[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm
Chương 214 : Toàn quân phút một
Ngày đăng: 18:35 17/09/19
Hy Bình rời khỏi thân hình mềm mại của Quyền Hành, nàng đã ngủ thiếp đi. Hắn ta rời khỏi nhà gỗ, thi triển Liệt Dương Chân đao lao vào rừng cây trên đảo….. Hắn muốn dựng một căn nhà.
Từ lúc mặt trời lên đến gần hoàng hôn Hy Bình đã đựng xong ngôi nhà. Rất nhiều cây cối đã bị chặt hạ để dùng xây dựng ngôi nhà đích thực là lớn này. Hắn kêu gọi quần nữ cùng săn lùng thỏ, hươu và sau đó, dùng thanh Liệt Dương chân đao sáng ngời để nướng thịt thú đã săn được.
Từ trên mũi đao, mùi thịt nướng tỏa ra thơm phức.
Từ nhà gỗ, Quyền Hành bước ra ngoài, cảm giác run rẩy, vô lực. Đích thị nguyên nhân bởi Hy Bình chiếm hữu hôm qua gây ra. Lúc mới thức dậy, nàng cảm thấy vô cùng giận dữ, trừng mắt lên nhìn, chợt phát hiện ra ngôi nhà gỗ lớn, nàng giật mình ngạc nhiên.
Hy Bình nói với nụ cười mỉm: “Ta dựng đấy, có thích không?”
Quyền Hành ngồi xuống bĩu môi: “Ta không sống trong căn nhà gỗ mục nát này đâu.”
“Nàng phải!” Hy Bình vừa thong thả cầm miếng thịt thơm phức lên ăn vừa nói.
Quyền Hành long lanh nước mắt: “Ngươi lại bức hiếp ta!”
Hy Bình cất tiếng thở dài: “Ta chỉ muốn nàng sống được thoải mái thôi.”
“Ta không ở đấy!” Quyền Hành thét lớn.
Dương căn của Hy Bình đột nhiên dựng lên: “Nàng nếu không chịu, ta lập tức ôm nàng tiến vào.” Hắn cười dâm tiện, nhìn chòng chọc vào Quyền Hành.
Quyền Hành đỏ bừng khuôn mặt, la hoảng: “Ta không cho phép ngươi làm đau ta….. Ta ở. Đã được chưa?”
“Ha ha ha…..” Hy Bình cười lớn.
Quần nữ đang làm việc đều mỉm cười, A Mật Y nói: “Hy Bình, những ngày này chúng ta có da của động vật cùng với những sợi gai có thể khoác tạm, chờ khi làm thành quần áo. Chàng có mặc không?”
Hy Bình nhìn qua Phi Sa, thấy nàng khoác tấm da hươu trên khuôn ngực nảy nở cùng với lá cây che phủ nhưng không thể che hết được thân hình tuyệt mĩ. Hy Bình nói: “Rất tốt, khi hoàn thành chúng ta sẽ mặc còn bây giờ ta muốn được nhìn ngắm các nàng.”
Phi Sa nói: “Chàng rất vô lại và hay nói tầm phào nhưng với chúng thiếp, tuyêt đối có sức hấp dẫn. “
Hi Binh nói: “Nàng thật khiêu gợi, cứ nhìn thấy bộ dạng của nàng là ta lại ham muốn chiếm hữu. “
Phi Sa hạnh phúc cười: “Chúng ta đi ăn đã, rồi vào nhà...”
“Ở đây không tốt sao?” Hy Bình nhìn chúng nữ nở nụ cười vô lại.
Quyền Hành kinh hãi: “Ngươi muốn ở bên ngoài này à?”
“Quyền Hành, nàng muốn tham gia cuộc ân ái lộ thiên với chúng ta phải không?”
“Mục Thu, các người mau đưa ta vào phòng đi. Người ta sẽ nhắm mắt coi như chẳng thấy gì.” Quyền Hành nắm chặt miếng thịt hươu run rẩy đứng dậy.
Mục Thu và Chu Mỹ Tĩnh đã chạy lại đỡ nàng, ba nữ nhân Mộng Cơ, Lam Bình, Vương Miên Miên cũng cầm lấy miếng thịt hươu theo họ đi vào ngôi nhà gỗ. Nhìn lại, họ thực sự sợ hãi khi thấy Hy Bình cùng chúng nữ làm loạn, tai nghe những thanh âm đó cũng đủ khó lòng chịu nổi, huống hồ là còn nhìn tận mắt? Còn nếu không thấy những điều đó, ai biết được có bị tẩu hoả nhập ma hay không?
Hy Bình vuốt ve, hôn khắp quần nữ rồi nói lớn: “Ai đến với ta đầu tiên? “
A Mật Y tức giận: “Chàng vừa mới….. Thật là xấu xa! “
Phi Sa giơ tay: “Hy Bình, thiếp là người đầu tiên, nhanh lên... Thiếp đã sẵn sàng.”
Nói rồi cởi tấm da hươu che trước ngực xuống, lộ ra khuôn ngực trắng hồng.
“Bất tất, nàng là người đầu tiên nhé?” Hy Bình nhìn chằm chằm vào A Mật Y.
Khuôn mặt tuyệt đẹp ửng đỏ, buông lỏng miếng thịt hươu trong tay, A mật Y thấp giọng nói khẽ: “Chàng phải dịu dàng đấy, sau đó người ta muốn tắm rửa.”
“Thật là thống khoái...” Nói xong, Hy Bình lập tức lao vào chúng nữ ái ân mải miết cho đến khi ngủ thiếp đi.
Sáng tinh sương, tiếng chim ríu rích. Sau khi thức giấc, nhìn dương căn vẫn còn hùng dũng, Hy Bình muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Hy Bình nhìn chúng nữ mỉm cười hạnh phúc, đi ra ngoài nhà gỗ, vừa ra lập tức đứng lại vì song nhãn nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ đang hì hụi bên rặng cây.
Trong rừng, đặt 1 cái cây sào giữa hai chạc cây, nữ nhân giặt quần áo và phơi khô dưới ánh mặt trời.
Vì tất cả quần áo đã giặt nên nữ nhân chẳng có gì mặc trong khi chờ quần áo khô. Hy Bình nhận ra Mộng Cơ đang phơi y phục, mái tóc vàng óng ả buông xõa, làn da trắng như tuyết đích thực giống như ngọc ngà sáng ngời. Bờ mông đầy đặn, với những đường cong tuyệt mỹ.
Mộng Cơ đích thị thích thú với những bài hát của hắn. Có lẽ do ngôn ngữ bất đồng, nên cảm nhận âm nhạc cũng khác, do đó mới ngu ngốc chấp nhận những bài hát của hắn, mặc dù những bài hát đó rất tạp.
Mộng Cơ đột nhiên dừng tay trông thấy Hy Bình đang si ngốc nhìn mình, trái tim hoan hỉ, cố ý đung đưa bờ mông tròn trịa, mở cả hai chân bày ra lông tơ óng ánh như gọi mời thôi thúc. Hy Bình nhìn chăm chăm vào làn da óng ánh như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời của nàng. Hắn nuốt nước bọt thâm nghĩ: Tiểu nữ này đang dụ hoặc ta?...
Sau một thời gian dài mà với mỹ nữ này vẫn chưa có gì xong cả.
Hy Bình chạy lại ôm Mộng Cơ vào lòng, từ phía sau, hạ thể cọ sát vào mông Mộng Cơ, miệng kề sát tai nàng âu yếm: “Có phải nàng đang dụ hoặc ta?”
Mộng Cơ im lặng, hai tay vươn cao chậm chạp cọ xát bờ mông vào dương căn của Hy Bình.
HB tâm trí sảng khoái, hai tay giữ chặt hông Mộng Cơ nói: “Mộng Cơ, mở rộng chân ra, ta muốn ái ân với nàng... “
“Ta….. Chỗ đó của ta….. chưa sẵn sàng...”
“Dưới sự vuốt ve của ta mà dâm thủy không ra được sao? Mẹ oi, thấy dương căn ta là dâm thủy ra ào ào ngay.”
Hy Bình nói lớn. Nữ nhân này bình thường e thẹn, ít nói, cũng không dám tiếp cận hắn, vậy mà...
Hi Binh cọ sát dương căn vào giữa hai mông của Mộng Cơ. Sau đó hắn đặt Mộng Cơ ngồi xuống, từ từ tách hai chân nàng ra. Dương căn tiến sâu vào trong gặp màng trinh ẩm ướt. Hai tay hắn khẽ ve vuốt dọc lưng nàng rồi dừng lại bên hông, giữ nhẹ, dịu dàng nói: “Mộng Cơ, ta vào đây, sẽ làm nàng đau một chút đấy.”
“Chàng... vào đi…..” Âm thanh rên rĩ phát ra từ kim phát mĩ nữ.
Hy Bình trắng trợn đưa sâu đương vật vào hạ thể mềm mại ẩm ướt của nàng, hạ thể tức thời hòa hợp giao tạp.
Mộng Cơ đột ngột hét to một tiếng đau đớn, kèm theo đó là khoái cảm lan tỏa từ hạ thể. Nàng oằn minh rên rỉ: “a... a... thật sướng quá...”
Hạ thể nữ tử này mềm dẻo, rộng rãi, trơn tuột nên Hy Bình tiến vào vô cùng dễ dàng. Hắn đẩy nhanh tốc độ, dương vật nở to lấp đầy âm đạo. Mộng Cơ mở rộng vòng tay, rướn lưng đẩy mạnh âm dạo theo.
“Ô... ồ... a... sướng quá... sướng quá!” Mộng Cơ rên rỉ. Hy Bình đẩy mạnh liên hồi làm Mộng Cơ rên rỉ càng lúc càng to.
Âm thanh sự rền rỉ đang trở nên càng ngày càng ồn ào và phóng đãng đã đánh thức tất cả mọi người trong nhà gỗ. Nghe tiếng ồn, họ biết là Hy Bình đang ân ái cùng Mộng Cơ. Vì Mộng Cơ là nữ nhân dị tộc nên âm thanh đích thức khác biệt, vì thế mọi người có thể dễ dàng nhận ra.
“Lão sắc ma Hoàng Hy Bình, làm ồn ào đến tận sáng thế này. Ngươi không nghỉ ngơi thì cũng phải để cho người khác nghỉ ngơi với chứ. Có phải ngươi đang chiếm hữu Mộng Cơ?”
Quyền Hành hét vang trách mắng, đi bộ từ nhà gỗ súc đến tận nơi Hy Bình đang hành sự. Nhìn thấy dâm thủy tràn trề nơi hạ thể, dương căn to lớn không ngớt tung hoành trong hạ thể Mộng Cơ, Quyền Hành quát hỏi Mộng Cơ: “Ngươi thật sự tình nguyện sao?”
“A... a... ồ...” Mộng Cơ rên rỉ, không còn sức để trả lời nàng nữa.
“Hy Bình, ngươi dám cưỡng bách Mộng Cơ sao?” Quyền Hành không nghe Mộng Cơ trả lời, chuyển sang hỏi Hy Bình.
Hắn không hề ngưng hoặc chậm lại chút nào, cất tiếng cười nói: “Ta và Mộng Cơ sao gọi là cưỡng bách. Ta mang sự thống khoái cho nàng ấy, nàng ấy vui vẻ chấp nhận, ta có thể ân ái trong thời gian dài…..đến tận lúc này, không tốt sao?”
“Ngươi... ngươi... Ta đá chết ngưoi...” Quyền Hành đá mạnh vào mông Hy Bình làm dương căn bị đột ngột đẩy thật sâu vào trong cơ thể Mộng Cơ.
Mộng Cơ bị dương căn thúc mạnh vào sâu bên trong, mái tóc vang rối tung, chỉ rên rỉ không ngừng: “A... a... thống khoái... thống khoái...”
Hy Bình nói: “Đúng thật là trẻ con! Dám đá ta sao?”
Quyền Hành lại giơ chân đá, Mông Cơ lại la to một tiếng thất thanh.
Hy Bình hỏi: “Quyền Hành, nàng muốn làm gì?”
''Sao ngươi dám xâm hại trinh tiết nữ nhân của ta?”
“Nữ nhân của ngươi?” Hy Bình vẫn đang ái ân, cất tiếng: “Đừng đùa, nữ nhân làm sao có được thống khoái với nữ nhân? Đừng quên... nàng cũng là nữ nhân của ta.”
Quyền Hành nói lớn: “Mộng Cơ là thủ hạ của ta, cô ấy là nữ nhân đương nhiên ta cũng vậy.”
„ Cái này nàng quản được sao?”
Quyền Hành tức giận: “Ta không cho phép ngươi.”
Hy Bình cười lớn nói: “ Trên hòn đảo này ta là vua, ta là người đàn ông duy nhất. A Mật Y là hoàng hậu, ta muốn ái ân với ai, nàng không thể quản được.”
“Tại sao A mật y lại là hoàng hậu?”
“Vì A Mật Y tuyệt đẹp, nàng có công nhận như thế không?”
“Nhưng ta trẻ hơn cô ta.”
Hy Bình dịu dàng nói: “Ta chỉ trêu nàng thôi mà.”
Quyền Hành gắt giọng: “Làm hoàng hậu của ngươi thì hay lắm sao. Mộng Cơ là người của ta.”
“Ta không cần biết. Ta muốn lấy Mộng Cơ làm phi tử.”
Quyền Hanh hai chân run rẩy: “A... ta không muốn Mộng Cơ làm phi tử của ngươi. Cầu xin ngưoi thả Mộng Cơ ra.”
Hy Bình ngang ngạnh: “Ta cũng sẽ ân ái với những nữ nhân khác, nàng hãy chờ xem.”
Quyền Hành biến sắc: “Ngươi dám đụng đến họ ….. Ta...”
“Nàng là cái dạng gì vậy...?” Hy Bình buông Mộng Cơ đã mệt lả….. hạ thể dừng lại.
Quyền Hành nhìn thấy dương vật của hắn cương mãnh vô bì tiến nhập Mộng Cơ, ngạc nhiên khi thấy Mộng Cơ không thể thỏa mãn hắn, trong lòng thất kinh nhưng lại cảm thấy hạ thể mình đột nhiên vô cùng kích thích, mặt nàng bất chợt hồng lên….. Nghe tiếng Hy Bình nói: “Mộng Cơ đứng dậy đi, xoay người lại đây…..”
Quyền Hành tức bực dẫm mạnh chân vùng vằng ròi khỏi.
Mộng Cơ xoay người đối diện Hy Bình, khuôn mặt ửng đỏ, trên đôi môi xinh xắn vẫn rên rỉ : “Ta ….. ta vẫn còn muốn...”
Hy Bình ôm chặt lấy Mộng Cơ, đặt nàng dựa vào một chạc cây lớn, chân trái bước lên, chân phải đạp đàng sau, dương vật khổng lồ cương mãnh đưa vào âm đạo không ngớt ra vào, rút ra liên miên bất tận.
“A….. a….. a…..”
“Ta... ta….. Dương căn của chàng thật kinh khủng…..ta muốn….. muốn…..”
Mộng Cơ toàn thân quằn quại dữ dội, giữa đôi môi nhỏ không ngừng rú lên những tiếng rú khoái lạc….. bằng tiếng Ba Tư. Tất nhiên là Hy Bình không hiểu do ngôn ngữ bất đồng, nhưng hắn cũng biết nữ nhân này đang thốt lên những âm thanh khoái lạc.
Hắn tăng tốc độ, thúc dương vật như chuyển động điên cuồng, dâm thủy của nữ nhân này ra nhiều làm ướt đẫm hùng căn của hắn. Thình lình hắn run mạnh người, dương vật thúc sâu tới tận cùng âm đạo phóng xuất dương tinh dày đặc nóng hổi.
Mộng Cơ toàn thân vô lực, khuôn mặt đỏ hây hây, đích thực biểu lộ cực độ thỏa mãn, Hy Bình hôn nhẹ môi nàng, chầm chậm rời ra, ngồi sang bên cạnh.
“Nàng còn có muốn tiếp tục ái ân với ta?” Hy Bình hỏi.
Mộng Cơ vội vàng lắc đầu: “….. Không….. đỡ thiếp dậy….. thiếp muốn mặc quần áo vào.”
Hy Bình cười lớn, bỏ ra ngoài nhắm căn nhà của Quyền Hành đi đến.
“Nàng….. ra đây.” Quyền Hành thấy Hy Bình đứng trước cửa nhà, nàng đã đoán được hắn muốn gì.
Hy Bình tới nhìn căn nhà của ngũ nữ, trừ Quyền Hành ra, tứ nữ đều phô bày thân thể trần truồng đang ngủ. Họ vùa mới tắm rửa hôm qua lại ở trong phòng nên đều không mặc quần áo. Thấy Hy Bình tiến lại, tất cả đều giật mình dùng tay vội vàng che chỗ kín.
Hy Bình tiến lại hỏi: “Không hoan nghênh ta sao?”
Quyền Hành chạy lại, hai bàn tay xô hắn ra, hét lớn: “Hy Bình lão sắc ma, cút….. ta không cho phép ngươi cưỡng đoạt họ.”
“Ta muốn ái ân với họ.”
Quyền Hành hét lớn: “Hy Bình, ngươi có chịu cút ra không?”
Hắn ngang ngạnh nói: “Căn nhà này do ta dựng lên, ta muốn đến lúc nào là do ta.”
Quyền Hành cố gắng đẩy hắn ra ngoài, nhưng bất chấp nàng xô đẩy như thế nào vẫn không thể xê dịch hắn được, tức tối hét lên: “Ngươi đúng là đồ vô lại!”
“Ta không phải là đồ vô lại.” Hy Bình nghiêm mặt nói.
“Phải, ngươi là…..”
Hy Bình dùng song thủ ôm lấy Quyền Hành: “Tốt, đừng phí sức đẩy ta, dù có như mười con trâu cũng không làm ta xê dịch được đâu.”
Quyền Hành hét lên: “Ngươi….. ta….. không phải là trâu.”
Hy Bình cả cười: “Ta nói nàng như thế đâu?”
“Ngươi, buông ta ra…..” Từ nãy giờ, hắn vẫn đang ôm chặt nàng, đôi bồng đảo của nàng đang dính chặt trên ngực hắn.
Tứ nữ đều thấy khung cảnh kì lạ trước mặt. Hy Bình cười nói: “Hôn ta, ta sẽ buông nàng ra.”
“Không...” Quyền Hành cự tuyệt, xấu hổ dấu mặt trên ngực hắn.
Hy Bình nói: “Nếu nàng muốn, chúng ta sẽ cùng nhau ái ân ngay tại đây.”
Quyền Hành biến sắc tức giận quát: “Ngươi không phải đã nói không quan hệ ái ân với họ?”
“Trước đây ta có nói nhưng bây giờ ta muốn…..” Hy Bình nói.
“Ngươi... mau buông ta ra.”
“Hôn ta đã…..” Hy Bình nói.
Quyền Hành do dự đôi chút, cuối cùng nhẹ nhón gót, nhướng lên hôn nhẹ lên mặt hắn. Hắn lập tức ôm chặt, hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Nàng vội vàng vùng vẫy đẩy hắn ra. Hy Bình buông tay….. Lúc này trên khuôn mặt của Quyền Hành có chút khác lại, biểu hiện không muốn hắn đi khỏi căn phòng này.
“Quyền Hành đã cho phép ta với các nàng. Các nàng chuẩn bị đi”
Trong phòng, sắc diện tứ nữ đột nhiên ảm đạm, Mục Thu than thở: “Có lẽ, chúng tôi trở lại Trung nguyên là sẽ chết.”
Hy Bình ngạc nhiên: “Nàng đã phạm lỗi gì vậy? Nàng là tiểu thiếp của lão đầu tử, có phạm lỗi gì thì lão cũng tha thứ thôi. Hay là vì lão bất lực nên nàng ghét lão ta?”
Mục Thu nhẹ đáp: “La Tùng không có khả năng điều khiển chúng tôi….. nhưng…..”
„Đừng sợ, có ta ở đây, Quyền Khuynh Quốc hắn dám làm gì sao? Tử tội cái gì? Lão tử muốn nữ nhân, dù là mụ mụ của hắn, cũng là một dạng thôi! Đúng nha, mụ mụ của Quyền Khuynh Quốc không phải già rồi sao?” Hy Bình hơi sợ hỏi.
Chu Mỹ Tĩnh lên tiếng: “Không có già đâu, chỉ mới bốn mươi tám thôi, nhưng lại trông như nữ nhân hai mươi tám, hơn nữa lại xinh đẹp vô cùng, cũng không khác với công chúa đâu. Có điều bà so với công chúa thành thục hơn. Vì thái hậu chỉ sanh được hoàng thương và Đường Tư công chúa, không có thêm một công chúa nào khác nữa, nên hoàng thượng đặc biệt yêu quý hoàng muội này.”
Hy Bình ngồi xuống rồi nói: “À, vậy thì ta thấy nhẹ nhỏm rồi, nếu không thì thật đúng là gặp vận xúi quẩy. Nếu quả phải chạm trán với mụ mụ của hắn, chắc chắn sẽ rất lắm trò đây, mà bà ta nhìn vừa già vừa xấu như vỏ cây khô, thì có khi ta u đầu mẻ trán như chơi”
Tứ nữ đồng thanh cười lớn. Mục Thu hỏi: “Ngươi rốt cục đối với chúng ta như thế nào?”
Hy Bình cười nói: “Ta nhớ có một nữ nhân muốn cưỡng đoạt ta….. nhưng không nhớ là ai, nàng biết không?”
“Ngươi…..”
Mục Thu đỏ bừng khuôn mặt, không tưởng hắn lại đem chuyện cũ nói toẹt ra. Cưỡng đoạt đàn ông, thật phi lý... đó chỉ là lời nói chứ nàng chưa làm thế bao giờ.
Trườn tới, Hy Bình cởi bỏ tấm lông cừu trên thân thể Mục Thu, thực sự thấy được lớp lông tơ dày được chăm sóc kỹ lưỡng của nàng, sau đó hắn lại sờ soạng hạ thể của ba nữ nhân còn lại, nói lớn: “Thật ẩm ướt…..”
Tứ nữ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Họ nghe thấy tiếng rú khoái lạc của Mộng Cơ, tưởng tượng cái cảnh Mộng Cơ đang hoan lạc hòa ái cùng Hy Bình, lại tưởng đến thân thể cương hãn, dương vật to lớn của hắn ra vào âm đạo mình... không biết khoái lạc đến mức nào.
Tứ nữ lại nhớ tới lúc nghe được âm thanh đó thật kích thích, hạ thể bắt đầu tiết ra dâm dịch vô pháp khống chế. Rõ ràng, mọi nữ nhân khác lúc này cũng tương tự, hầu hết đều rạo rực, dâm thủy tuôn tràn.
Hy Bình hưng phấn nói: “Ta thích quá, hê hê, bắt đầu từ ai nào?”
Hy Bình ngồi xuống cạnh Lam Bình, gần Vương Miên Miên, hỏi: “Hai nàng muốn ta?”
Hai nữ tử thấp giọng lý nhí, hắn vươn tay xoa nhẹ trên vung ngực nõn nà, mềm mại như bông của họ. Rồi Vương Miên Miên cảm thấy hạ thể mình được hắn kích thích liên tục. Hắn dịu dàng nói khẽ: “Nàng muốn ta tiếp tục không?”
Vương Miên Miên rên rỉ: “Đừng ngừng lại….. Ta không thích đâu.”
“Ta đã sớm biết thế mà. “ Hy Bình cười nói: “Ta sẽ ân ái với nàng lần lượt từ trái qua phải. Trước tiên là Lam Bình.”
Tính từ trái qua phải gồm có: Lam Bình, Vương Miên Miên, Chu Mỹ Tĩnh, Mục Thu.
Bốn nữ nhân có chiều cao tương tụ nhau, tầm khoảng một thước bảy, trong đó Lam Bình thấp nhất ,chỉ khoảng một thước sáu tám nhưng thân hình mảnh mai, nhìn hấp dẫn khêu gợi nhất so với các nữ nhân khác. Vương Miên Miên thì nẩy nở đầy đặn đích thực kích thích cực đỉnh. Chu Mỹ Tĩnh có tấm thân nõn nà, cốt cách yểu điệu, dịu dàng, thực là nữ nhân xinh đẹp. Mục Thu tuy tuổi đã ba mươi, thân hình lại như thiếu nữ thanh xuân, là thiếu nữ có nhiều mỵ lực. Nhìn cơ thể nàng, đích thực là tuyệt mỹ, cùng với ba nữ nhân còn lại trong căn phòng đã tạo nên một khung cảnh thần tiên.
“Không được thô lỗ như vậy.” Mục Thu thấy Hy Bình vồ lấy thân thể Lam Bình liền nói.
Mục Thu cảnh báo quá muộn màng, tại cương đình, một tiếng thét thảm thiết vang lên: “…..a.... a.... a... đau chết người...”
Hy Bình cực lực đâm sâu từ phía sau. Hắn không tưởng Lam Bình lại đau đớn khóc như vậy? Một lát sau, tiếng khóc dần dần im bặt. Sau khi Hy Bình làm máu trinh từ hạ thể Vương Miên Miên rơi ra, hắn chuyển ngay qua thân thể của Chu Mỹ Tĩnh.
Ngực Chu Mỹ Tĩnh thực sự không lớn lắm, nhưng trắng như sữa, vểnh lên cộng thêm thân hình mảnh mai, hai núm bú nhỏ vươn cao kiêu hãnh vô bì….. Hy Bình ve tròn hai núm hồng hồng nói: “Cho ta một cái nhé.”
Hy Bình xoa nhẹ trên hạ thể Chu Mỹ Tĩnh dọc theo hai cạnh âm hộ mượt mà, ngón tay vuốt ve kích thíc dâm thủy tiết ra tứ hai múi thịt nhỏ xinh của âm hộ. Hy Bình với kinh nghiệm vốn có, một ngón tay đã ra vào âm đạo một cách dễ dàng. Hắn ta thấy âm đạo của nàng sâu và rộng hơn của những nữ nhân khác.
Chu Mỹ Tĩnh cảm nhận được ngón tay gai góc của hắn đang chà xát âm đạo của mình, thân thể trùng trùng hứng tình, ngọc đồn giương cao chà sát vào dương vật của hắn.
Hy Bình cười châm chọc: “Nhìn chân diện trắng trẻo của nàng, ta nghĩ nàng không phải là trinh nữ?”
Chu Mỹ Tĩnh dấm dẳng: “Dưới ma trảo của ngươi như thế này thì xử nữ cũng biến thành dâm nữ.”
“Nào, ta sẽ biến nàng thành dâm nữ.” Hy Bình đưa dương căn thẳng cứng vào âm hộ đang dâm thủy tràn trề, thúc tới phá rách màng trinh, tiến tận đến nơi sâu cùng.
“A... a... a...”
Chu Mỹ nào biến thành dâm nữ, nàng ấy khóc thét lên...
Nàng ta khóc lóc rên rỉ cho đến khi ngủ thiếp đi, tuy nhiên trong tiếng khóc lóc nỉ non dần hiện ra sự thõa mãn. Nàng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi ngon lành tựa như có một giấc mơ hạnh phúc.
Mục Thu khẩn trương nhìn Hy Bình quan hệ….. Người tiếp theo sẽ là nàng ta, cả tam nữ đều đã ngủ thiếp đi. Về phương diện này, nam nhân này đích thực cường hãn vô bì.
Một lúc sau, nhìn thấy Hy Bình rút dương vật từ âm hộ của Chu Mỹ Tĩnh, xung quanh dương vật còn vương máu đỏ, bất giác trái tim của Mục Thu nhảy loạn trong lồng ngực.
Hy Bình nằm lên người nàng ta, từ từ cười hỏi: “Nàng có biết tại sao ta để nàng là người cuối cùng không?”
Mục Thu ngơ ngác, khẽ lắc đầu.
Hy Bình nói: “Bởi vì ta muốn nàng hứng tình. Trong nhóm nữ nhân này, ngoại trừ Quyền Hành, ta muốn khi nàng ân ái với ta phải đạt được cực khoái.”
“Ngươi muốn cường hãn với ta giống như với Phi Sa ở lần đầu tiên sao? Ta không muốn…..”
Nàng hoảng sợ nói to, lại nhớ đến cảnh âm hộ của Phi Sa dưới sự mãnh liệt của hắn, dương vật vĩ đại của hắn như xé toang âm hộ Phỉ Sa, hà huống gì nàng, vẫn còn là một xử nữ. Nàng không muốn bị đau như vậy.
Hy Bình nói: “Không, đó là chỉ để đối phó Phi Sa. Với nàng còn cao minh hơn nhiều.”
“Muốn so sánh ta với Phi Sa…..”
Mục Thu không thốt ra được tiếng nào nữa. Hắn đã hôn lên môi nàng, cả thân người nóng rực….. bất chấp thời tiết hiện tại mát mẻ, nụ hôn này của hắn đã làm nàng tim đập loạn, máu trong người như sôi lên, hạ thể nóng rực, dâm thủy phút chốc tuôn tràn nóng ấm, sắc thái giống như đang ở tiên cảnh.
Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, tả thủ của Hy Bình chuyển xuống dưới, vuốt ve âm hộ nhỏ nhắn của nàng.
Mà kể cũng kì lạ, bộ phận sinh dục của Mục Thu quả có khác với nữ nhân khác. Môi trong cao hơn dường như che lấp môi ngoài, vươn tới tận đám lông đen tuyền ở hai bên mép. Âm vật dường như lớn hơn trong khi âm đạo chật chội hơn.
Hy Bình ve vuốt không ngừng. Dưới bàn tay hắn, dâm thủy của nàng tràn ra ướt đẫm. Nhẹ rời đôi môi, hôn nhẹ xuống cổ, liếm nhẹ trên vùng nhạy cảm cả hai bên, trong chốc lát, đột nhiên Mục Thu thân thế nhanh chóng quằn quại trong tay hắn.
Hôn từ cổ xuông vùng bụng nõn nà, dâm thủy xuất tiết ngày càng tràn lan.
Khi tay Hy Bình tiến tới cái lỗ nhỏ nhắn của âm hộ, ve vuốt trên chùm lông đen ướt nhẹp, Mục Thu đã bắt đầu rên rỉ phõng đãng, không ngừng lắc lư, chà sát hạ thể vào bàn tay của hắn. Hắn miết tay nhẹ lên âm hộ nhỏ nhắn ươt đẫm, thân thể Mục Thu càng oằn lên dữ dội.
“Ô... đừng khiêu khích ta nữa... ta chịu không nổi….. ta muốn...”
“Nàng muốn gì?” Hy Bình đắc ý cười hỏi.
Mục Thu ánh mắt đỏ rực, giận dỗi: “Muốn gì ư?…..ngươi biết mà….. đồ xấu xa…..”
“Ta xấu xa như vậy ư?” Hy Bình đột ngột rời thân thể Mục Thu, thân trên dịch ra chống tay nơi hông nàng, mắt nhìn nở nụ cười kì quái.
Mục Thu hỏi: “Ngươi nhìn ngắm cái gì?”
“Ngắm nàng.”
“Hy Bình, ngươi muốn làm gì bây giờ?”
“Tại sao nàng trách ta, không phải nàng không thích sao?”
Hy Bình đợi Mục Thu trả lời. Khuôn mặt Mục Thu vênh lên, tức tối đá hắn một cước, giận dữ đi ra.
Hy Bình nói: “Đá ta, đích thị rất đau, nàng động xuân tình sao đột nhiên dừng lại, muốn Phi Sa thay thế nàng ư? Thật sự là thủ đoạn cao minh đấy.”
Mục Thu giận dữ nói: “Hy Bình, nếu như ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ không khách khí đâu.”
Hy Bình nằm xuống, đặt tay lên trán, thản nhiên nói: “Nàng sẽ không như thế, nàng muốn ân ái với ta mà.”
“Ta muốn cưỡng đoạt ngươi.”
Mục Thu chuyển thân tới bên cạnh Hy Bình, ngồi bên cạnh hắn, dùng hai tay nắm lấy dương vật của hắn, đặt vào lỗ nhỏ của âm hộ.
Hy Bình cười mỉm, nhớ lại lúc cùng Hoa Lôi hoan lạc, tâm tưởng: “Nữ nhân lớn tuổi đích thị háo sắc, không biết có thể chịu đựng lâu không?”
Mục Thu nhẹ thốt: “Ngươi làm chầm chậm thôi, để khi tiến vào không làm người ta đau đớn.”
Mục Thu mắt lấp lánh, xuân ý lộ rõ, hình dáng cực kỳ quyến rũ, nói: “Những điều trước đây, bây giờ ta sẽ đáp trả.”
Mục Thu nhắm mắt, cắn chặt môi, dùng hai tay hé mở âm hộ.
Trong khoảnh khắc đó, Hy Bình thu nhỏ kích thước dương căn để có thể thuận lợi đưa vào. Quả nhiên, dương vật Hy Bình đã đưa vào sâu trong âm hộ, Mục Thu phát ra một tiếng kêu đau đớn, cơ thể rung chuyển dữ dội. Hy Bình phát mạnh vào mông nàng ta để làm dịu đi cơn đau gây ra bởi sự xâm nhập bất ngờ. Mục Thu lại kêu lên những tiếng nức nở, thân thể mềm mại nằm sấp lên ngực Hy Bình, cất lên tiếng khóc nỉ non dịu dàng.
Nước mắt thấm đẫm trên khuôn ngực của Hy Bình, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỹ miều đang run rẩy, dịu dàng nói: “Không phải nàng muốn cưỡng đoạt ta ư, sao bây giờ lại bất động như thế?”
Mục Thu nhéo ngắt ngực hắn ta, sắc diện giận dữ: “Ngươi làm ta đau đến chết mất…..”
Hy Bình cười nói: “Một khi nàng khẩn trương, tất nhiên sẽ đau đớn.”
Mục Thu nói: “Tại sao ngươi không thể làm nhanh lên.”
Hy Bình cười lớn: “Như thế còn gì là hứng thú.”
Mục Thu vùng vẫy, muốn dương vật sâu trong âm hộ xuất ra. Hy Bình không muốn cho Mục Thu vùng vẫy, hắn nói: “Một khi ta cưỡng đoạt, ta muốn ân ái tới cùng.”
Mục Thu thút thít nói: “Ta không….. chỉ là ta không có khí lực để tiếp tục.”
Hy Bình nói: “Ta cũng nghĩ nàng là nữ nhân rất sinh lý mạnh mẽ, là nữ nhân cá biệt. Từ trước đến nay, ta rất thích cưỡng đoạt nữ nhân, Mục Thu, nàng muốn ta cưỡng đoạt nàng như thế nào đây?”
Mục Thu song nhãn biểu lộ sự ngượng ngùng nói chậm: “ Được, nhưng hỗn đãn nhà ngươi phải ôn nhu nhé.”
Mỉm cười, Hy Bình chuyển thân dương vật áp vào hạ thể nói: “Để nàng đạt tới cực đỉnh của khoái lạc, ta cần phải như vũ bão, làm sao có thể ôn nhu từ tốn được. Mục Thu, ta muốn nàng biết, ta rất cường hãn trong chuyện ái ân, cứ thả lỏng toàn thân và mở rộng trái tim, nàng sẽ cảm thấy rất tuyệt vời.”
Nói xong, hắn đưa dương vật vào sâu tới quá nửa âm đạo nàng, từ phía sau điên cuồng nhún nhảy trên thân thể trắng ngà.