[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm

Chương 206 : Dị Toàn Phong Vị

Ngày đăng: 18:35 17/09/19

Sau trường đại xướng ca, trong sự bất ngờ của mọi người, đại ca thần đột nhiên cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ. Lúc tai của mọi người bị hắn hành hạ đến mức gần như chảy ra dầu, thì hắn lại nằm lăn ra tại đương trường mà ngủ thẳng cẳng. Ha, rốt cuộc cũng được thanh tịnh và an toàn rồi. Những người trong động đều cảm thấy kỳ quái, làm sao mà tên sắc ma này lại có thể lăn ra ngủ dễ dàng như thế chứ? Mọi người còn tưởng rằng sau khi ca xướng xong thì hắn sẽ ôm Mộng Cơ mà ngủ, nhưng rốt cuộc hắn lại bỏ qua cho Mộng Cơ, kỳ lạ thật! Đến khi ánh sáng từ bên ngoài lại chiếu vào trong động lần nữa thì thiên tài mới tỉnh dậy, hắn nói lớn: “Thật là sảng khoái, sảng khoái a! Hát xong rồi ngủ, đúng là thoải mái thật!” Chúng nhân trong động bị tiếng la của hắn đánh thức, Quyền Hành bực mình: “Ngươi đã làm cho chúng ta khổ sở cả một ngày, vậy mà cũng hưng phấn được hay sao?” Hy Bình cất bước đến gần, Quyền Hành không có phản ứng dĩ, hắn liền cúi xuống ôm lấy đầu của Quyền Hành rồi hôn một cái lên trán của hắn. Toàn thân của Quyền Hành chợt trở nên cứng nhắc, sau khi Hy Bình buông đầu của gã ra thì mãi một lúc sau hắn mới ấp úng: “Ngươi…....ngươi hôn ta?” Hy Bình trả lời: “Ta rất cảm động, nên phải cảm tạ ngươi. Ngươi là cổ động viên hiếm có của ta, điều đó rất quý, cho nên ta phải đáp lễ chứ?” Quyền Hành gắt gỏng: “Ngươi hôn ta, hứ, xú nam nhân hôn ta!” “Hê, nương nương khang, ta không có hôn ngươi à, chỉ là dùng môi của ta đụng vào đầu của ngươi thôi. Ngươi đừng có suy nghĩ dơ bẩn, ta tuyệt đối sẽ không hôn nam nhân. Vừa rồi không thể tính là hôn được. Ta cảnh cáo ngươi!” Quyền Hành ngồi dưới đất, hai chân run run, dùng giọng điệu giống hệt nữ nhân: “Phải tính, phải tính…..…..” “Ngươi thật là đáng ghét, nương nương khang, ta khinh, phì, phì!” Hy Bình ngoác miệng ra phỉ nhổ lia lịa. Ài, đáng lý ra không nên xúc động như vậy mà đi hôn tên nương nương biến thái này, thật là kinh tởm mà. Hắn không lý tới bàn tay của Quyền Hành đang nắm chặt lấy hắn, ngang nhiên bước đến trước mặt Mộng Cơ, nói: “Đã đến lúc nàng thực hiện lời hứa của mình rồi.” Mộng Cơ gật nhẹ đầu, từ từ đứng lên, rồi tự động thoát y. Hy Bình không ngăn cản nàng, những người trong động cũng không ai có ý ngăn cản nàng. Sau khi đã trút hết y phục, lúc này mới phát hiện ra ngoài làn da đặc biệt trắng hơn người thường của nàng, thì tất cả những bộ phận khác so với nữ nhân Trung Nguyên chẳng có khác biệt gì. Đồi ngực của nàng đặc biệt lớn và cao vút, ở nơi giao tiếp của hai chân là một vùng đất màu mỡ choáng ngợp sắc vàng bởi kim mao. Hà, không ngờ màu sắc lông mao ở nơi đó và màu tóc của nàng lại giống y chang nhau. Hy Bình nuốt nước miếng: “Hãy xuống đầm tắm với ta nhé! Nàng đã mấy ngày chưa tắm rồi a.” Mặt của Mộng Cơ thoáng hồng, khẽ gật đầu đồng ý, rồi dùng tiếng của Trung Nguyên nói: “Được, tắm thì tắm!” “Quả nhiên là rất hôi a!” Sau khi Hy Bình ôm lấy nàng thì cất tiếng la lên như thế, khiến Mộng Cơ phải xấu hổ cúi gầm đầu xuống. Lúc này hai cơ thể tiếp xúc với nhau, nàng cảm nhận được những cơ bắp cường tráng của Hy Bình. Tuy cơ thể của Lạc Hùng cũng rất cường tráng, nhưng tuyệt không thể so sánh với Hy Bình. Đã lâu rồi nàng chưa được đụng đến cơ thể của nam nhân trẻ tuổi, giờ đây cảm nhận được từng hơi thở của Hy Bình, nàng không nén được phải nuốt nước miếng vài lần, khuôn mặt của nàng cũng bắt đầu đỏ rực lên vì dục hỏa. Hy Bình ôm nàng tiến vào đầm nước rất nhẹ nhàng, để nàng được bơi lội, vì vậy mà mặt nước không hề bị bắn tung ra ngoài. Hy Bình buông nàng ra, nói khẽ vào tai nàng: “Nàng hãy tắm rửa trước, nhớ đó, nhất định phải sạch sẽ.” Ở trong bóng tối, mọi người chỉ nghe thấy tiếng bì bõm của nước vì không thấy Hy Bình lên tiếng, mà Mộng Cơ cũng chẳng lên tiếng nốt. Cứ thế một khắc trôi qua, Hy Bình bơi đến bên cạnh Mộng Cơ, nhẹ giọng hỏi: “Đã tẩy rửa xong chưa?” “Đã xong rồi!” Mộng Cơ đáp. Không ai thấy được gương mặt đỏ hồng của nàng, vì nơi này rất tối, ánh sáng không chiếu đến được. Mộng Cơ cảm thấy cánh tay Hy Bình vòng đến ôm lấy mình. Ở trong làn nước, vì hai người đều thành thạo thủy tính nên không bị chìm xuống. Bàn tay của Hy Bình hạ xuống nơi vùng tam giác thần bí của nàng, vân vê nhè nhẹ. Mộng Cơ bị hắn hý lộng, cảm thấy nhột nhạt khó chịu nổi, lập tức không còn giữ cho toàn thân nổi trên mặt nước được nữa, thân thể chìm xuống từ từ. Chợt nàng phát hiện có một cánh tay duỗi ra giữ lấy nàng rồi nâng lên mặt nước. Lúc này, chỉ nhờ vào sức của một người mà cả hai cứ quyện lấy nhau, lơ lửng nổi trên mặt nước. Hy Bình vuốt ve cánh tay trái của nàng, mặt khác, một ngón tay giữa trượt vào trong hoa đạo của nàng khuấy động, một cổ xuân thủy cũng theo đó trào ra ngoài. Nàng kêu “A!” lên một tiếng, không dám nhìn thần sắc của Hy Bình, nhưng cũng biết ngón tay của hắn đã rời khỏi hoa đạo của nàng. Bàn tay trái của hắn hạ xuống kéo đùi phải của nàng lên. ở trong nước, việc làm này thật chẳng mất chút tí khí lực nào. Sau một khắc, nàng cảm thấy hạ thể của Hy Bình đang tiếp cận hạ thể của mình, cự vật cứng rắn ấy đính ngay tại địa phương thần bí của nàng. Hắn đẩy mạnh, cự vật ấy lập tức tiến nhập mật đạo, xuân thủy từ nơi đó trào ra nghênh tiếp lấy cự vật đang tiến vào, khiến cho hoa đạo của nàng cảm thụ được vô vàn khoái cảm. Nàng biết được, nàng và hắn đã bắt đầu hoan ái. Cái loại giao hoan trong nước thế này tuyệt không thể dùng lực để ma sát nhiều, chỉ có thể từ từ, không nhanh không chậm mà tiến lui. Tất nhiên, khoái cảm cũng không vì thế mà mất đi, nó vẫn y nhiên tồn tại và mang lại cho song phương một loại khoái cảm khác lạ. Mộng Cơ ở trong thủy đàm bắt đầu phát ra hàng loạt âm thanh mê ly chết người. Dù sao đi nữa, khi làm cái việc này ở trong nước thì cũng có sự hạn chế, vì vậy nên Hy Bình đột nhiên nói lớn: “A Mật Y, các nàng hãy giúp ta trải y phục ra đất đi, ta muốn lên bờ làm cái việc này. Ở đây thật là bất tiện. Ta nhất định phải đánh cho cái ả hại người này một trận tơi tả mới được.” Bọn A Mật Y bốn người quả nhiên nghe lời, rất nhiệt tình giúp lão công của mình hoan ái với nữ nhân khác. Hy Bình ôm Mộng Cơ lên, hai người toàn thân lõa lồ đi đến nơi có ánh sáng. Tuy thân Hy Bình có vẻ trăng trắng, khả dĩ có thể so với làn da trắng bạch của Mộng Cơ, nhưng đó không có nghĩa là da của hắn trắng. Trong lúc hắn ôm Mộng Cơ bước đi, dương căn vẫn lưu lại trong mật đạo của nàng, thân thể của nàng nhấp nhô lúc cao lúc thấp theo từng bước đi của hắn, khiến cho Mộng Cơ thốt lên những tiếng rên đầy khoái lạc: “Ư…....ư…..…...” Bộ dạng ấy thật dâm uế cùng cực! Hy Bình bước đến nơi trải y phục, quỳ nửa người xuống rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, nhưng vẫn không để mật đạo của nàng rời khỏi nam căn của hắn. Sau khi Mộng Cơ nằm xuống, liền co hai chân lại và mở hờ ra. Hy Bình chuyển người quỳ vào khoảng giữa hai chân của nàng, hạ thể của hai người cứ thế mà bám chặt lấy nhau. Lúc này, Mộng Cơ cảm giác được dương căn của Hy Bình đang lớn dần lên ở bên trong nàng, cứ thế mà tiến nhập vào hoa đạo của nàng. Nàng cảm thấy được tâm linh của nàng và hắn đang tương thông với nhau, đây là một loại cảm giác mà nàng chưa bao giờ có. Trong lòng Hy Bình, hắn đối với nàng không hề có chút tình ý nào, chỉ thuần túy là sự ham muốn nhục dục và hiếu kỳ…..….. Tuy nhiên, trong lúc giao hợp, có thể cảm nhận được tâm linh và nhận biết được tình cảm của nam nhân này, vô luận đó là thứ tình cảm gì, thì đều khiến cho nàng rất khích động - đây chính là sự kỳ diệu trong nhân gian! Có thể thông qua sự kết hợp tính khí của hai người mà đạt đến sự liên kết giữa hai tâm linh. Hy Bình từ trên thân Mộng Cơ đạt được khoái lạc vô cùng. Mộng Cơ lúc này như những cơn sóng đạt đến cao trào, lại bị hắn tấn công mãnh liệt, nên nàng cảm thấy thân tâm mình đã bị nam nhân cường đại này chinh phục triệt để, ngoài miệng liền thốt ra những âm thanh của người đã đạt đến cao trào: “A…....A…....khoái…..…..!” Nàng kêu lớn một tiếng, rồi cong người lại, ôm chặt lấy Hy Bình. Hắn cong người lên…..…..sau khi hạ mông xuống, cự vật ở khoảng giữa hai chân như nộ long dũng mãnh tung hoành trận địa, khác xa so với thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ của Mộng Cơ, rồi chợt xạ tinh. Nàng mở to mắt ngơ ngác, thân thể run lên một trận, vội ôm chặt lấy Hy Bình: “A…..…....ta thật là không tốt!” Thân thể của nàng bắt đầu mềm nhũn lại, vô lực nằm lên ngực Hy Bình. Hy Bình đặt nàng nằm xuống rồi ngồi dậy. Lúc cự vật của hắn tiến nhập vào ba nữ nhân kia thì có thể phóng dài ra rất nhiều, té ra nơi đó của Mộng Cơ cũng tương đối giống với nữ nhân của Trung Nguyên, khả năng khiến hắn có thể phóng dài ra cũng không tầm thường chút nào. Nàng nằm ở đó vô lực, phảng phất như đã khuất phục Hy Bình. Hy Bình đẩy đôi chân tuyết bạch ẩm ướt của nàng cho co lại, tại âm đạo của nàng là một vùng lông mao ẩm ướt màu vàng rực, cũng không biết đó là xuân dịch hay thật sự là nước…....Hy Bình chúi đầu sát vào âm đạo của nàng, quan sát thật kỹ vùng lông mao vàng rực đó. Đấy chính là điều mà hắn hứng thú nhất, vì hắn vốn chưa có dịp tìm hiểu nó thật nghiêm túc, trong lòng nghĩ thầm: “Ha, lần này phải nghiên cứu kỹ càng mới được.” Những sợi lông mao kim sắc đó được mọc lên rất có quy luật, chúng chỉ mọc lên phía trên âm bộ của nàng thôi, còn ngoài ra những chỗ khác thì không có lấy một sợi. Những sợi lông mao đó cũng khá dài, đã che phủ hết vùng âm bộ. Từ xa nhìn lại thì chỉ có thể thấy một vùng lông mao vàng rực, nhưng khi lại gần nhìn kỹ thì có thể thấy ở dưới những sợi lông mao ấy là một làn da trắng bạch, hai bờ hoa đạo tuy cũng trắng nhưng có thể phân biệt được với màu của cơ nhục, bất quá, sự khác biệt đó rất nhỏ nhoi. Có lẽ nơi đó vốn cũng màu trắng, nhưng do vì mới vừa trải cả một trận hoan ái nên nơi đó mới trở nên hồng hào như thế. Âm bộ của nàng lúc này hơi cao, Hy Bình liền ép hai chân của nàng xuống, để lộ ra gò nhỏ của âm bộ. Một đường rãnh nhỏ nằm ẩn phía dưới vùng lông mao, cũng không thấy cơ nhục nơi đó có sắc hồng gì cả, có lẽ nữ nhân này không thường xuyên hoan lạc cùng với nam nhân, hoặc giả dương căn của nam nhân thường cùng hoan ái với nàng không được to lớn lắm, vì vậy mà trận hoan lạc vừa rồi đã hồi phục công năng cảm thụ của nàng, sự dẻo dàng và tính đàn hồi cũng rất tuyệt hảo. Hắn nâng hai chân nàng lên, lúc này dù cho hắn có bày bố nàng thế nào, Mộng Cơ cũng chỉ nằm đó thở gấp một cách nặng nhọc. Nàng hiểu rằng người này sẽ tái diễn hiệp hai, hoặc thậm chí có thể sẽ còn nhiều hiệp nữa, vì vậy nên nàng phải tranh thủ lúc này để điều hòa lại hơi thở. Nhân vì cơn cao trào đã qua, mật đạo của nàng lúc này đã bắt đầu khô ráo. Nếu có tiến nhập, chắc sẽ phải trải qua một đợt kích tình, nếu không thì sẽ làm cho nàng bị thương hại, đột nhiên, nàng lại cảm thấy sợ Hy Bình mạnh bạo tiến nhập nàng vào lúc này. Nhưng Hy Bình lại tựa như đã quên mất việc sẽ tiếp tục cuộc hoan ái, chỉ mãi mê ngắm nhìn vùng cấm địa của nàng, khiến cho nàng vừa cảm thấy hổ thẹn lại vừa thấy tự hào. Vùng cấm địa của nàng so với những nữ nhân khác thì có một đặc điểm rất lạ, đó là đám lông mao vàng rực mà không một nữ nhân nào có được, vì vậy mà nam nhân này say mê ngắm nhìn đến điên cuồng như thế. Lần đầu trông thấy một vùng cấm địa có lông mao vàng rực, mà dù cho chúng có mang màu đen đi nữa thì trông cũng rất gợi cảm. Hy Bình đưa tay dò dẫm vùng cấm địa của A Mật Y, ngạc nhiên hỏi: “A Mật Y, nàng cũng ướt rồi này, có muốn không?” “Không muốn!”A Mật Y nói. Hy Bình vẫn kiên trì: “Vậy sao nàng lại bị ướt? Xem kìa, bốn người các nàng đều ướt hết rồi, chắc chắn là rất muốn rồi a. Hiện tại, ta phải hành hạ ả tiểu thiếp này của Lạc cẩu Hùng đã, ta làm, không biến ả thành lạn nhân thì không chịu thôi. Tên Lạc cẩu Hùng đáng ghét đó, ta không thể giao đấu với hắn một trận thì ta phải đấu với hắn ở trên mình của tiểu thiếp và muội muội của hắn.” A Mật Y cả kinh “Cái gì? Chàng và U Nhi đã…..…....” Hy Bình lúc này đang dùng hai tay tách mở hoa đạo của Mộng Cơ, và nhìn vào cơ nhục màu hồng nhàn nhạt của nàng. Khi nghe A Mật Y hỏi vậy thì thản nhiên trả lời: “Trong bụng của nàng ta giờ đây đã có hài tử của ta. Hừ, đã mang hài tử của ta mà lại còn nghĩ đến Lâm Tiếu Thiên, thật không biết nàng ta yêu thương ai nữa.” A Mật Y than: “Chẳng trách nào U Nhi lại quan tâm đến chàng như vậy.” “A…....a…..…..” Ngón tay của Hy Bình trượt vào trong mật đạo của Mộng Cơ, không cảm thấy ẩm ướt. Vì sự cao trào lúc nãy đã dịu đi nên giờ đây sự ham muốn của nàng cũng bị giảm đi. Hắn dùng ngón tay khêu gợi lên dục tính của nàng một trận, cơ nhục mềm mại của nàng cũng bắt đầu nóng lên và xuân thủy lại bắt đầu trào ra….... Hắn kéo ngón tay lên sát vùng lông mao vàng rực, rồi dí mặt sát vào và liếm lấy xuân thủy của nàng. Việc này khiến cho tính dục của Mộng Cơ đột tăng, mật đạo lập tức xuất ra rất nhiều xuân thủy, và trở nên ẩm ướt vô cùng. Hai tay nàng đưa ra ôm lấy lấy đầu của Hy Bình rồi ghì sát vào vùng cấm địa của mình. “A…..…..a…..…..thật là dễ chịu a…..…..” Hy Bình bị nàng ghì chặt đầu, nhất thời cũng không muốn nhấc đầu ra khỏi nơi đó, chỉ thò lưỡi dài ra và dùng nó để cọ sát mật đạo của nàng. Cái đầu lưỡi đó nung dần nhiệt độ của mật đạo lên, rồi giống như cái máy cắt cỏ mà cạo sát vào mật đạo. Mỗi một lần va chạm như thế là lại khiến cho thân thể Mộng Cơ run lên một lần, truyền đến thần kinh của nàng từng trận khoái cảm cực kỳ, khiến cho nàng cảm thấy mê luyến cái loại khoái cảm này đến cùng cực. Chiếc lưỡi của Hy Bình thường xuyên tới lui tại đường rãnh, đụng chạm đến hai cánh hoa cùng với nhụy hoa, thỉnh thoảng cũng dùng đầu lưỡi cọ sát và kích thích cuống hoa của nàng. Với những hành động này của Hy Bình, cảm thụ của Mộng Cơ thật chẳng khác gì đã đạt đến cao trào lần thứ hai. Hắn đột nhiên không hý lộng nữa, tách đôi tay của Mộng Cơ ra, rồi rời khỏi vùng cấm địa của nàng. Điều này khiến cho Mộng Cơ cảm thấy một trận trống vắng và mất mát rất lớn. Hy Bình ôm nàng lên rồi ngã người nằm xuống, nói: “Nàng cũng đáp lại giống ta đi.” Mộng Cơ nhìn cự vật to lớn của hắn, so với của Lạc Hùng thì lớn hơn gấp đôi, chắng những thế mà nó còn có thể trở nên to hơn nữa. Bởi vì nàng biết được cự vật của Hy Bình khi tiến nhập vào nàng đã biến lớn hơn nhiều ở bên trong nàng, khiến cho hoa đạo của nàng có cảm giác tê liệt, nhưng lại cũng khiến cho nàng trở nên rất phong cuồng. Nàng đưa hai tay cầm lấy dương căn của Hy Bình, vậy mà cũng chỉ nắm được có phân nửa của cự vật, nửa phần còn lại vẫn ngạo nghễ đứng thẳng. Nàng há to miệng, định ngậm lấy đầu cự vật nhưng không được, liền trách khẽ: “Ngươi biến nhỏ lại được không?” Hy Bình nghe lời nàng, biến cho cự vật nhỏ lại nhưng vẫn giữ nguyên chiều dài, quả thật là tài. Sau khi cự vật nhỏ lại, Mộng Cơ liền trổ tài của mình, khiến cho Hy Bình cảm nhận được vô số khoái ý. Hy Bình hoan hỷ hỏi: “Khi nàng hoan ái với Lạc cẩu Hùng, có được tận hứng như đối với ta chăng?” Trong lòng hắn vừa nghĩ tới Lạc Hùng, dương vật đột nhiên biến to ra lấp đầy lấy chiếc miệng nhỏ của Mộng Cơ, cơ hồ muốn xé toạc chiếc miệng nhỏ ấy ra, nàng trách: “Sao ngươi lại đột nhiên biến nó ra to như thế? Người ta suýt tí nữa là chết rồi!” “Như vậy đâu có thể tính là suýt chết được? Để ta cho nàng biết thế nào là sướng chết!” Hắn ngồi dậy ôm lấy Mộng Cơ, đè nàng nằm xuống, rồi tay trái nắm lấy chân phải của nàng rồi gác lên vai mình. Cự vật cứng như thép áp sát đến mật đạo ẩm ướt của Mộng Cơ, từ từ tiến vào. Trong lần tiến nhập này, cự vật đó so với lần trước còn lớn hơn nhiều, khiến cho Mộng Cơ cảm thấy đau đớn khó chịu, sau một lần vào ra, xuân thủy của nàng trào ra lai láng và lấp đi nỗi đau đớn khó chịu vừa rồi, chỉ còn lại sự cảm thụ rất to lớn. “Ha ha….... “A…...a…..…..a…..…..” Trong động chỉ có tiếng nam nhân đang kêu lớn. Tại nơi ánh sáng chiếu xuống là hai cỗ nhục thể nhễ nhại mồ hôi, nam nhân đang nằm đè trên người nữ nhân, ôm lấy chân phải của nàng gác lên vai, hạ thể hoạt động rất mạnh bạo, cự vật rút ra rồi đút vào liên tục, thật là một cảnh dâm ô cùng cực. “A…..…...Đau!” Mộng Cơ đau đớn thét lên, Hy Bình trong lúc cuồng bạo tiến nhập, đã tăng gia kích thước của cự vật khiến cho nàng cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Hoa đạo tựa hồ chịu không nổi như muốn rách tung ra, nhưng đồng thời cũng mang đến cho nàng khoái cảm mà trước nay chưa từng có. Hy Bình không quan tâm tới nỗi đau đớn của Mộng Cơ, vẫn tiếp tục hành động cường bạo của mình. Mộng Cơ cảm nhận được tâm linh của Hy Bình lúc này đang phẫn nộ và ý muốn ngược đãi đối phương. Nàng không hiểu tại sao Hy Bình lại có những ý nghĩ như thế, nhưng thực ra, trong lòng Hy Bình lúc này đang nghĩ tới nữ nhân đang ở bên dưới mình đây chính là tiểu thiếp của Lạc Hùng, khiến cho hắn có cảm giác thống khoái và ý muốn bạo ngược đối với đối phương, bất giác hắn tăng cường kích thước của cự vật…..….... “Ta làm, ta làm…...cho chết nữ nhân của Lạc cẩu Hùng. Mẹ nó, lão thật là vô dụng mà!” Vô luận Mộng Cơ khó có thể chấp nhận cự vật to lớn ra làm sao, tuy nhiên, sự đau đớn đó cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được, bởi vì cùng với sự đau đớn đó là một trận khoái cảm cực lớn tập trung tại linh hồn của nàng, xóa mờ đi nỗi đau và mang lại cho nàng một thứ cảm giác mà từ trước tới nay chưa hề có. “A...lớn…...lớn quá…....a…...a…....ta muốn…....” Trong cơn mê thất, dương vật ở bên trong khiến cho nàng rất phong cuồng, rồi toàn thân bắt đầu trở nên mềm nhũn. Đây là lần thứ nhất mà nàng hiểu được sự cuồng nhiệt thực sự của tên vô lại này, cả thân thể lẫn tâm linh của nàng đều bị rúng động mãnh liệt. Trong sự trùng kích mạnh mẽ của Hy Bình, từng đợt từng đợt sóng tình dâng cao không ngừng, phủ ngập lấy Mộng Cơ, khiến cho nàng nhanh chóng đạt tới cao trào, rồi nàng ngã ra bất tỉnh. “Ta phải trồng hạt giống của mình vào người của nàng!” Trước khi Mộng Cơ bất tỉnh, đã kịp nghe hắn thốt lên lời đó, rồi thì nàng cảm nhận được một luồng dương tinh phóng vào trong nội thể của mình, sau đó thì toàn thân rũ xuống, và tâm linh cũng chìm vào mê mang. Đây cũng là lần đầu nàng bị bất tỉnh sau cơn giao hoan. “Thiếp cũng muốn sinh hài tử cho chàng!” Phỉ Sa lớn tiếng kêu lên. Hy Bình kéo cự vật ra khỏi mật đạo của Mộng Cơ, rồi đưa tay ôm lấy Phỉ Sa đang đứng ở bên cạnh. Hắn thu nhỏ dương căn lại, hơi hạ mông xuống, rồi mạnh mẽ tiến nhập vào mật đạo của Phỉ Sa. Phỉ Sa kêu lên đau đớn: “A…....lớn quá…....chàng thật là thô bạo, nhưng thiếp lại rất thích…..…..Hy Bình, hãy mạnh bạo vào! Phỉ Sa muốn sinh hài tử cho chàng! A, lần này chàng nhất định phải xạ dương tinh vào nội thể của người ta đó!” Trong lòng Hy Bình nghĩ thầm: “Nữ nhân này thật là khổ mệnh, nhưng vào lúc này lại thực sự rất yêu thương ta!” Đối với những nữ nhân giao hợp với mình, Hy Bình đều có thể cảm nhận được tâm linh của họ nghĩ gì. Lúc này hắn đang đứng thẳng ôm lấy Phỉ Sa mà công hãm, được một lúc thì rời khỏi Phỉ Sa, rồi chuyển người đi về hướng A Mật Y, nàng đang vô lực ngồi ở đó. Hy Bình đến trước mặt nàng, cự vật của hắn lúc này đã thấm đầy xuân thủy của hai nữ nhân, ở dưới ánh sáng chiếu lên vẻ óng ánh, trông thật giống một ngọn thương lợi hại. Hắn nói: “Tới phiên nàng rồi. Nàng muốn lớn hay nhỏ?” Kiều thể của A Mật y run nhẹ, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng chuyển sang màu hồng nhuận. Nàng cúi đầu nhìn xuống mật huyệt của mình, vết thương mấy hôm trước đã lành lại, liền ngẩng đầu lên, đưa đôi mỹ mục tràn đầy vẻ mê luyến nhìn hắn rồi nói: “Thiếp muốn thô dày và dài, với chàng, bất kể thế nào cũng được, dù là chàng có khiến cho thiếp phải chết đi thì thiếp cũng đều yêu thích.” Hy Bình kêu lớn: “A Mật Y, nàng hãy quay người lại rồi quỳ xuống đi.” A Mật Y lập tức nghe lời, quay kiều đồn về hướng Hy Bình rồi quỳ chống hai tay xuống đất, cụm hắc mao đen tuyền nối liền với đường rãnh rất hấp dẫn, vì mật đạo của nàng chưa từng trải qua nhiều trận xung kích, nên hai cánh hoa khép rất kín. Hy Bình quỳ xuống phía sau đôi mông đầy đặn của nàng, long căn của hắn từ từ xuyên qua đường rãnh, hai tay mở rộng hai chân của nàng ra rồi khẽ khàng mở rộng hai cánh hoa một cách thành thục. Cự vật của hắn đính tại cửa mật động của nàng, rồi kêu lớn: “A Mật Y, ta tới đây!” Hắn hơi hạ mông xuống, rồi đẩy mạnh…..…....cự vật thô dài lập tức tiến nhập vào trong….... “A…..…..” A Mật Y kêu lớn, kiều đồn theo cơn đau định hạ xuống, nhưng đã bị hai tay của Hy Bình giữ chặt, cự vật của hắn vẫn tiếp tục xung kích mật động của A Mật Y. “A…..a…....” Trong động huyệt, thanh âm hoan ái của nam nữ vang vọng lên không ngớt…..…..