Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 122 : Yêu không hối hận

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


Đến khi trời tối Hoa Lôi vẫn ở lại Mộc Nhân Cư. Hy Bình không yên tâm về nàng nên cho Hoa Tiểu Mạn qua ngủ với nàng.



Hy Bình ở trong phòng cùng bọn nữ nhân đùa giỡn, ôm Lãnh Như Băng nói: "Đêm nay ta qua phòng Nguyệt nhi ngủ, các nàng có phản đối gì không?"



Tứ nữ Bạch Dương tộc biết giữa hắn và nguyệt nhi có qua hệ rất mơ hồ, cũng không nói gì cả.



Lãnh Như Băng quá kinh ngạc hỏi: "Hy Bình, chàng cùng Nguyệt nhi sao?"



Hy Bình tở dái: "Nàng cũng biết rõ chuyện giữa ta va Nguyệt Nhi. Ta không thể dể Nguyệt nhi thương tâm chút nào nữa."



Lãnh Như Băng nói: "Nhưng đó là muội muội của chàng."



Hy Bình không nén nổi, nói: "Có lẽ! Chính vì vậy, ta không thể khiến nàng ta tiếp tục tiều tụy. Nàng ta dám chọn ta, ta vì sao không thể chọn nàng ấy? Các nàng không nói ra ngoài, ai mà biết được chứ, nàng nói đúng không?"



Lãnh Như Băng hết lời, nhìn Hy Bình đi khỏi, rồi mới nói: "Các ngươi không ngạc nhiên sao?"



Bạch Liên điềm nhiên nói: "Lúc hắn ở Bạch Dương tộc, đêm nào cũng cùng Nguyệt nhi ngủ chung một lều, lúc đầu ta còn nghĩ vì họ không phải anh em ruột, ai biết lại là anh em ruột. Phải quản, chúng ta cũng quản không được, huynh muội bọn họ đều không sợ, chúng tan gược lại lo lắng gì chứ? Để họ tuy tiện đi, chúng ta ngủ."





Lãnh Như Băng chấn kinh nhưng chấn kinh xong thì lại bình tĩnh trở lại.



Phải sai lầm, thì để hắn làm sai đến cùng.



Hy Bình gõ cửa phòng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt hỏi vọng ra: "Ai đó?"



Hy Bình im lặng một lúc rồi đáp: "Đại ca."



Bên trong vọng ra tiếng bước chân mở cửa. Tiểu Nguyệt bận áo ngủ, nàng ngẩng mặt nhìn Hy Bình, nhẹ giọng: "Đại ca, huynh đến rồi à?"



Hy Bình tiến vào phòng, nhìn Tiểu Nguyệt đónh cửa lại, hắn nói: "Nguyệt nhi, đêm nay, đêm nay …Ài!"



Tiểu Nguyệt ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm nói: "Đại ca, Nguyệt nhi đã chờ đêm nay lâu lắm rồi."
Đoạn đôi tay hắn nâng mỹ đồn của Nguyệt nhi lên, hùng căn lúc đó trụ tại động khẩu của nàng. Tay hắn từ từ hạ xuống, đồn bộ của nàng cũng nhẹ nhàng hạ xuống theo. Hùng căn hắn từ tốn tiến vào sinh mệnh đạo của nàng, tất ca đều vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi. Xảy ra như chuyện tự nhiên.



"Đau lắm hả?" Hy Bìnhn hìn đôi mi nhắm nghiền của Tiểu Nguyệt. hắn biết nàng rất đau.



Tiểu Nguyệt nhịn đau đáp: "Đau là quyền lợi của nữ nhân. Làm nữ nhân đau là nghĩa vụ của nam nhân. Có thể khiếnn ữ nhân thống khổ, cũng là một loại bản lãnh của nam nhân, Nguyệt nhi vì kiêu ngạo, muội trong đau đớn cảm thấy huynh cho Nguyệt nhi hoan lac lớn nhất."



Đôi bàn tay nàng ôm lấy tấm lưng hổ của Hy Bình, áp sát ngọc phong vào ngực hắn. Tay Hy Bình đỡ lấy đồn bộ nàng giúp nàng vận động. Môi cả hai quyện chặt vào nhau. Cả hai giữ tư thế này giao hợp một lúc lâu. Thân thể Tiểu Nguyệt do đau đớn ban đầu nên chuyển động theo tiết tấu của Hy Bình. Thân thể cả hai xuất mồ hôi, mồ hôi lóng lánh dưới ánh đèn.



Hy Bình cảm thấy vách nhục động của Tiểu Nguyệt rung rẩy, thu nhỏ, bóp chặt lấy dương căn thô đại của hắn, làm cho khoái cảm của hắn đại tăng. Tốc độ hoạt động của hắn từ từ trở nên mãnh liệt, không còn sự ôn nhu ban đầu nữa.



Dưới sự công kích cường liệt của hắn, Tiểu Nguyệt không còn đè nén nổi dục vọng.



Miệng nàng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, càngl úc càn lơn, torng thanh âm tràn đầy yếu tố khiêu khích. Nàng cảm thấy thân thể như không còn là của mình, hoàn toàn không theo sự khống chế của nàng nữa. Tư Tưởng nàng trở nên mơ hồ. Kẻ xâm nhập vĩ đại này -đại ca nàng, là ôn nhu cùng thô bạo tập hợp lại. Không lâu trước đây hắn còn như tình thánh với nàng, nhu tình như nước, lúc này lại như bạo chúa thô bạo với nàng.



Thú tính của nhân loại không phải thể hiện ra trong chém giết, mà lộ ra trong tình ái.



Tiểu Nguyệt biết thú tính cua đại ca nàng so với người thường thể hiện lâu hơn. Trong tình ái hay torng chém giết đại ca nàng đều bạo phát thú tính cường đại vô bì. Nàng yêu sâu sắc thú tính của đại ca nhưng nàng không thích đại ca như vậy. Nành cảm thấy bình thường đại ca vô lại thấu trời là khả ái nhất. Bởi vì lúc đó hắn có nhân tính thiện lương cũng không thiếu sự thú vị của việc trêu chọc người.



Rất nhiều lần, nàng cảm thấy đại can hư một tiểu hài khả ái. Lúc đối địch với hắn, nàng lại thấy hắn đầy ma tính mị lực của một ma thần. Nhưng trong tình ái, nàng rất dễ dàng liên tưởng đến hắn như một dã thú.



Bởi vì yêu sao?



Đúng vậ, kể từ khoảnh khắc đại ca tiến vào nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tâm linh hắn rung động cùng toàn bộ tư tưởng hắn. Cũng trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy một cảm tình thâm tàng đột nhiên bạo phát, cũng giốngn hư thú tính của hắn khiến nàng mê say.



Trong tình ái, thú tính so với mọi thú khác đều chân thật hơn và có mị lực không thể kháng cự.



Tại thời khắc này, cho nhân tính con mẹ nó đi gặp quỷ đi!



Tiểu Nguyệt lúc này không thể ức chế khoái cảm tràn đấy trong nội thể. Thân thể nàng bắt đầu rung lên bằng tất cả cơ năng, khoái cảm cực đỉnh của nàng không dừng lại, xâm nhập thần kinh nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy thế giới nhẹ nhàng phiêu hốt. Trong mắt nàng mất đi mọi sự tồn tại, chỉ trong sâu thẳm tâm hồn nàng, mờ nhạt tồn tại một bó đuốc nóng bỏng đang đốt cháy lên khoái cảm bên trong nàng. Nàng trong khoái cảm vô bì mê mất hồn.