Sau đó Hy Bình ôm hai nàng tiến về phòng cũ của Hoa Lôi. Trong phòng Hoa Lôi giường chiếu còn chưa thu dọn. Hy Bình châm đèn dầu, hai nàng đứng trước giường ngây ngốc bất động cũng không lên tiếng. Hy Bình nhìn hai trang tuyệt sắc trước mặt. Trong một chừng mực nào đó, các nàng xem như vẫn còn là các cô bé. Chỉ là dáng người cao gầy nóng bỏng thật không thua kém bất kỳ một nữ nhân trưởng thành nào. Khuôn mặt các nàng còn chưa mất đi vẻ ngây thơ. So ra thì Đỗ Quyên thấp hơn Thủy Tiên một chút nhưng đầy đặn hơn. Khuôn mặt Thủy Tiên thì cực kỳ tao nhã, dài và đẹp, vì vậy nàng thích để tóc dài ngang vai. Sống mũi cao thẳng mà tinh tế, kết hợp vừa vặn với đôi môi. Ngũ quan tạo cho người khác một ấn tượng ưu nhã mà ngây thơ khác biệt hoàn toàn với cảm giác mà vẻ đẹp rực rỡ của Đỗ Quyên mang lại. Đỗ Quyên khoác một chiếc áo ngủ rực rỡ, Thủy Tiên thì chỉ một tấm áo lụa mỏng màu xanh đơn giản. Thấp thoáng phía trong áo ngủ của hai nàng có thể thấy những đường cong quyến rũ. Nếu phải tìm một hình ảnh để so sánh, Đỗ Quyên giống như một đóa hồng đỏ rực rỡ, còn Thủy Tiên lại là cỏ nước xanh biếc. “Các nàng ngớ ra nhìn ta làm chi?” Hy Bình đã ném bỏ y bào trên người, để lộ ra nửa thân trên người hùng tráng mạnh mẽ, tiến đến gần hai nàng. Đỗ Quyên nhìn thẳng vào Hy Bình còn Thủy Tiên thì lại e thẹn cúi đầu xuống. Hy Bình ôm hai nàng, cười nói: “Tiểu Thủy Tiên, ta rất khó nhìn sao?” Thủy Tiên cúi đầu, úp mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, nói khẽ: “Không, chàng nhìn rất được.” “Thế à! Vậy vì sao nàng cứ phải cúi đầu không nhìn ta? Đã thấy ta rất được, nàng nên mạnh dạn nhìn ta.” “Á -” Thủy Tiên ngẩng đầu, chẳng biết trả lời thế nào, đột nhiên lại cúi mặt xuống, so với ban nãy còn thấp hơn. Hy Bình cười, nói: “Tiểu điểu nhi, nàng lên giường nằm trước đi.” Hắn buông Đỗ Quyên ra, tay nâng mặt Thủy Tiên lên. “Không thể ngờ được nàng lại e lệ như vậy, nhưng ta thích loại thần thái xử nữ e thẹn này. Nếu Độc Cô Minh nói cây trinh nữ cũng có một loại dáng vẻ tình yêu, ta cảm thấy nàng vừa vặn giống như thế. À, ta nên nói, nàng là cây trinh nữ của ta.” Thủy Tiên đỏ hồng mặt lên. Lúc này trong hai mắt lộ ra một chút mơ màng, nhìn thẳng vào Hy Bình, giống một bông hoa trinh nữ màu hồng phấn. Hy Bình cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, say mê uống lấy hương thơm của người xử nữ. Thủy Tiên đã bớt chống cự, một lúc sau hai tay lại ghì chặt lấy hắn, bỡ ngỡ hùa theo sự cuồng nhiệt của Hy Bình. Hai tay Hy Bình nhẹ nhàng chuyển đến bờ vai xinh đẹp của nàng, vén áo ngủ lên một chút, lộ ra vùng da thịt trắng tinh trơn mềm của nàng. Tay của hắn nhẹ nhàng ve vuốt ở đó. Hơi thở Thủy Tiên bắt đầu trở nên gấp gáp hơn, tim nàng dường như muốn bật tung ra ngoài. Hy Bình rất nhẹ nhàng, trông như rất tự nhiên kéo áo ngủ của nàng ra phía sau, tuột xuống. Thủy Tiên cũng phối hợp theo thả hai tay xuống. Cơ thể xinh đẹp vẫn còn chút cứng nhắc. Cái yếm xanh nhạt vô tri vẫn còn đó. Khuôn mặt lại dựa sát vào lồng ngực to rộng của Hy Bình. Hy Bình cởi bỏ cái yếm của nàng một cách rất thành thạo, rồi khẽ đẩy tấm thân kiều diễm của nàng ra xa một chút, chăm chú ngắm nhìn cơ thể nữ nhân mảnh khảnh trước mặt. Trong số những nữ nhân mà hắn đã gặp, trừ Tiểu Tước ra, thân thể Thủy Tiên có lẽ được tính là non nớt nhất. Có điều so với Tiểu Tước nàng ta cao hơn nhiều, gần như cao ngang với La Mỹ Mỹ, mà sắc đẹp cũng không thua kém. Ngực của nàng có lẽ đã phát dục hoàn toàn. Đầu nhũ dựng đứng lộ lên một vùng trắng tinh, giống như hai quả đồi tuyết trên cánh đồng tuyết. Vòng eo nhỏ tròn không chút mỡ thừa, đầy đặn mà đàn hồi. Tay trái hắn nắm nhẹ vai nàng, tay phải di chuyển về phía vùng eo, nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve. Khi hắn vừa muốn đưa tay xâm nhập vào trong quần của Thủy Tiên, tay Thủy Tiên theo phản xạ chặn ma thủ của hắn lại. Hắn gỡ tay nàng ra, kéo nàng ngồi xuống mép giường, cúi người xuống giúp nàng cởi giày, xong rồi quỳ gối trước đầu gối nàng. Thủy Tiên vội vàng khép hai chân lại. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, đầu tựa vào giữa hai đầu gối nàng, ngửi thấy mùi u hương nhàn nhạt sau khi tắm từ trong người nàng. Hắn bật rên khẽ một tiếng rồi nhấc đầu rời khỏi đầu gối nàng, hai tay nắm lấy hai bên quần nàng, nhẹ nhàng kéo xuống. Thủy Tiên vội vàng dùng hai tay nắm giữ quần lại. Hắn lại ngẩng mặt chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt của nàng càng đỏ ửng, hai tay thả rời chiếc quần ra rồi chẳng biết phải để vào đâu. Hy Bình nắm hai tay nàng đặt trên vai hắn, để hai tay nàng vòng qua cái cổ chắc nịch của hắn. Hắn kéo quần nàng ta xuống, để lộ ra vùng đảo hình tam giác. Nơi đây vẫn còn một màu xanh, mà còn là xanh rất đậm. Hắn ham muốn cúi xuống muốn gỡ bỏ luôn cái quần kia ra nhưng phát hiện nàng đang ngồi trên đó, khó mà gỡ được. Hắn liền đứng thẳng người lên. Tay của Thủy Tiên cũng theo đó mà trượt xuống eo lưng của hắn. Tay trái của hắn nâng lấy mông nàng, nhấc mông nàng lên khỏi giường, tay phải theo sau kéo quần lót của nàng xuống đầu gối. Sau đó hắn ngồi xuống bên trái nàng, cởi hẳn mảnh quần dài của nàng ra. Thủy Tiên vẫn cúi đầu như cũ, hai mắt như đang nhìn xuống sàn nhà, kỳ thật đã mê man, cũng không rõ đang nhìn cái gì. Hy Bình cúi đầu nhìn cặp đùi ngọc thon dài kia, ở phần trên cùng của cặp đùi ngọc có một mảnh đất xanh thẩm hình tam giác. Bàn tay của hắn chìa ra, vừa chạm vào, thân thể Thủy Tiên lập tức run lên, quay đầu nhìn hắn. Trong ánh mặt lộ ra vẻ hoảng sợ chưa hề thấy qua. Hy Bình cười, hôn vào môi nàng. Cũng cùng lúc đó, tay của hắn xoa nhẹ ở mảnh đất hình tam giác của Thủy Tiên. Cơ thể xinh đẹp đang cứng đờ của Thủy Tiên lặng lẽ uốn éo chuyển động - dường như nàng không thể khống chế, cũng chưa từng phát hiện ra (dã vị tằng sát giác đích - 也e 未ei 曾eng 察ha 觉ue 的e ). Ngón tay giữa của hắn luồn thẳng vào nơi tận cùng của hai chân nàng. Hai đùi nàng đột nhiên kẹp chặt lại. Hy Bình có thể cảm giác được cơ bắp hai đùi nàng đang run run. Ngón giữa của hắn liền tiến vào giữa vùng xanh thẩm của nàng, cọ sát nhẹ nhàng từ trên xuống dưới cái khe hở mà nàng đang cố khép chặt lại. Như thế một hồi sau, hắn túm cái quần lót màu xanh của nàng xé rách. Xé xong, tay của hắn lại quay về giữa hai đùi nàng, khẽ khàng tách hai đùi nàng ra. Ngón giữa hắn chạm vào phần thịt mềm mại ở nơi đây, chạm đến những cánh hoa nơi đó, tách những cánh hoa đó ra, rồi tiến nhập vào bên trong huyệt đạo. “Đau!” Thủy Tiên rên khẽ. Một cánh tay quơ tới bàn tay quái ác của hắn. Ngón tay của hắn liền rút ra ngoài. Hắn kéo tay nàng ra, nói: “Nữ nhân nào cũng phải chịu đau một lần. Chịu đựng một lúc thôi mà, được không?” Hắn bế Thủy Tiên lên giường, đặt nàng nằm xuống cạnh bên Đỗ Quyên. Sau đó,hắn đứng trước giường cởi quần dài của mình ra, lộ ra hai chân dài, rắn chắc, mạnh mẽ, cùng với cái dương căn vĩ đại dựng đứng đầy ngạo nghễ oai phong. Hai mắt Thủy Tiên đột nhiên mở to, mặt lại đỏ lên. Trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó liền nhắm chặt hai mắt lại. Hy Bình hướng về Đỗ Quyên mỉm cười một cái rồi bò lên giường nằm xấp lên cơ thể xinh đẹp của Thủy Tiên. Tay Đỗ Quyên vuốt ve tấm lưng rắn chắc của hắn, nói: “Thủy Tiên tỷ tỷ, tỷ nói ca có phải rất cường tráng không?” Thủy Tiên nhắm hai mắt nhỏ giọng đáp: “Ta không biết.” Hy Bình chống một tay xuống giường, một tay khiêu khích trên môi nàng, nói: “Nàng là tỷ tỷ? Vì sao so với Đỗ Quyên còn sợ hãi hơn? Tỷ tỷ phải dũng cảm hơn muội muội, hãy làm tấm gương tốt cho Tiểu điểu nhi noi theo được không nào? Nàng hãy mở mắt ra, giống như hoa Thủy Tiên hé nở, hiển thị vẻ xinh đẹp và sự dũng cảm của nàng.” Thủy Tiên trầm mặc một lúc, cuối cùng nhút nhát hé mở hai mắt, nói: “Chàng, chàng thật đáng sợ.” “À, ta trái lại không biết đấy.” Hy Bình nghiêng người, vung tay trêu chọc chỗ kín của nàng. Nàng nhẹ nhàng uốn éo, vô tình rên khẽ lên. Hắn nói: “Đỗ Quyên nói thật không sai, nàng có thể trở nên ẩm ướt ngay lập tức, dường như ta có thể lượt bỏ rất nhiều động tác không cần thiết. Nhưng đây là đêm đầu tiên của nàng, ta sẽ dành cho nàng tất cả mọi chuẩn bị cần thiết. Đợi đến lúc cả tâm hồn và thân xác của nàng thật sự chờ mong ta, ta mới hé mở thể xác nàng để xuyên nhập vào tận trong cùng linh hồn nàng. Nàng có tin rằng ta có khả năng đó không?” “Không biết.” Hy Bình bật cười nói: “Nàng thế nào ngay cả điểm ấy cũng không biết? Xem ra phải thử qua nàng mới biết được. Thật sự là, Thủy Khiết Thu chỉ có một, chuyện này nàng phải biết chứ?” Thủy Tiên nhẹ giọng nói: “A, tiểu thư nàng ấy rất khổ.” “Ta biết nàng ấy rất khổ. Cho nên nàng ấy theo Lạc Thiên, ta cũng không có trách cứ nàng ấy. Ta tin rằng cuối cùng nàng ấy sẽ trở lại bên cạnh ta, mãi mãi ở cùng ta. Bởi vì cái Lạc Thiên cần là thứ gì đó bên ngoài nàng ta chứ không phải bản thân nàng ấy. Còn ta! Đơn thuần muốn có nàng ấy. Còn nàng ấy mang đến cho ta cái gì, chuyện đó không liên quan với ta. Nhưng ta biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Có rất nhiều chuyện không phải nàng ấy hay ta có khả năng khống chế. Nếu có một ngày, lúc ta bị cưỡng bức rời khỏi các nàng một thời gian, mong các nàng ghi nhớ, bất luận như thế nào, ta sẽ trở về chờ đợi các thê tử của ta vì ta sanh hài tử. Bất luận bao nhiêu người cản đường ta, ta đều sẽ giết hết mở ra một con đường máu. Giống như lát nữa ta sẽ ở trên thân thể nàng mở ra một con đường máu. Hãy tin tưởng ta!” Đỗ Quyên kinh ngạc chăm chú nhìn Hy Bình, nói: “Ca, vì sao chàng phải nói như vậy?” Hy Bình nói: “Tiểu điểu nhi à, nam nhân của nàng mặc dù rất vô lại, nhưng không phải thật sự ngu ngốc.” Đỗ Quyên kiên định nói: “Ca, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói, vĩnh viễn sẽ không quên.” Hy Bình thở dài, đột nhiên lại cười, nói: “Thủy Tiên, ta tiến đến đây, nàng chịu đau nhé.” Một tay hắn nâng một bắp đùi ngọc ngà của Thủy Tiên lên, tách hai đùi rời ra, thân thể cúi thấp ép xuống. Lúc dương căn của hắn chạm vào chỗ kín của Thủy Tiên, Thủy Tiên không hiểu sao chợt rùng mình. Dương căn tráng kiện của hắn liền ép tiến vào khe hở, cảm thấy ở đó có chút trở ngại. Hắn do dự một lúc, mông đột nhiên ghìm xuống, dương căn cắm ngập vào thân thể Thủy Tiên. Mười ngón tay của Thủy Tiên vội bấu chặt vào lưng hắn. Trong khoảnh khắc đó, nàng theo phản xạ muốn đẩy hắn ra nhưng không thể làm được. Đau đớn, nàng hét to một tiếng, rồi khóc lóc ầm ỉ, nước mắt chảy giàn dụa. Hy Bình đình chỉ động tác, để dương căn lưu lại trong nội thể nàng. Hắn cảm giác được thông đạo của Thủy Tiên quả nhiên là sâu dài hơn so với nữ nhân bình thường, có điều rất chật hẹp, siết chặt lấy cái thô chắc của hắn. Hắn nói: “Đừng khóc! Nếu thật sự rất đau thì đổi cho Đỗ Quyên thay nhé, được không?” Thủy Tiên khóc một lúc, nhịn đau nói: “Ta khóc của ta. Chàng cứ tiếp tục việc của chàng. Thủy Tiên muốn có một đêm đầu tiên hoàn chỉnh.” Hy Bình cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đầu nàng, nhẹ nhàng rút ra rồi đâm vào. Thông đạo của nàng chẳng những hẹp mà còn dài sâu. Lúc dương căn của hắn rút ra thì nó lại theo đó co rút lại. Lúc tiến vào lại siết chặt lấy dương căn của hắn, đồng thời tạo cho hắn sự kích thích rất lớn, cũng phải tốn thể lực lớn tương đương. Nhưng hắn rất cường tráng, đủ để ứng phó bất kỳ trận chiến nào. Thủy Tiên cảm nhận được sự dịu dàng từ trong lòng Hy Bình. Trong nỗi đau đớn nhục thể nhận được sự an ủi to lớn này. Hai tay nàng bắt đầu bấu véo khắp lên trên lưng Hy Bình, giày vò, chà sát một cách không ý thức những bắp thịt mạnh mẽ cường tráng trên lưng hắn. Nam nhân này tuyệt đối cường tráng, và kết quả của sự tuyệt đối cường tráng đó chính là - thô bạo, nhưng, cũng dịu dàng và vô vàn thương yêu đối với nàng. Cùng lúc nàng chịu đựng sự đau đớn, dần dần, nàng tiến vào một cảnh giới khác, dần dần mê man. Lửa dục tăng cao khiến nàng không để ý đau đớn thể xác của lần đầu tiên, mà chỉ còn một niềm hoan hỉ chưa từng có từ trong thân xác thâm nhập vào linh hồn nàng rồi từ đó khiến linh hồn trở nên mê mê hồ hồ. Nàng lúc này lạc lối giữa sự thô bạo bản năng và sự dịu dàng nhận được bản thân, rồi ngay sau đó liền giống tất cả nữ nhân bị Hy Bình xâm nhập, thâm trầm mê man đi. Hy Bình lau nước mắt cho nàng, nhìn trên gương mặt nàng còn lưu lại một ít tươi cười, nhẹ nhàng hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, sau đó từ trong thân thể rút người ra, rời khỏi thân thể của nàng. Hắn bò đến trên một cơ thể xinh đẹp đẫy đà đã hoàn toàn trần truồng khác, nói: “Tiểu điểu nhi, Thủy Tiên lúc đến cao trào so với nữ nhân bình thường chậm hơn nhiều. Nếu là nam nhân bình thường căn bản không có cách nào thỏa mãn nàng ấy! À, việc này khiến cho nàng phải đợi lâu.” Đỗ Quyên nói: “Đêm nay vốn là đêm của Thủy Tiên, cho dù thiếp ở chỗ này giúp các người một đêm cũng không sao cả.” Tay của Hy Bình mân mê vuốt ve vùng kín của nàng, cười nói: “À? Nàng ở đây chờ được sao? Nàng nhìn xem, đều ướt đẫm rồi, còn nói không sao cả?” Đỗ Quyên nắm lấy dương căn Hy Bình vẫn đang cứng chắc như cột, thở dài: “Ca, chàng thật sự là một dã thú cường tráng, chàng đem cái ‘đồ khốn nạn’ của chàng rút ngắn lại một chút. Đỗ Quyên không phải Thủy Tiên, ta chịu không nổi nó dài như vậy. Nhưng chàng có thể làm to một chút, chàng phải biết Đỗ Quyên chính là loài chim mắc bệnh gặp to biến to, gặp nhỏ thì nhỏ theo! Ca, tiến đến đây đi! Đỗ Quyên sớm đã chờ mong chàng bổ sung vào thân thể của nàng. Chàng vừa rồi ở trên thân thể của Thủy Tiên đã kiềm chế rất lâu, bây giờ hãy đem tất cả điên cuồng hoang dã của chàng phát tiết trên người Đỗ Quyên đi! Cho dù chàng toàn bộ đem ta xé ra, ta cũng cho linh hồn của ta bao dung cho chàng. Ca, chàng là dã thú cường tráng mà Đỗ Quyên yêu nhất. Ta là đóa hoa dại cam tâm bị chàng tàn phá!” “Không, nàng giống pháo hoa giao thừa rực rỡ, như trăm hoa nở rộ ngày xuân ngập tràn, bừng sáng đêm tối trong lòng ta, mang đến cho ta sướng vui tuyệt vời nhất! Tiểu điểu nhi, hãy nhận lấy tấm lòng chân thành sâu sắc nhất của ta!” Hắn nắm lấy cái mông đẫy đà của Đỗ Quyên hai tay nhẹ nhàng nâng lên, mông của hắn cũng đi theo đột nhiên chìm xuống, ưỡn ra, mặt theo cổ hướng về phía trước ngửa lên, giữa hông đột nhiên biến đổi trở nên càng thô to, dương căn đâm chọc vào thân thể của Đỗ Quyên!