[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm
Chương 242 : U giá nhất chiến
Ngày đăng: 18:36 17/09/19
Ám Long nhận được tin, hoàng thượng đã về đến thành ngoại -- thủ vệ thành ngoại kì thật tất cả đều là do võ sĩ của Đại Địa minh lập thành, do vậy, những tướng lĩnh ở thành môn tất cả đều là tâm phúc của Ám Long, khi thấy hoàng thượng tự nhiên trong lòng đều hiểu rõ, một mặt tìm cách ngăn trở hoàng thượng nhập thành, một mặt phái người thông tri cho Ám Long, Ám Long lập tức dẫn người cản lại, Lạc Diệp liền thông báo cho Hy Bình....
Các binh sĩ thủ thành thì không nhận ra hoàng thượng, thực ra điều này cũng rất bình thường, bởi vì bách tính thường dân thì làm sao mà nhận ra được hoàng thượng, với thân phận hoàng thượng, lúc nào cũng phải được bảo mật kĩ càng, nếu không phải là người có thân phận nhất định, thì không có cách nào nhận ra được ai là hoàng thượng.
Quyền Khuynh Quốc đối với việc các tướng sĩ thủ thành không nhận ra mình, cũng không biết làm sao được, có điều bị các binh lính thủ thành không cho bọn họ vào thành, khiến cho bọn họ cảm thấy bất an. Bởi vì tình huống này rất ít khi xuất hiện, trừ khi trong thành đang có chuyện gì đó đặc biệt phát sinh, còn không chắc chắn là không thể tuỳ tiện ngăn cản người vào thành, càng kì quái hơn là ngoài bọn họ ra thì những người khác đều được vào thành.
Nhìn về hướng thành ngoại, từng nhóm quân đang đi tuần ngày càng nhiều .....
Lương Lệ Quỳnh nói nhỏ : “ Liệu có vấn đề gì hay không?”
Quyền Khuynh Quốc nói : “ Ta cũng không biết, Lạc Hùng nếu muốn bắt ta về Đại Địa minh thì Vụ Chi thành đã không yên tĩnh như vậy, nhưng ta cũng không biết được hắn có thể làm những gì.”
Trì Thương nói : “ Giờ phải làm sao... Chúng ta... có vào thành không?
Đông Dương vương tử nói : “ Bọn chúng đâu có nói là không cho chúng ta vào thành, chỉ nói chúng ta hãy đợi.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Quyền Khuynh Quốc, tiếp : “ Ta đã đưa được ngươi đến đây rồi, như vậy thì ước định của ta với Hoàng Hy Bình cũng đã hoàn thành, giờ ta cũng nên đi, để quay về tìm Hoàng Hy Bình tính sổ.”
Mĩ Hạnh Tử nói : “ Ca, chậm thêm hai ngày đã! Đã đến đô thành Trung Nguyên, muội nghĩ chúng ta nên đi du ngoạn vài ngày đã, được không?”
“Chúng ta đã tới Trung Nguyên được một thời gian rồi, đã giải quyết xong mọi ân oán, cũng nên quay về thôi”
Mĩ Hạnh Tử nói : “Nhưng...đã đến đây rồi, chúng ta hãy vào xem đã, nha!”
“Hạnh Tử, muội bây giờ hình như không còn giận vì cái chết của Sơn Bổn thì phải?”
Mĩ Hạnh Tử cúi đầu, nói : “ Ca, huynh đừng lại nhắc lại chuyện này được không? Người Sơn Bổn yêu là Anh Tử, khi hắn chết, quả thật là muội rất bi thương, nhưng khi nghĩ kĩ lại, muội thấy mình thật ngốc, Thôn Dã yêu muội nhưng muội không yêu hắn, mà muội lại yêu Sơn Bổn, nhưng hắn lại không yêu muội, bây giờ bọn họ đều đã chết rồi, tất cả đều bị cái tên thú vật Hoàng Hy Bình ấy sát hại, nhưng....... nhưng, ca à, muội không........ mỗi khi nghĩ đến Hoàng Hy Bình, muội.... -- muội rất khó hận hắn....”
Trì Thương kinh ngạc nói : “ Công.... công chúa, người không phải là đã yêu hắn rồi đấy chứ?”
Những lời bọn họ nói đều dùng ngôn ngữ Đông Dương khiến cho Quyền Khuynh Quốc cùng Lương Lệ Quỳnh nghe không hiểu, chỉ thấy Mĩ Hạnh Tử, hai má ửng đỏ, nghe thấy nàng lẩm bẩm gì đó, kì thực lúc này trong lòng nàng đang nói : “ta có thể ....... yêu một tên dã thú sao?”
“Thật ra cũng có một truyền thuyết, trong đó có nói về dã thú và mĩ nữ, nghe nói là rất đẹp và thê lương”
Mĩ Hạnh Tử trừng mắt nhìn ca ca của nàng, không hiểu vì sao tự dưng hắn lại đề cập đến dã thú và mĩ nữ?
“Nó thì có liên quan gì đến muội chứ?”
“Thì muội là mĩ nữ mà!”
“Ca, huynh đang chọc muội đấy à?”
Quyền Khuynh Quốc nói : “ này, mấy người, mấy người làm ơn nói tiếng Trung Nguyên đi, ta chẳng hiểu mấy người đang nói gì cả?”
Lúc này, đột nhiên tướng lĩnh thủ thành tiến tới phía bọn họ, hướng vào bọn họ mà nói : “Bây giờ các vị đã có thể vào thành, xin lỗi nha, đã khiến các vị phải đợi lâu.”
Quyền Khuynh Quốc nói : “ Ngươi tên là gì?”
“Ta nghĩ ngươi không định làm quen với ta đấy chứ? ha ha...” viên tướng cười lớn, rồi xoay người đi vào trong thành môn.
Quyền Khuynh Quốc cũng tiến vào thành, trong tâm tưởng của hắn đang nghĩ cách để lập tức cách chức của viên tướng vừa rồi. Đông Dương vương tử cũng dẫn theo bốn đến năm mươi bộ hạ cùng nhập thành.....
“Hừ, tên khốn đó dám đắc tội với trẫm, phải tru sát hắn”
Hiện tại, đám người Quyền Khuynh Quốc đã tiến vào bên trong thành, bọn họ nhìn khu thành môn đang bị ba, bốn trăm cấm quân vây chặt, nhưng đám cấm quân này toàn bộ đều là do Đại Địa minh võ sĩ lập thành, khi các thành môn cùng lúc đóng lại, Quyền Khuynh Quốc đột nhiên tỉnh ngộ, bọn họ đã lọt vào cấm địa của Đại Địa minh
Thật bất ngờ, đứng trước mặt Quyền Khuynh Quốc là một người có vẻ ngoài rất giống với hắn -- Phải chăng là Lạc Hùng đã cho người giả dạng hắn, muốn đoạt giang sơn của hắn? “Ngươi hãy đợi đấy, ta là hoàng đế, ai dám động vào ta”
Đột nhiên, Ám Long hạ lệnh : “Sát”
Không cho Quyền Khuynh Quốc có cơ hội nào để giải thích, ba bốn trăm Đại Địa vũ sĩ đã nhằm vào bọn họ mà bắt đầu chém giết.
Đông Dương vương tử dùng tiếng Trung Nguyên nói : “Giờ ta chẳng dám tin ai mới hoàng đế nữa, nhưng ta tin Hoàng Hy Bình. Bây giờ giải thích gì cũng đã vô dụng rồi, ta không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa, chỉ có dùng vũ lực mới có thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta phải kiên cường chiến đấu! Hoàng đế Trung Nguyên! Các võ sĩ Đại Hòa, lấy máu mở đường đi!”
Quyền Khuynh Quốc đột nhiên nói nhỏ vào tai Lương Lệ Quỳnh: “Lệ Quỳnh, nếu ta bất hạnh chết đi, ngươi hãy nhờ Hoàng Hy Bình giúp ta phục cừu, hắn là phò mã, hắn phải có nghĩa vụ vì đại cửu tử của hắn báo thù. Không cần biết hắn có ghét ta thế nào, thì đấy cũng là việc hắn phải làm. Giang sơn này có lẽ hết thật rồi.
Lương Lệ Quỳnh đáp : “ Hoàng thượng, xin người đừng nói như vậy, chúng thần sẽ tẫn lực bảo vệ người quay về hoàng cung.”
“Lạc Hùng đã cho người giả dạng ta, giờ chắc toàn bộ hoàng cung đã nằm trong sự khống chế của hắn, kế sách hiện giờ là phải diệt trừ được thế lực đó, như thế ta mới có đất mà đứng chân.Ta, thân là vua một nước, không thể chưa lâm trận mà đã rút lui được”
Trong lúc này, Đại Địa minh vũ sĩ vừa đông vừa mạnh, Đông Dương võ sĩ cũng không hề sợ chết mạnh mẽ vung đao trùng sát, nhất thời thành môn đại loạn.......
Ám Long cùng Dương Y hợp lực công kích Quyền Khuynh Quốc, bị Đông Dương vương tử ngăn lại, cục diện giao đấu giữa 3 người liền cân bằng. Ám Long và Dương Y vốn là hai trong tứ đại hộ pháp của Đại Địa minh, trước nay luôn tự phụ, nên bọn họ không ngờ rằng Đông Dương vương tử cũng có võ công cao đến vậy, hai người giao đấu với Đông Dương vương tử đã phải dốc hết sức lực.
Ngoài Đông Dương vương tử và vài người khác ra, còn Đông Dương võ sĩ không địch lại nổi võ sĩ Đại Địa minh, tuy nói rằng Đông Dương võ sĩ không ai sợ chết, hoàn toàn có thể đối đầu với mỗi võ sĩ Đại Địa minh, đã được tuyển chọn, đều là những tinh anh trong Đại Địa minh. Nhưng với nhân số hơn hẳn, Đại Địa minh hoàn toàn áp đảo, bốn, năm chục võ sĩ Đông Dương thì làm sao có thể địch lại ba bốn trăm tinh anh Đại Địa minh?
Không lâu, cục diện đã rõ ràng, Đông Dương võ sĩ tử thương quá nửa, Đông Dương vương tử cũng bị Ám Long và Dương Y vây hãm. Lương Lệ Quỳnh, Quyền Khuynh Quốc, Trì Thương, Mĩ Hạnh Tử mấy người có võ công cao đều bị các vũ sĩ Đại Địa minh vây công, căn bẳn không có cách nào thoát ra được, mọi người trong lòng hiểu rõ, chỉ có khả năng là đổ máu nơi thành môn.
Trì Thương nói : “ Điện hạ, chúng ta đúng là không nên tới Trung Nguyên, nếu trước đây biết đại ca chết thế nào. tôi đã không tới đất Trung Nguyên này làm gì. Chết tại Trung Nguyên, tôi không phục ! tôi muốn được chết trên đất của chúng ta, linh hồn võ sĩ phải được tận trung với quốc thổ.
“Ải Tử, không phải ngươi sai vì đã đến Trung Nguyên, mà ngươi sai là ngươi lại dám đối địch với Đại Địa minh. Hiểu rõ chưa ! Hôm nay, bọn ngươi tuyệt không còn có cơ hội nào sống sót nữa. Đừng nghĩ chỉ dựa vào mấy người bọn ngươi lại có thể đối địch với chúng ta, lúc trước chỉ có mỗi Hoàng Hy Bình đã có thể hạ gục bọn ngươi, chúng ta tuy không có cái thứ năng lực ngu ngốc ấy của Hoàng Hy Bình, nhưng luận về số người, thì chúng ta mạnh hơn! cho dù các ngươi có mạnh đến đâu, ta cứ dùng mười cái đầu để đổi lấy một cái đầu của các ngươi, các ngươi sẽ không thoát được, cáp cáp ! Ngươi là vương tử hả? nói thật nhé, kiếp này ta sống không uổng, hoàng đế cũng đã làm qua, giờ giết thêm một tên vương tử, điều này mà nói ra thì Ám Long ta quả thực là nhất thế anh hùng!”
Quyền Khuynh Quốc chửi : “Ám Long, ngươi đừng quá đắc ý, nếu hôm nay mà ta còn sống, ta sẽ tru di thập tộc nhà ngươi !”
“Sao, không phải là cửu tộc à? Ta còn có thêm một tộc nữa sao? Lão tử ta, phụ mẫu mất sớm, lại không huynh không đệ, không con không cái, chỉ còn mỗi cái mạng này của ta thôi, ngươi tru di cửu tộc ta được sao? Xem ra ngươi làm hoàng đế lâu quá nên đã biến thành ngu ngốc rồi! Cho dù có kì tích xuất hiện để ngươi có thể tru di ta, thì ngươi cũng chỉ có thể tru di được mỗi mình ta mà thôi. Còn cửu tộc ư? Lão tử ta mà có cửu tộc, thì đã chẳng xông pha giang hồ làm gì? Ngươi tỉnh lại đi! Đến lúc xuống địa ngục, ngươi chỉ là một tên tiểu quỷ thôi, đừng nghĩ đến chuyện làm hoàng đế nữa, ta bây giờ đã là hoàng đế... ... “
Dương Y mắng : “Ám Long, ngươi nói phí lời là gì? Mau giết hắn sớm đi, hiểm thật, hắn vừa gầy vừa cao, lại còn tàn nhẫn, nhìn hắn thật không thuận nhãn, nhất định dương vật của hắn vừa nhỏ vừa ngắn.”
“Dương Y, con bà ngươi, ngươi không có việc gì hay sao mà lại nói cái gì dương vật? có biết là ta rất đau lòng không....”
“Xin lỗi nha, ta quên mất là ngươi là tên bất lực.”
“Nhớ đấy, con bà nó, đợi chuyện này xong, ta sẽ tìm vài cái đầu cho ngươi!”
Quyền Khuynh Quốc kinh ngạc nói : “Ám Long, ngươi bất lực sao?”
Dương Y cười đểu nói : “ Hoàng thượng, ngươi yên tâm đi, hắn tuy làm hoàng đế đã lâu, nhưng chỉ muốn tiền của ngươi thôi, hắn tuyệt chưa động đến nữ nhân của ngươi, hắn căn bản là không cứng lên được. Hắc hắc, nếu không đã không giả dạng được ngươi đến tận bây giờ....Hắn trước giờ vẫn luôn phải trốn bọn phi tử của ngươi, chẳng giữ thể diện cho ngươi gì cả. Bất quá, ngươi sắp chết rồi, còn lo chuyện này làm gì?
Quyền Khuynh Quốc nói : “Dương Y, nếu như hôm nay ta không chết, ta sẽ dành ra mấy ngày cho binh sĩ luân phiên nhau hãm ngươi tới chết”
“Hay, Ta rất thích thế! Mà sao ngươi không tự mình làm đi? hay là ngươi tự thấy mình không đủ sức hãm chết ta? trông ngươi xem, không biết là mạnh thế nào, chắc là cái đó vừa ngắn vừa nhỏ--- A! Hỗn đản! tí nữa bị ngươi xỏ đểu! Ám Long, ngươi trốn ở đâu rồi hả? Ta ma chết, ngươi cũng sẽ chết theo đấy, ngươi nghĩ ngươi có thể tự mình ứng phó nổi với cái trúc can Đông Dương tàn nhẫn đáng yêu đó sao?”
Quyền Khuynh Quốc đấu khẩu không lại với hắn, võ sĩ Đông Dương từng người một ngã xuống, hắn biết tình hình rất nguy cấp, nhưng không có cách nào thoát khỏi vòng vây. Dương Y tuy nhiễu sự, Ám Long tuy bất lực nhưng võ công rất cao không thể đùa được, có thể trở thành tứ đại hộ pháp của Đại Địa minh, tuyệt đối không phải đơn giản.
Sự tình tuyệt không dễ dàng như những điều bọn hắn nói...
Mĩ Hạnh Tử đã bị bọn võ sĩ Đại Địa minh vây công làm cho rối loạn tay chân, Trì Thương cũng đã lâm vào tuyệt cảnh, Quyền Khuynh Quốc và Lương Lệ Quỳnh hai người cũng đã dính nhiều vết thương nhẹ trên người, chỉ có Đông Dương vương tử là đang bức được Dương Y và Ám Long liên tục thối lui, nhưng hắn cũng rất khó đả thương được hai người đó. Nếu cứ kéo dài như vậy khi bọn Đông Dương vũ sĩ bị tiêu diệt toàn bộ thì mạng của bọn họ cũng đi tong.
“Điện hạ, xin người hãy mang xương cốt của thần về nước!”
Trì Thương đột nhiên kêu lên, Đông Dương đao trong tay vung lên cuồng vũ, chém ra tam thập lục đao chỉ tiến không lui, chỉ trong một đao quang lóe lên, chém chết hơn chục người, khi đao dừng lại, thân thể thấp lùn của hắn đứng sững như thế mà chết đi.
Hai thanh trường đao từ phía sau xuyên qua lồng ngực hắn... ...
Mĩ Hạnh Tử khóc thảm : “Trì Thương lão sư”
Kiếm trong tay nàng bắt đầu rối loạn, muốn chạy đến nơi Trì Thương ngã xuống, nhưng không có cách nào di chuyến dù chỉ là nửa bước, bị vây chặt trong một khoảng đất hẹp nàng phải vất vả chống lại.
Nàng cảm thấy lực bất tòng tâm, biết rằng đã cách cái chết không còn xa, nói : “ Ca, huynh hãy đào tẩu mau! Đừng lo cho chúng tôi nữa, cũng đừng quản đến chuyện của Hoàng đế Trung Nguyên, huynh phải sống để rời khỏi đây!”
“Muội hãy gắng lên, huynh sẽ tới cứu muội!”
Ám Long cười lạnh : “ ngươi nghĩ ngươi có thể làm thế sao? Bị mấy trăm người bao vây, mà có thể phá vây thoát ra, trong những kẻ mà ta biết, trong thiên hạ này thì chỉ có mỗi Hoàng Hy Bình hắn là có thể làm được thôi, còn ngươi, đáng thương thay, ngươi lại không phải là Hoàng Hy Bình!”
“A - “
Mĩ Hạnh Tử kêu lên thất thanh, tay phải cầm kiếm bị loạn kiếm chém phải, cánh tay xuội xuống vô lực, trong lúc hoảng loạn liền tung người bay lên, bốn võ sĩ Đại Địa lập tức lao theo, giữa không trung, nàng quét ngang một cước, ba võ sĩ trúng đòn rơi xuống, nhưng nàng cũng bị vũ sĩ thứ tư đá bay, đưa mắt nhìn nơi mình sắp rơi xuống, chỉ thấy đám đông võ sĩ Đại Địa minh đang chờ sẵn....
“Hạnh Tử” Đông Dương vương tử kêu lên, Võ Sĩ đao liền vung ra mạnh mẽ nhằm vào Ám Long và Dương Y hòng tới cứu muội muội của hắn, chỉ thấy 2 người bị bức lùi ba bước.
“Hết rồi” thân thể Mĩ Hạnh Tử không thể khống chế được nơi mình rơi xuống, nàng hiểu rằng lúc mình rơi xuống sẽ ...hương tiêu ngọc vẫn, nên bất giác liền nhắm chặt hai mắt....
Đúng lúc này, có một tiếng nói rất lớn : “Mau tránh ra cho ta!”
Tiếng sấm vang động không ngừng, cùng với một người từ xa đang vọt tới.
Quyền Khuynh Quốc mừng rỡ nói : “Muội phu, ngươi làm sao biết mà tới được đây?
Hoá ra, lúc này Hy Bình vừa dẫn theo một đám người đến, hắn một tay cầm đao, tay còn lại liền thi triển Lôi bạo quyền, toàn thân tiến vào giữa đám đông, lôi quyền liên tiếp vung ra, trong khoảnh khắc đám đông bị quyền của hắn làm cho kinh sợ mà tạo thành một con đường cho hắn đi qua
Lúc này, trước mắt hắn đã thấy cảnh thân thể của Mĩ Hạnh Tử đang rơi xuống, tả thủ của hắn liền đưa ra, đỡ lấy nàng, sau đó, quay mặt về Quyền Khuynh Quốc nói : “Mẹ nó, lão tử ta không nhận là muội phu của ngươi”
“Hoàng Hy Bình?!” tiếng kêu phát ra từ đám đông vang lên hỗn loạn
Mĩ Hạnh Tử hé mắt, nhìn thấy người đang ôm nàng là Hy Bình, liền thở phào nhẹ nhõm lại nhắm chặt hai mắt.
Hy Bình buông tay, nàng liền rơi xuống đất, khẽ la lên : “Ai da! Đau quá!”
“Ai bảo nàng giả vờ ngủ!” Hy Bình trách.
“Đồ hỗn đản, ngươi không biết liên hương tích ngọc sao?”
Hy Bình nói:” ta không thích nàng, sao lại phải liên hương tích ngọc?”
“Thế tại sao ngươi lại cứu ta?”
“Có chuyện đó sao?” ta chỉ đến xem nơi nào có người đánh nhau, hơn nữa, có thể đánh thì đánh, thì tự nhiên có một nữ nhân từ trên trời rơi xuống, tay ta liền đưa ra một cách ngoài ý muốn, chứ ta đâu có muốn cứu nàng.”
Mĩ Hạnh Tử trắng mắt ra nhìn hắn trừng trừng, đứng ngây ngốc.
Nói cũng kì quái, tất cả bọn võ sĩ đều tránh Hy Bình thật xa, chỉ cố vây công những người khác, nhưng lúc này bọn Đường Tư cũng đã gia nhập vào cuộc chiến.
“Ê, bọn ngươi sao không tìm ta mà đánh này. Ám Long, đến đây, ta và ngươi đánh cho đã”
Hy Bình hướng về phía Ám Long đang chạy, võ sĩ Đại Địa vội vàng tránh xa , Ám Long quay đầu lại xem tình hình, trong lòng vô cùng hoảng loạn, tả thủ liền bị Đông Dương vương tử chém một đao, sau khi dính đao này, tay hắn xuội xuống. Trong lòng hắn đang nghĩ, hắn biết võ sĩ Đại Địa minh luôn sợ Hy Bình, ngay cả bản thân hắn đối với Hoàng Hy Bình cũng vô cùng kinh sợ, từ lúc Hoàng Hy Bình xuất hiện, hắn đã cảm thấy tuyệt vọng, bây giờ Hy Bình lại hướng về hắn mà đuổi làm hai chân hắn mềm nhũn lại.
Hắn vội vàng la lên : “Hoàng Hy Bình, ngươi đừng qua đây, muốn đánh thì đi mà tìm người khác, ta không đánh với ngươi!”
Không ai ngờ được Ám Long lại có thể nói ra một câu ấu trĩ như vậy, đủ biết sợ chết đúng là thiên tính của con người.
“Không được, ta bình sinh là người rất thích đánh nhau, trừ phi đối phương đầu hàng ta, ta không bao giờ đánh kẻ đầu hàng cả”
“Ta đầu hàng ngươi!” Ám Long chưa kịp nói, Dương Y đã kinh hoảng kêu lên.
Ám Long tự nghĩ : “May thật, không phải là chỉ mình ta sợ chết, mà tất cả bọn nó cũng đều sợ chết!” tâm lí liền cảm thấy được an ủi, liền nói với Đông Dương vương tử: “ Này, chúng ta đã đầu hàng rồi, con mẹ ngươi sao còn không dừng tay, muốn bức chết chúng ta à?”
“Chậm đã, chúng ta đầu hàng, chẳng lẽ không được sống sao?” Dương Y đột nhiên nói.
Hy Bình nhìn qua Quyền Khuynh Quốc, chợt nghe được Ám Long nói : “ Nếu như tất cả đều phải chết, hôm nay ta sẽ quyết liều phen.”
Quyền Khuynh Quốc nhìn chung quanh, Đại Địa minh còn gần 3 trăm người, nếu quả bọn họ liều chết tử đấu, đối với hắn sẽ cực kì bất lợi, hắn liền nói : “ Nếu các ngươi có thể giúp ta diệt trừ Đại Địa minh, ta sẽ tha cho các ngươi.”
Ám Long nói : “Không được, việc phản bạn giết chủ, chúng ta không làm. Đầu hàng là vì sinh mệnh của bản thân mà thôi...” -- không ngờ hắn lại nói ra được câu hay như vậy.
“Được rồi! chỉ cần các người đầu hàng, ta có thể tha cho bọn ngươi!”
“Nói không nuốt lời?”
“Quân vô hí ngôn”