[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm
Chương 183 : Thuỳ Thị Lão Đại
Ngày đăng: 18:35 17/09/19
Trong lúc không có mặt Hoàng Hy Bình, Hoàng Đại Hải liền dẫn theo chúng nhân bao vây nửa vòng phía trước cổng của Bắc Lăng trang.
Triêu Tử Uy mắt vừa nhìn thấy ba đại tự sơn nhũ vàng phía trên, trong đầu lập tức lửa giận bùng lên, chu miệng nhổ một bãi nước bọt, “phì” một tiếng, bãi nước bọt đã bắn trúng giữa tấm biển trước cổng, làm tấm biển bằng gỗ này liền xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón tay cái.
Hoa Tiểu Ba giơ ngón cái lên, lớn tiếng tán tụng: “Nước bọt của Uy ca ca thật là lợi hại!”
“Nhổ hay lắm, các người hãy đợi đấy, ta sẽ nhổ một bãi đờm...” Tứ Cẩu nói xong, ưỡn ngực lên, cố gắng hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị tích tụ “đờm” của hắn.
Triệu Tử Thanh đột nhiên kéo tai hắn, thoá mạ: “Tử cẩu, ngươi có tư cách gì học đòi nhị ca ta?”
“Tử Thanh, đừng làm ồn nữa, chúng ta vào đi.” Triêu Tử Ngôn xuất ngôn giải cứu cho muội phu của hắn, Tứ Cẩu thấy vậy trong lòng thật sự cảm kích vô tận.
Lôi Long cười với Bích Nhu: “Vẫn là nàng ôn nhu.”
Độc Cô Minh kêu lên đùa bỡn: “Nhưng công tử ta lại sợ sự ôn nhu của Tiểu Bích.”
Tứ Cẩu hùa theo: “Đó là di truyền của gia tộc.”
“Cái này thì ta tin, ta lần đầu đến Viễn Dương tiêu cục, hiểu biết rất ít, nhưng cũng biết phàm là họ Lôi thì đều sợ lão bà, há há...”
“Hoa Tiểu Ba, nếu ngươi không muốn bị xấu mặt, tốt nhất hãy dừng ngay điệu cười khả ố của ngươi lại.”
Hoa Tiểu Ba lập tức nín cười, nói: “Long ca, Hoa Tiểu Ba đệ trước giờ chưa từng bị mất mặt, do vậy đệ không cười nữa. Ồ! Hào ca, đợi đệ với...”
“Long, chàng làm Tiểu Ba hoảng sợ rồi.” Bích Nhu khẽ nói.
Lôi Long lập tức phụ hoạ: “Là... là, lần sau ta sẽ nói nhẹ nhàng hơn, Nhu nhi, nàng giận à?”
“Không đâu, thiếp rất hạnh phúc, nếu chàng dám phá tấm biển trên đầu kia, thiếp sẽ càng hạnh phúc hơn.”
“Thật à?” Lôi Long kinh hỉ nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, tuỳ tiện hoa lên, tấm biển trước cổng lập tức đứt làm hai đoạn, hắn tra kiếm vào vỏ, cười nói: “Nhu nhi, ta đột nhiên phát giác tấm biển này vốn mục nát đến yểu mệnh, há há!”
“Há há há...”
Chúng nhân cũng đột nhiên cười hô hố, tâm trạng vô cùng thoải mái bước vào chủ sảnh của Bắc Lăng trang. Trong khi đó, các nhân vật cao thủ từng phái đều đang chờ đợi đến mức không thể nhịn được nữa.
Câu đầu tiên của Lạc Thiên là: “Sao đến muộn vậy?”
Câu nói xưng xưng này đã kích nộ “cường nhân” của võ lâm tứ đại gia, Tứ Cẩu lập tức trả lại một câu càng xưng xưng hơn: “Ngươi con bà nó quản gì chứ?”
Lạc Kim nổi giận trước nhất, thoá mạ: “Tiểu tử, ngươi đừng có mà quá đáng, cẩn thận không ta đánh dập mỏ ngươi đấy.”
“Ta nắm lấy cái đầu to của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có địa vị cao mà có thể hung hăng hả? Đầu của Tứ cẩu ta cũng không nhỏ đâu! Ngươi kể ra là thứ quái quỉ gì vậy? Bất quá chỉ là một lão trư do Đại Địa Minh nuôi dưỡng, lão tử đây là bang chủ có nhân khí nhất, có tế bào nghệ thuật nhất, thanh danh vang dội nhất từ trước đến nay trong lịch sử Cái Bang, cả mụ mụ (mẹ) của ngươi cũng căn bản không có tư cách cùng ta đàm đạo!”
Hoa Tiểu Ba lập tức phối hợp rất nhanh: “Ta cũng không muốn cùng hắn đàm thoại, ta là độc tử của Trường Xuân Đường, cũng là nhân vật rất có thân phận, sư phụ người nói có đúng không?”
“Tiểu Ba, chẳng phải ngươi nói ngươi còn vị thành niên, chưa được kế thừa gia nghiệp sao?” Độc Cô Minh khinh khỉnh hỏi.
Hoa Tiểu Ba cười khẩy: “Độc Cô lão huynh, sao lại nói vậy, ta là người kế thừa hợp pháp mà?”
Đám người võ lâm thấy bọn người này bắt đầu nói năng quàng xiên, trong tâm đều cảm thấy khó chịu.
Lạc Thiên là người thoả hiệp đầu tiên, lên tiếng: “Đừng huyên náo nữa, chúng ta kêu các ngươi đến đây là để thương lượng chính sự, không phải là để cùng các ngươi cãi lộn. Hoàng Hy Bình đâu?”
Hoàng Đại Hải đáp: “Đại ca đi ra ngoài chơi rồi.”
“Cái gì, trong lúc này mà hắn còn chơi đùa được sao?” Lạc Thiên thật không thể hiểu hành vi của gã Hoàng thiên tài này.
Hoàng Đại Hải lãnh đạm: “Đại ca ta từ bé đến lớn đều chỉ thích chơi đùa, có việc gì cứ thương lượng cùng chúng ta là được rồi, những việc như thế này huynh ấy cũng không thương lượng suôn sẻ được với các ngươi đâu, huynh ấy đối với việc này căn bản không có chút hứng thú, một khi đã không cảm thấy hứng thú với cái gì, đại ca ta liền không quan tâm đến cái đó.”
Hồi đáp của hắn có thể nói là rất dứt khoát.
“Đã vậy, chúng ta bắt đầu thôi! Đợi các ngươi quá lâu rồi.” Lạc Thiên nói xong, liền tiến vào chỗ ngồi trước tiên.
Hắn không ngờ lại ngồi ở ghế dành cho chủ toạ, ngồi hai bên là Mộng Hương và Quyền Hành?
Thật là ngạo mạn!
Triệu Tử Uy là người đầu tiên cảm thấy không thuận mắt, nhưng cứ nghĩ đến cử chỉ đắc ý phun nước bọt trước cửa khi nãy, tâm lý ít nhiều có chút thoải mái, chỉ là có chút hối hận đã không chuẩn bị trước một chút phân chó...
“Nói đi! Nếu không có việc gì, ta trở về ôm lão bà đây.” Tứ Cẩu tiên phát chế nhân, với tư cách bang chủ Cái bang, hắn nhất định phải học cái cách kiếm tiền rất có uy tín ấy, chẳng lẽ khất cái đều không phải là tiên phát chế nhân sao? Chẳng hạn như: “Đại gia... nhà con có già có trẻ... đều không thể sống nổi... cầu xin đại gia từ bi làm phúc...” Loại câu nói này, thấy người là phát, hỏi ngươi có sợ không?
Nhưng, cũng có kẻ không sợ, Lạc Kim cười khẩy: “Vậy ngươi hãy về ôm bà di của ngươi đi, ngươi ở đây cũng là phế nhân thôi. Nói thêm, đám Cái bang các người gào lên khất thực thì còn có thể, kêu các ngươi đi đánh nhau đã là coi trọng các ngươi lắm rồi.”
“Hả! Ta nói tên đầu to ngươi tại sao hôm nay lại đối địch cùng ta? Ta cướp nữ nhân của ngươi à?”
“Lão tử thấy ngươi không thuận mắt...”
“Mẹ nó, bà nương của ngươi đâu?” Tứ Cẩu đột nhiên xuất quân, câu thoại này tựa như khiến cho toàn thể mọi người phải hỏi, chúng ta, những người bình thường không có việc gì lại hỏi bà nương của người khác sao? Làm loạn hả!
Lạc Kim lửa giận bừng bừng, chỉ về phía Lạc Hoa, quay đầu về phía Tứ Cẩu gầm lên: “Nàng ta đấy, không bì được với bà nương của ngươi à.”
Lần này Tứ Cẩu không giận, cười hì hì nói với Triệu Tử Thanh: “Hắn nói nữ nhân của hắn đẹp bằng nàng đúng không vậy?”
Triệu Tử Thanh ngắm nhìn Lạc Hoa hai lượt, lùi lại nói: “Ả ta? Sau khi đi tu sửa lại nhan sắc, hãy đến so sánh với Triệu Tử Thanh ta nhé!”
Lạc Hoa nghe những lời này tức thì động nộ: “Ngươi hãy chửa đẻ đi, rồi hãy quay lại so bì với ta...”
“Ta...” Triệu Tử Thanh nóng giận lập tức rút đao ra.
“Được rồi, muốn tranh cãi xem nữ nhân của ai đẹp hơn, hãy ra ngoài mà cãi nhau!” Lạc Thiên không thể chịu nổi, thế giới gì đây? Thành tâm mời bọn chúng đến thương lượng chính sự, bọn chúng chẳng lẽ lại không biết tốt xấu?
“Thanh Thanh, đừng làm ồn nữa, để lúc về ta sẽ cưng chiều nàng.” Tứ Cẩu không ngốc như Hy Bình, do vậy lập tức ôm lấy Triệu Tử Thanh đang xung động, không cho nàng làm loạn.
Triệu Tử Thanh trừng trừng nhìn Lạc Hoa một lượt, cuối cùng cũng nhẫn nhịn, hạ mông xuống ghế.
Tứ Cẩu vội vã nói: “Thanh Thanh, cẩn thận tiểu cẩu cẩu của chúng ta nhé!”
“Ta phi! Hài tử của Triệu Tử Thanh ta tuyệt đối không gọi là tiểu cẩu cẩu, ngươi không có khiếu thẩm mỹ gì thì thôi, đừng để hài tử cũng không có khiếu thẩm mỹ giống ngươi!”
Tứ Cẩu trong lòng thực muốn báo phục, không nhịn được cãi: “Ta mà có khiếu thẩm mỹ thì ta đã không tìm nàng! Sợ rằng sẽ yểu mệnh, hu hu...”
Hắn hận muốn học như loài chó sủa một tiếng ra, đáng tiếc là hắn không dám.
Trong đại đường cuối cùng cũng an tịnh trở lại, Hoàng Đại Hải nói: “Lạc Thiên, có thể bắt đầu được rồi.”
Lạc Thiên bắt đầu nói: “Chúng ta đến đây cũng được vài ngày rồi, nhưng không hề tìm thấy tung tích gì của Thái Âm giáo...”
“... Có phải là mỹ nữ của Thái Âm giáo thì không trang điểm không? Có khả năng chúng đến muộn một chút...”
Lạc Thiên không đáp lại, Hoa Tiểu Ba tự tác thông minh ngắt lời hắn, nhưng Lạc Thiên lại không thể phát hoả, bởi vì câu hỏi ấu trĩ ấy lại cũng khiến hắn cảm thấy Hoa Tiểu Ba “khả ái” giống như một gã đần độn, xem lại, võ lâm tứ đại gia không có gã nào không đần độn cả.
Kêu bọn họ đến bắt đầu đại hội, đơn giản là đối với bọn ngu ngốc thì phải có phương pháp ngu ngốc... nhưng đám đần độn này cũng sẽ không sống được lâu.
Lạc Thổ là người không thể nhẫn nhịn đối với Hoa Tiểu Ba nhất, hắn lập tức thoá mạ: “Ngươi con mẹ nó không thể chín chắn một chút được à? Tên tiểu nhân vô tri sống buông thả kia!”
“Ê, gã kêu là lão Thổ đại nhân kia, có dám thoát khố ra cùng so với đại gia không? Xem con mẹ nó ai giống như tiểu nhân. Ta dám khẳng định...” Hoa Tiểu Ba dùng tay để so sánh, tiếp tục nói: “Cái phế vật của ngươi, chỉ bằng một nửa của ta lúc trường xuất. Há há, trừ tỷ phu ta ra, còn gặp ai, Hoa Tiểu Ba ta cũng đều không hề tự ti!”
Triệu Tử Uy vỗ một cái lên đầu hắn, nói: “Chớ đắc ý, không có Trọng Sanh hoàn của Dã Mã tộc, ngươi có thể uy phong được không?”
Hoa Tiểu Ba cười đáp: “Tự nhiên không sánh được sự uy phong của Uy ca, nhưng so với tên Lạc Thổ, đệ tuyệt đối có tín tâm.”
“Việc này thì đúng rồi, há há...” Triệu Tử Uy cười lớn, Tứ Cẩu cũng cười hố hố phụ hoạ.
“Các ngươi không thể yên lặng một lúc được à?” Một thanh âm như trong mộng đột nhiên vang lên từ trong cặp môi nhỏ mỹ lệ như mộng của Mộng Hương.
Triệu Tử Uy vừa nghe xong, điệu cười đắc ý lập tức dừng lại, đồng thời cũng bịt luôn miệng Tứ Cẩu đang mở to, nói: “Yên lặng, yên lặng nào, không nghe thấy Mộng Hương tiểu thư muốn chúng ta yên lặng à?”
Toàn tràng như trong giấc mộng...
Mị lực của mĩ nữ quả nhiên còn hơn cả mệnh lệnh của chủ soái, một lời nhẹ nhàng của Mộng Hương đã làm tan biến tiếng gào rú của nam nhân.
Lạc Thiên cuối cùng cũng tiếp tục nói: “Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất của chúng ta là tìm ra nơi ẩn náu của Thái Âm giáo, ngăn cản bọn chúng tàn sát ở Gia Lăng trấn, không để cho chúng tiến nhập Trung Nguyên gây náo loạn.”
“Lạc Thiên, tại sao ngươi xác định Thái Âm giáo nhất định náu thân ở Gia Lăng trấn?” Hoàng Đại Hải nghiêm túc hỏi, ngoại trừ lúc ở cùng Hy Bình ra, còn lại bất cứ lúc nào hắn cũng nghiêm túc.
“Đó là tin tức đáng tin cậy của chúng ta, tuyệt đối không sai.” Lạc Thiên khẳng định.
Hoàng Đại Hải gật đầu: “Ngươi nói tiếp đi.”
Lạc Thiên nói tiếp: “Vài ngày gần đây, không biết tại sao ở tứ đại võ lâm thế gia chúng ta lại xuất hiện một tình huống...”
“Tình huống gì?” Tính hiếu kỳ của Hoa Tiểu Ba bị câu dẫn trước tiên, liền hỏi.
“Đại Địa Minh chúng ta có rất nhiều huynh đệ bị tập kích, tử thương hơn năm sáu mươi người, bởi thế, chúng ta xác định là do phỉ đồ Thái Âm giáo làm, chúng ta nhất định phải gia tăng phòng bị.”
Độc Cô Minh nói: “Lạc Thiên, điểm này khiến ta rất hoài nghi, sao nói Đại Địa Minh các ngươi và Thái Âm giáo cùng chung nguồn gốc, cho dù Thái Âm giáo ở đây muốn ám toán chúng ta, cũng không nhằm vào các ngươi mà khai đao.”
“Chẳng lẽ Đại Địa Minh chúng ta còn có nhiều kẻ thù chưa giải quyết xong?”
“Điều này nói không chừng, có thể là do một số kẻ trong Ma Môn thấy không thuận mắt, chuyên môn đối chọi với chúng ta, cũng có khả năng âm thầm phóng ra một đao.” Tứ Cẩu tựa như có thói quen đánh úp, ngay cả lời nói cũng tràn trề phong vị đánh úp.
Lạc Thiên nộ hoả bừng cháy, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Điều này cũng có khả năng, tuy vậy tin tức Thái Âm giáo ở Gia Lăng trấn là vô cùng đáng tin. Mục đích của chúng ta là muốn Thái Âm giáo trở về Tây Vực, tốt nhất là tiêu diệt hết bọn chúng, bởi vậy mong mọi người hãy tận lực, đừng có đứng ngoài xem cho vui, chúng ta không phải là đi chơi, điều này mong mọi người chú ý cho.”
Mấy câu cuối của hắn là nhằm thẳng vào đám hề của võ lâm tứ đại gia.
Tứ Cẩu đáp: “Lạc Thiên, bọn ta có sao cũng không đến lượt các ngươi quản đâu? Lần xuất động này vốn là Hy Bình dẫn đầu, nhưng sau đó Hy Bình lại bị cô cô của ngươi bắt đi, để các ngươi nắm được cơ hội bước vào, cho các ngươi cùng hắn công bình đã là quá lắm rồi, ngươi hiện tại lại lấy giọng điệu lão đại để ra lệnh và chỉ trích chúng ra à? Có ý gì đây!”
“Huống hồ hiện nay, thiên hạ chia làm bốn, đâu đến lượt ai tự quyết định, phải không Đại Hải?” Độc Cô Minh cố ý hỏi Hoàng Đại Hải.
Hoàng Đại Hải rất nghiêm chỉnh đáp: “Phải.”
Hoa Tiểu Ba cũng có dụng ý khác: “Nhưng có người tự coi mình là lão đại, việc gì cũng tự mình quyết định, mọi việc đều phải do hắn làm chủ mới được.”
“Hoa Tiểu Ba, ở đây ngoài thiếu chủ của bọn ta ra còn ai có tư cách làm chủ hả?” Lạc Thổ nói.
Hoa Tiểu Ba trừng mắt nhìn Lạc Thổ một lượt, trong lòng nghĩ: Thổ tiểu tử này chuyên môn đối đầu với ta, ta phải hí lộng nữ nhân của hắn trên tay, khiến hắn tức chết mới được!
“Chẳng lẽ Mộng Hương tiểu thư không đủ tư cách?” Triệu Tử Uy không hề e dè Lạc Thổ.
Lạc Thổ đỏ mặt bực bội nói: “Việc này...”
Mộng Hương lên tiếng: “Lời của Lạc thiếu minh chủ có lý, do vậy ta nghe lời Lạc thiếu minh chủ.”
Triệu Tử Uy bỗng trở nên bực bội giống Lạc Thổ: “Cái này...”
Hoa Tiểu Ba chỉ vào Quyền Hành nói: “Hắn ta thì sao? Gã trung tính này này?”
Hoa Tiểu Ba nói không sai, Quyền Hành nhìn sao cũng không giống một nam nhân...
Quyền Hành lạnh lùng nhìn Hoa Tiểu Ba, giọng lạnh lẽo: “Ngươi nói năng nên cẩn thận một chút.”
“Các ngươi bị cô lập rồi.” Lạc Thiên ngạo mạn nói.
“Việc này đối với chúng ta là thường.” Triệu Tử Hào cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tuy vậy.” Lạc Thiên nói: “Lấy nhiều thắng ít, các ngươi đã bị cô lập một chỗ, tất phải nghe theo chỉ lệnh của bọn ta, bởi vì các ngươi không có chút quyền quyết định nào.”
Lúc đó, trong tràng im lặng một lúc, Lạc Thiên nói đúng là rất có lý, nhưng, trong không khí trầm tịnh đó, hốt nhiên vang lên tiếng của Hy Bình.
“Lạc Thiên, lấy nhiều thắng ít thật quá bỉ ổi, lấy nhiều thắng ít cũng gọi là lợi hại à, ta vẫn thường lấy ít thắng nhiều, không tin ngươi gọi vài tên ra đánh nhau cũng ta xem? Ngoài ra, thêm cả ngươi nữa cũng chả ăn nhằm gì.”
Chúng nhân chỉ thấy một nam nhân khiến người khác si mê tay cầm một tấm mộc biển, đang dương dương đắc ý bước vào, đó chính là kẻ vừa thâu hương ở phòng quả phụ, thiên tài Hoàng Hy Bình.
Có vài Đại Địa Minh võ sĩ đi đằng sau hắn, tất cả đều bị đánh đến dập mũi sưng mặt (nguyên văn: tị thanh kiểm nhũng). Lúc này rất nhiều người đã thấy rõ, trên tay Hy Bình là hai nửa tấm mộc biển, chính là tấm biển trước cửa Bắc Lăng trang, chỉ là không biết vì sao lại ở trong tay hắn, hơn nữa lại còn gẫy làm hai đoạn?
Trong đám người có một võ sĩ của Đại Địa Minh sắc mặt tang tóc, khiếp đảm nói: “Thiếu minh chủ, chính hắn hạ tấm biển trước cổng của chúng ta xuống đấy.”
Nguyên là Hy Bình vừa đến trước cửa, liền thấy tấm biển bị gãy làm hai treo lủng lẳng, hắn liền cười hô hố, cười đến nỗi đám người giữ cửa chạy ra xem, phát hiện môn biển của bọn chúng đã bị người khác phá hỏng, liền trực tiếp cho là hắn làm, nhanh chóng chạy vào báo cáo, lập tức bị hắn đánh hai ba phát nằm lăn ra đất, từng người một liên tiếp thà nằm dưới đất chịu đau chứ nhất quyết không dám kêu la, bởi vì một câu khủng bố của hắn: “Các ngươi dám kêu ta đánh cho các ngươi rụng hết răng, xem các ngươi ăn đậu hủ thế nào?”
Hắn đến trang viện tìm thê tử, hắc hắc, và đi rất nhanh, sau khi hạ hai đoạn môn biển xuống liền vứt xuống đất, căm tức giẫm đạp lên, sau khi cảm thấy dẫm đạp đã đủ liền đắc ý mang hai đoạn môn biển tiến vào...
Hy Bình quay người đấm một cú vào mồm tên võ sĩ vừa nói, rồi quát: “Ngươi ăn nói cho cẩn thận một chút, ta đến làm việc tốt thay cho các ngươi, làm gì mà nói nghiêm trọng vậy? Hèn gì không còn cái răng nào.”
Mấy cái răng đã bị một quyền của hắn đánh rụng.
Tại tràng lúc đó bỗng trở nên căng thẳng, người của Đại Địa Minh đều đã đứng dậy, hơn nữa còn có rất nhiều người bao vây đám hoạt bảo.
Hy Bình giơ hai nửa tấm môn biển ra phía trước mặt, chỉ thấy trên môn biển toàn dấu giày, hắn nói: “Lạc Thiên, người của ngươi toàn làm chuyện xấu xa, lại đánh vỡ tấm biển của các ngươi thành hai mảnh, khiến nó treo lủng lẳng trước cửa làm vướng mắt người khác, ta là người chuyên làm việc tốt, thành thật muốn giúp các ngươi hạ nó xuống, bất quá, các ngươi treo biển cao quá, ta hạ nó xuống phí rất nhiều khí lực, do vậy trong lòng cũng rất cáu giận, bởi vậy, sau khi hạ xuống ta đã dẫm vài cái xả giận.”
Hắn vừa nói xong, đám người Tứ Cẩu đều nhìn Lôi Long âm thầm cười mỉm, còn những người khác há mồm trợn mắt ngẩn người ra một lượt.
“Không hiểu à? Ta sẽ làm lại cho các ngươi xem, này!” Hy Bình tiến lên phía trước hai bước, giơ chân dẫm lên hai khối môn biển.
Người của Đại Địa Minh đại nộ, tám đại đệ tử lần lượt phi thân phóng đến, biến loạn một thoáng, bảy đại đệ tử đột ngột lui lại, là trong chớp mắt bị đám hoạt bảo của võ lâm tứ đại gia bức lui, hình như chỉ có một người không lui lại? Ai vậy? Nguyên lai là Lạc Diệp!
Nàng lúc đó đang bị Hy Bình ôm vào lòng, ài! Chuyện cũ lại trùng diễn.
Chúng nhân không biết vì sao trong thời gian ngắn như vậy hắn lại có thể ôm Lạc Diệp vào lòng, Lạc Thổ thấy vậy trong lòng cật kinh, muốn xông vào tấn công.
Lạc Thiên nói: “Lạc Thổ, lùi lại, ngươi không phải đối thủ của chúng đâu.”
Lạc Diệp nằm trong lòng Hy Bình kêu lớn: “Buông ta ra...”
Hy Bình cười: “Ngươi con mẹ nó không công kích ai, lại muốn nhảy vào lòng ta để ôm? Nhìn xem ngươi có ý gì với ta vậy hả?”
“Ta không có... ngươi buông ta ra...”
“Ngươi cầu xin ta à?”
“Hoàng Hy Bình, ngươi muốn chết rất khó coi phải không?” Lạc Thổ nghiến răng ken két nói.
Hy Bình đáp: “Lạc Thổ, căn cứ vào phản ứng của ngươi mà nói, đây nhất định là nữ nhân của ngươi. Ngươi từng muốn cướp Thi nhi của ta nhưng không thành, ta cũng rất muốn cướp Lạc Diệp của ngươi. Ta nghĩ, ta sẽ không thất bại giống ngươi... Lạc Thổ, không phải ngươi nói quyền đầu của ngươi rất cứng sao? Cứ việc tới đây cướp nữ nhân của ngươi về, nếu không ta sẽ đợi cơ hội đem nàng ta lên giường của ta đấy.”
Rồi trong vòng vây của chúng nhân ở đại đình, tay trái của hắn vẫn ôm chặt Lạc Diệp, tay phải đột nhiên duỗi ra đưa lên ngực nàng xoa bóp.
Lạc Diệp kinh hãi kêu: “Á... đừng bóp chỗ đó... cứu ta với...”
Lạc Thổ thấy vậy điên cuồng thổ huyết, phi thân bay tới, quyền đầu cự đại biến thành mầu đen, mang theo hắc sắc kình khí trầm trọng vô bỉ kích thẳng vào mặt Hy Bình, tay phải của Hy Bình đang trên ngực Lạc Diệp mãnh nhiên xuất ra, nắm quyền nghênh tiếp “Tuyệt Địa Chân Nghĩa quyền” của Lạc Thổ. Đột nhiên, tiếng sấm ầm ì, “Oanh” một tiếng, hai quyền chạm nhau, thân ảnh của Lạc Thổ bắn trở lại. Hắn rơi xuống đất, đứng trấn tĩnh lại, trong mắt phát ra sự sợ hãi vô bỉ hướng về phía Hy Bình, há mồm muốn nói, nhưng lại phun ra một ngụm máu, quyền đầu tay phải của hắn cũng rũ xuống, khẽ run lên.
Trong nhãn thần Hy Bình loé lên ánh tà mị, một loại nhãn thần không biết gọi là gì xuất hiện trong mắt hắn: “Lạc Thổ, ta đã từng nói sẽ cho quyền đầu của ngươi cơ hội phô trương, ngươi chưa quên chứ? Của ngươi đây!”
Hắn đẩy Lạc Diệp ở trong lòng ra, Lạc Diệp kêu lên kinh hãi, đâm sầm vào Lạc Thổ, hai người lùi lại phía sau hai bước.
Lạc Diệp quay người lại rồi từ từ đi tới trước mặt Hy Bình, thanh âm run run nói: “Ngươi... ngươi xem ta là cái gì vậy?”
Thuỷ Khiết Thu cũng thoá mạ: “Hoàng Hy Bình, ngươi làm chuyện quá đáng như vậy sao?”
Hy Bình không để ý đến nàng, cũng không để ý đến Lạc Diệp, chỉ chuyển sắc mặt nói: “Từ Phiêu Nhiên, rút cục ngươi muốn ở Bắc Lăng trang đến khi nào?”
“Ta thích ở bao lâu thì sẽ ở bấy lâu!”
“Ngươi nếu không phải họ Từ, chắc vẫn đi theo Đại Địa Minh. Ta nghĩ, Từ Thanh Vân cũng sẽ không nhận phụ thân như ngươi đâu!”
Sắc mặt Từ Thanh Vân đại biến, nhưng cũng không thể nói câu nào.
Hy Bình nói: “Đại Hải, xuất lệnh bài ra.”
Hoàng Đại Hải móc từ trong bụng ra một tấm kim bài lớn gần bằng bàn tay, trên bề mặt không ngờ lại viết một chữ lớn: Thiên.
Bên cạnh chữ Thiên có bốn chữ nhỏ loé sáng: Hoa Đỗ Từ Triệu.
Hoàng Đại Hải buông từng chữ một: “Từ Phiêu Nhiên nghe lệnh!”
Từ Phiêu Nhiên nhìn lên bề mặt lệnh bài, âm thanh có run lên một thoáng: “Là... Từ Phiêu Nhiên, về chữ Thiên...”
Hy Bình nhìn Mộng Hương, rồi lại nhìn Nguyên Chân lục nữ, sau đó quay người, vừa đi vừa nói: “Ở Đại Địa Minh, ta không nghe lệnh ai cả, đi đến đây cũng vậy, thích làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản nổi. Mẹ nó, Lạc cẩu hùng nghĩ ta dễ khi phụ lắm à, ta đã từng nói chúng ta sẽ tự mình thống lĩnh, hơn nữa đều nghe lệnh ta, có thể kêu thêm ba tên gia hoả nữa đối đầu với ta...”
“Hoàng Hy Bình, ngươi mau đứng lại cho ta!” Thân ảnh của Thuỷ Khiết Thu đột nhiên ngăn cản trước mặt Hy Bình, khiến toàn thể quần nhân cùng dừng bước.
Tại tràng lại bắt đầu yên lặng.
Đỗ Quyên và Thuỷ Tiên nhìn tiểu thư của bọn họ, mặc dù trên gương mặt tuyệt mỹ nhân gian của nàng vẫn phát tán ra phong tao thiên nhiên làm mê hoặc nhân thế, nhưng, nàng đã tiều tuỵ rất nhiều, bọn họ đồng thanh: “Tiểu thư...”
Hy Bình nhìn nàng, có chút bất nhẫn nói: “Ta không ngăn cản nàng, nàng cũng không nên ngăn cản ta chứ?”
“Ngươi rốt cuộc cũng thẳng thắn nhìn ta sao?” Thuỷ Khiết Thu cắn chặt môi, thanh âm run run.
“Nhìn hay không nhìn cũng có tác dụng gì?”
Thuỷ Khiết Thu chăm chú nhìn hắn, lệ quang trong mắt không nén được trào ra, từ từ lăn trên gò má.
“Đừng khóc, thấy nàng khóc, con tim ta đau nhói.”
Hy Bình giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nàng lại ngăn cánh tay của hắn lại, nghẹn ngào: “Không cần ngươi giả bộ hảo tâm, ngươi nhìn ai cũng không nhìn người ta...”
Hy Bình đột nhiên một tay ôm lấy nàng, một tay lau nước mắt cho nàng, khẽ mấp máy môi: “Đừng loạn động, ta đã nói muốn giúp nàng lau nước mắt, nàng lại không nghe.”
Thuỷ Khiết Thu giằng co một lúc, sau đó hai tay ôm chặt lấy eo lưng hắn, mặt gục lên vai hắn nhìn Lạc Thiên với nhãn tình hung ác... trong lòng nàng chấn động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn Lạc Thiên với nhãn thần khủng bố như vậy.
Hy Bình cảm thấy thân thể nàng run rẩy, liền khe khẽ nói bên tai nàng: “Đừng sợ, mọi việc đã có ta, khi nào đồng ý đi cùng ta hãy nói với ta một tiếng, ta sẽ đưa nàng đi!”
Hắn buông Thuỷ Khiết Thu ra, quay đầu nói: “Ta không quản các ngươi, các ngươi cũng không thể quản ta! Hôm nay dừng lại ở đây, đi thôi!”
Hắn bắt đầu đi trước dẹp đường, Triệu Tử Hào nói với Từ Phiêu Nhiên: “Từ thúc thúc, chúng ta đã chuẩn bị cho người gian phòng dự bị.”
Sau đó đám người đi ra ngoài, Từ Phiêu Nhiên thở dài một tiếng, cũng cúi đầu đi theo bọn họ.
Quyền Hành đột nhiên nói: “Lạc thiếu minh chủ, xem ra an bài của cha người đã thất sách rồi.”
Trong lòng Lạc Thiên lửa giận bùng cháy, sắc mặt lại không hề biến đổi, lúc nghe thấy lời của Quyền Hành, chỉ nói: “Có bọn chúng hay không kỳ thực đều như vậy, để cho bọn chúng tự mình làm loạn đi, ta không cần để ý đến chúng. Mộng Hương tiểu thư, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Mộng Hương giống như vừa tỉnh giấc mộng, kinh ngạc hỏi: “À! Ngươi nói gì thế?”
Nàng vừa mới nhìn, võ lâm tứ đại thế gia đã đi mất...