[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm

Chương 78 : Khảng tạng chi vẫn

Ngày đăng: 18:34 17/09/19

Hy Bình bị Bạch Liên sủng ái tựa như tuyệt thế bảo bối. Vừa mới quay lại trướng bồng, Bạch Liên liền quấn rịt lấy chàng, coi chàng như chiến lợi phẩm, sùng bái Hy Bình như thánh thần. Vốn thiếu nữ luôn luôn thần tượng những anh hùng cái thế, vốn dĩ nghĩ mình đã yêu nhầm một tên vô lại, ả nào ngờ chồng mình lại là một anh hùng, chỉ trong khoảnh khắc ra tay trừ tiêu diệt cương thi trừ họa cho nhân thế. Ả đột nhiên nhận ra chàng là một đại anh hùng, ả vốn luôn luôn say mê đại anh hùng. Một mình cùng ở cùng chàng lúc này, ả lại muốn chàng lại trở thành vô lại để làm ả hạnh phúc hoặc giả trở thành cuồng tình xâm phạm ả, nhưng trước mặt người khác, ả yêu thích khí khái anh hùng và võ công siêu tuyệt của chàng. Nữ nhân luôn muốn nam nhân của mình được sùng bái, nhưng cũng luôn đòi hỏi họ phải phục tùng họ như chó lúc ở nhà. Bạch Liên đột nhiên muốn tác ái cùng Hy Bình, nhưng quả là không còn chút khí lực nào. Ả nghĩ: tên tiểu bạch diện này, quả thật là rất cường tráng! Sau khi hôn hít một hồi, Bạch Liên giận dỗi nói: “Lão công, sao chàng lại đối xử lạnh lẽo với Liên nhi, sau này phải đền bù Liên nhi gấp đôi.” Hy Bình cười nói: “Xem ra nàng bị nghiện lão công rồi, từ nãy đến giờ đã gọi lão công hơn 100 lần rồi, ta phải đền bù ra sao trước khi bị nàng tàn phá? “ Bạch Liên phàn nàn: “Chàng nói gì? Chàng là lão công của Liên nhi, phải có nghĩa vụ làm cho việc tác ái với chàng trở nên thực sự khoái lạc, chàng thực sự đã làm cho Liên nhi giữ gìn trinh tiết quá lâu, vậy là có ý gì đây?” Hy Bình bóp bóp ngực ả, nói: “Ta đang đền bù đây!” Bạch Liên hờn: “Không muốn! Liên nhi không ôm được chàng, thì Liên nhi phải nói chuyện với chàng, nếu chàng làm Liên nhi hôn mê, sau khi tỉnh lại người ta sẽ không tha thứ cho chàng.” Hy Bình đau khổ lắc đầu: “Ta bị nàng hý lộng làm cho dục hỏa thượng thăng, lại không cho phép ta diệt hỏa, nàng muốn ta bị lửa thiêu chết à?” Bạch Liên cười kiều mỵ: “Chàng nhìn hai tên cứu hỏa đó, chẳng phải là người của chàng là gì, chàng cũng phải có trách nhiệm với bọn họ.” Phỉ nhi, Ngẫu nhi đồng thanh nói: “Tiểu thư, tướng công vừa cùng cương thi đánh nhau, lại vừa mới cùng người hoan hảo, nếu bọn chúng ta lại...thân thể có thể bị thương!” Bạch Liên cười nói: “Bọn ngươi nên lo lắng cho bản thân mình ấy!” Hy Bình kéo Ngẫu nhi lại hôn hít, chuẩn bị cởi quần áo ả, thì bên ngoài có một người tiến vào, chính là Bạch Chỉ. Chàng thả Ngẫu nhi ra, ra ôm ả vào, hỏi: “Chỉ nhi đến đây là vì nhớ ta phải không?” Bạch Chỉ khẽ “ừm” một cái, nói: “Chỉ nhi suốt ngày chỉ nhớ đến đại phôi đản thôi.” Hy Bình véo mũi ả một cái, cười nói: “Nàng nói chuyện yêu đương rất tuyệt, ai dậy nàng vậy?” Bạch Chỉ mặt đỏ hồng nói: “Chẳng ai dậy Chỉ nhi, người ta chỉ nói những gì trong lòng muốn nói. Đại phôi đản, bọn họ gọi chàng đến.” Hy Bình lấy làm lạ hỏi: “Có việc gì vậy?” Bạch Chỉ nói: “Chàng đến sẽ biết.” Hy Bình hôn lên bốn khuôn mặt thơm phức, nói: “Các nàng ngồi nói chuyện với nhau, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.” Chàng vừa đi ra, Bạch Liên nhìn Bạch Chỉ đăm đăm nói: “Sao ngươi gọi chàng là đại phôi đản?” Bạch Chỉ chỉ biết đỏ hồng mặt nghĩ đến bá vương thương của Hy Bình to lớn thế nào, sau cùng nói: “Chỉ nhi vẫn luôn nghĩ chàng rất xấu xa, hơn nữa lại rất yêu thích vẻ xấu xa đó, do đo thích gọi chàng là đại phôi đản.” Bạch Liên vẫy tay gọi ả đến gần nói: “Chỉ nhi, qua đây để tỷ tỷ ôm cái nào.” Bạch Chỉ trong vòng tay Bạch Liên, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, đại phôi đản phải về Trung Nguyên, chàng đã nói với công chúa chưa?” Bạch Liên nói: “Đương nhiên rồi, chàng là lão công của chúng ta, chàng đi đến đâu, chúng ta đi đến đó.” Bạch Chỉ trầm mặc một hồi, nói: “Muội sẽ không ly khai Bạch Tư tiểu thư, xem ra khó quay lại cùng đại phôi đản. Công chúa, người nói xem ta phải làm sao đây?” Bạch Liên sẵng giọng: “Có gì mà khó? Chỉ cần Hy Bình cưới Bạch Tư là xong.” Hy Bình tiến nhập trướng bồng của bọn Lôi Long, chỉ có Bạch Hùng không ở đó, hiển nhiên đang xử lý vụ việc của bộ tộc. Bạch Họat cũng đã đến, Bạch Tư đang nằm run cầm cập trên thảm, nhìn thấy Hy Bình tiến lại, lão quay sang Hy Bình chào một cái. Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, có việc phiền phức rồi đây!” Hy Bình nói: “Nói đi!” Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, bọn họ bị trung âm hàn chưởng của cương thi, chỉ có huynh mới giải cứu được.” Hy Bình nhẩy lên kêu thảm: “Gì cơ? Ngươi muốn ta làm chuyện đó với đàn ông? Tiểu tử ngươi muốn ăn đấm không?” Hoa Tiểu Ba vội vã giải thích: “Tỷ phu, huynh hiểu lầm rồi. Hai người đàn ông đó vốn có dương cương nội công, chỉ cần huynh truyền công giúp họ đả tọa một hồi, là có thể giải khai âm hàn chi khí. Với nữ nhân! Vốn có âm thể, âm hàn chi khí vào bên trong bọn họ như cá gặp nước, liền lập tức xâm nhập cốt tủy, không phải là huynh thì chẳng ai cứu nổi bọn họ. Huynh quả là có diễm phuc ha! Ai, Hoa Tiểu Ba ta luôn mộng tưởng có được cái mỹ sự đó phát sinh trên thân thể ta!” Hy Bình cười nói: “Đó là trời ngẫu nhiên sinh ra ta như thế, cẩn thận để tỷ tỷ ngươi nghe được, sẽ kéo đứt tai ngươi đó.” Hoa Tiểu Ba mừng rỡ nói: “Huynh đáp ứng hả?” Hy Bình cười khổ nói: “Ta vốn luôn luôn háo sắc, nhưng xem ra nhiều quá cũng không tốt.” Bạch Hoạt nói: “Đó là bản lĩnh của nam nhân, háo sắc là chuyện bình thường. Nếu quả ta có được bổn sự như ngươi, ta sẽ không chỉ có bốn vợ, ít nhất phải có thêm 4 người nữa. Tư nhi giao cho ngươi, ngươi phải đối xử tốt với nó đó.” Hy Bình cười một cái, nói: “Chẳng phải nàng còn hận ta sao?” Bạch Hoạt nói: “Hận và yêu cũng chỉ là một mà thôi, nếu nó không yêu ngươi, đã không hận ngươi làm gì.” Độc Cô Minh đột nhiên nói: “Không nên để hai thiếu nữ đó tỉnh dậy nhìn thấy ngươi.” Hy Bình kỳ lạ hỏi: “Tại sao?” Độc Cô Minh nói: “Ta quả thật rất thích họ, hơn nữa, bọn họ trước khi hôn mê, ta đã nhận ra bọn họ rất ái mộ ta, do đó ta muốn chiếm hữu họ. Nếu họ tỉnh dậy thấy ngươi, chẳng phải là tiêu tan mộng đẹp của ta sao? “ Hoa Tiểu Ba cũng nói: “Tỷ phu, ta cũng muốn sở hữu một người trong bọn họ.” Hy Bình cười nói: “Tại sao bọn ngươi không cứu họ, chẳng tốt hơn ư?” Hoa Tiểu Ba tiết khí nói: “Nếu có thể cứu, thì đã không cần nhờ đến huynh!” Hy Bình nói: “Bịt mắt bọn họ lại, bọn ngươi ra ngoài, như thế đối với họ và bọn ngươi, tất cả đều tốt.” Mọi người ra ngoài, bên trong trướng chỉ còn 4 người. Hy Bình nhìn ba nữ nhân trong trướng, Bạch Tư cũng đang cảnh giác nhìn chàng, hai chị em kia đã bị Hoa Tiểu Ba bị mắt bằng một mảnh vải đen. Hy Bình chuẩn bị thoát y, Bạch Tư kinh hãi nói: “Ngươi định làm gì?” Hy Binh vừa thoát y vừa nói: “Họ không nói với nàng?” Bạch Tư nói: “Bọn họ chỉ nói ngươi cứu bọn ta, chứ không nói ngươi làm việc khác.” Hy Bình cười nói: “Ta hiện tại đúng là đang làm việc đó, đây vốn là một quá trình trong việc cứu bọn nàng.” Nói xong, chàng đã hoàn toàn lõa thể. Bạch Tư nhìn thấy cự vật hùng tráng tại hạ thể chàng, cảm thấy kinh sợ, liền cảm thấy vô cùng khủng kiếp. Ả vốn đã nhìn thấy nhiều nam nhân lõa thể, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào khủng bố như thế này. Ả đã nhìn thấy Bạch Hùng lõa thể, vốn có thể còn cười nói được, nhưng khi nhìn thấy của Hy Bình, ả không làm sao để nói lên lời - muốn cho ta kêu gào điên gại, ngươi cũng không cần phải đưa cái đó ra dọa chứ? Lúc đó, ả nói nữ nhân không sợ bị nam nhân xâm chiếm, nhưng bây giờ thực sự cảm thấy sợ. Sợ nam nhân! Tại sao lại có lắm nữ nhân yêu hắn đến vậy? Ả không thích nam nhân sở hữu nhiều nữ nhân. Hy Bình nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của ả, vỗ vỗ lên đầu ả, nói: “Không có gì phải sợ, ai chả có một lần như thế. “ Bạch Tư vô lực để đẩy tay chàng ra, run run nói: “Đừng chạm vào ta!” Hy Bình ly khai ả, đi đến cởi quần áo hai chị em kia, thầm nghĩ: Hai tiểu tử kia quả là rất tinh mắt, thân thể hai ả này và ngực quả là đẹp. Ồ, nếu sau này họ biết việc này, không hiểu có hận bọn ta không? Chàng trầm tư một khác, cúi xuống mân mê nơi tối nhậy cảm của nữ nhân, vì chàng cho rằng, kể cả khi tiến nhập mạnh bạo, động tác cũng cần phải có tiết tấu. Nửa giờ sau, âm hàn chi khí tại hạ thể của thiếu nữ đó đã bị hấp thụ một nửa, cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm giác thấy dưới hạ thể vừa đau đớn lại vừa khoái lạc, ngay lập tức biết mình bị xâm phạm, kinh hãi kêu lên: “Thả ta ra, cương thi!” Vốn là ả nghĩ đang bị cương thi bạo hành, thị lại suy nghĩ tiếp: cương thi cũng có thể làm chuyện này ư? Hơn nữa, thân thể này có hô hấp, có hơi ấm, chắc chắn không phải cương thi. Ả lại nói: “Ngươi là ai? Sao lại làm việc này? Ô ô, nhà ngươi, đừng làm như thế!” Hy Bình bỏ ngoài tai lời của ả, khống chế hai tay ả, không lý đến việc ả ta kêu gào, tiếp tục đưa ả lên đỉnh, cuối cùng ả lăn ra hôn mê bất tỉnh. Hy Bình chuyển người xuất lai, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Tư nói: “Thấy tốt chứ?” Bạch Tư nhìn chàng một cái, rôi quay nhìn sang hướng khác, chửi: “Không biết xấu hổ!” Hy Bình tiến tới quay đầu ả lại, hôn lên môi ả một cái, chỉ rời đi khi đã cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của ả. Ả không ngừng khạc nhổ, giận dữ nói: “Hỗ đản, ngươi dám dùng cái mồm bẩn thỉu của ngươi liếm láp bổn tiểu tỷ? Ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!” Hy Bình mân mê bầu ngực lớn của ả, cười nói: “Đừng quên, nàng đang chờ ta đến làm thịt!” Bạch Tư quay khuôn mặt phẫn nộ sang một bên, Hy Bình tạm thời bỏ qua ả, đến bên thiếu nữ còn lại, lại theo phương pháp lúc nãy, cho đến khi làm ả tỉnh lại rồi lại lăn ra hôn mê, cuối cùng nhìn huyết tích nơi hạ thể của hai ả, trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Chàng quay lại nhìn Bạch Tư, ả cũng đang nhìn chàng, khi nhìn thấy chàng quay sang nhìn ả, ả lại quay mặt nhìn sang bên. Hy Bình lại đến bên cạnh ả, nhìn chằm chằm, nói: “Để ta chết đi!” Hy Bình vuốt ve trên mặt ả, nói: “Cho dù ta không phải rất tốt, nhưng hãy cố thử yêu ta. Nàng không thể chết, thậm chí nếu sau này có thể hận ta cả đời, ta cũng phải cứu nàng. Nàng có thể chửi ta là háo sắc, nhưng cũng không hoàn toàn là do ta, là do cha và anh nàng nữa, ta phải mặt dầy xâm chiếm nàng thôi!” Bạch Tư giận dỗi nói: “Đừng nói lời yêu đương đó với ta, ngươi vốn chỉ là một con chó đực.” Hy Bình nói: “Hả, đúng không?” Liền đứng dậy mặc quần áo. Bạch Tư nhìn chàng mặc quần áo, trong lòng cảm thấy phẫn nộ: Tên hỗn đản này vừa mới nói nhất quyết xâm chiếm ta, đã ngay lập tức quên lời, muốn mặc quần áo bỏ đi, hừm! Không cứu thì không cứu, Bạch Tư ta cần đến ngươi cứu ư? Bạch Tư nói: “Ngươi thấy tự tôn bị tổn thương, định chuồn à?” Hy Bình nhìn ả cười cười nói: “Nàng mới nói chỉ đụng một nửa.” Bạch Tư không hiểu tại sao chàng nói vậy, ngơ ngác nhìn chàng, nhưng chỉ thấy chàng mặc quần áo, rồi quỳ xuống bên cạnh nàng nói: “Ta phải đi, nhưng sẽ mang nàng đi cùng.” Hy Bình ôm ả ngang hông, ả dùng toàn lực tránh, kêu lên: “Bỏ ta ra, ta không muốn bị ngươi ôm!” Hy Bình ôm Bạch Tư ra khỏi trướng bồng, nhìn thấy Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba ở bên ngoài, chàng vừa cười vừa chửi: “Các ngươi nghe đủ chưa?” Hoa Tiểu Ba thành thật nói: “Tỷ phu, người quả nhiên giữ lời.” Hy Bình nói: “Bọn họ đã tốt rồi, bọn ngươi tiến vào làm bọn họ tỉnh lại! Chúc các người may mắn!” Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba lập tức tiến vào trong trướng. Hy Bình nhìn Bạch Tư trong lòng nói: “Đừng phàn nàn nữa!” Bạch Tư kêu gào: “Ta cứ nói!” Hy Bình dùng tay bịt miệng ả lại, tiếp tục đi. Cách tốt nhất để một người phụ nữ ngậm miệng là bịt mồm họ lại. Hy Bình sử dụng phương pháp này. Bạch Tư không biết là thích hay không, ả chỉ biết cách này rất hữu dụng, bởi vì lúc này ả cũng chẳng biết nói gì. Tất nhiên, trong bụng ả thầm chửi: tên hỗn đản này lại muốn lợi dụng ta, đưa tay vào miệng ta thì khác gì hôn ta...