Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 135 : Ái Đích Diễn Dịch

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


    Hoa Lôi sắc mặt trắng bạch, ngây ngốc nhìn Hy Bình. Người thanh niên đang ôm nàng lúc này, ánh mắt đầy quan tâm, từ miệng phát ra những từ nhẹ nhàng: "Ta đang ôm nàng!"

    Đúng, hắn đang ôm nàng.

    Chỉ đơn giản một động tác, một lời nói đã làm tim nàng ấm áp hương xuân.

    Nàng từ từ hỏi: "Chàng không phải đã đi rồi sao?"

    Hy Bình cười nói: "Nếu như nàng muốn ta đi, ta sẽ đi. Còn như không muốn, ta nghĩ ta nên ở lại."

    Hoa Lôi đột nhiên lại có sức lực, tránh ra một chút, giận dỗi nói: "Chàng thật là trái banh xấu xa, đắc ý cái gì? Nếu phải đi thì cứ đi, tại sao còn chưa đi."

    Ôi, nữ nhân, mồm mép luôn luôn là tật xấu khó sửa.

    "Quả thật không có lý do gì để không đi nhưng ta bỗng nhiên lại không muốn đi. Ở lại bồi tiếp nàng qua đêm, được không?"

    Hoa Lôi nghe được lời này, mặt đỏ hồng lên, thẹn thùng nói: "Ai cần chàng ở lại qua đêm chứ?"

    Hy Bình trợn mắt nhìn nàng, mạnh dạn nói: "Nàng không phải là Hoa Lôi sao? Ta tưởng nàng muốn lưu ta lại, hiến thân cho ta. Giờ thấy nàng không có ý như vậy, thật làm ta thất vọng một phen. Nếu như vậy thì, thôi ta đi vậy."

    "Đố chàng dám?" Hoa Lôi nói nhanh, nói xong liền hối hận, hỏi tiếp: "Ta lưu chàng lại khi nào chứ?"

    Nói xong rồi quên, tính tình của nữ nhân nam nhân thực sự không thể hiểu thấu. Bởi vậy thế gian chỉ có nam nhân là giữ lời, còn nữ nhân đều không thấy cần phải giữ lời - thật là khó vô cùng, cũng như là bắt bà lão sinh con vậy.

    Hy Bình thoáng trầm tư, nói: "Theo như ta nhớ, không biết bà già nào cởi quần áo của ta vậy kìa?"

    Hoa Lôi nổi giận hét: "Hoàng Hy Bình, ngươi dám gọi ta là bà già hả?"

    Bàn tay mịn như phấn của nàng bắt đầu đánh vào chỗ nhược của Hy Bình. Hy Bình nói nhanh: "Đánh chỗ nào cũng được nhưng không được đánh vào mặt. Ta hôm nay thật sự đã bị đánh đến trở thành phị ra, lại phải đi giảm phì."

    Hoa Lôi nói: "Ai bảo chàng không có bản lãnh lại còn đi kiếm người gây sự? Bị đánh mà không chết, coi như mạng chàng lớn!"

    Hy Bình nói: "Ta mà chết rồi, lấy đâu ra chồng cho nàng chứ?"

    Hoa Lôi nói: " Ta không lấy chồng."

    Hy Bình lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, nhìn Hoa Lôi chăm chú rồi lấy thái độ nghiêm chỉnh hỏi: "Nàng thật sự quyết định suốt đời không lấy chồng sao?"

    Hoa Lôi giật mình vì thái độ nghiêm chỉnh đột ngột của hắn, một lúc lâu sau mới đáp: "Bồng ta lên giường đi."

    Hy Bình chiều ý nàng, bồng nàng đặt lên giường, ngồi kế bên nàng, nói: "Ta đã để cho nàng suy nghĩ lâu như vậy, lại còn cho nàng gặp lại cha ta. Chính là để nàng cảm nhận rõ trong lòng mình thật sự đang yêu ai. Ta biết cha ta chính là người trong mộng mà nàng đã ấp ủ bấy lâu nhưng dù gì cũng vẫn không phải là sự thật. Sau khi ta mạo muội xâm nhập cuộc đời nàng, ta mới là người thật sự tồn tại trong cuộc đời nàng. Ta nghĩ như thế đấy. Lần trước ta đã gây cho nàng một nỗi đau rất sâu sắc khiến ta hầu như phải hối hận cả đời. Cũng vì vậy ta mới quyết định đền bù cho nàng. Thậm chí nếu sau này nàng vẫn muốn lấy cha ta, ta vẫn sẽ dốc hết sức thành toàn tâm nguyện cho nàng."

    "Trong tâm tưởng của nàng, ta chỉ là một tiểu hài. Nhưng đã qua hai mươi năm, giấc mộng của nàng dù không thay đổi, đứa tiểu hài mà nàng từng ôm ấp thì đã đổi thay, đã biến thành một nam nhân thật sự, một nam nhân cường tráng. Nếu nàng đồng ý, nam nhân này sẽ biến nàng thành một nữ nhân thật sự, ngay trong đêm nay!"

    Hoa Lôi không biết nói gì, chỉ trầm mặc.

    Hy Bình thở ra một hơi, đứng dậy rồi hướng cửa phòng đi ra.

    Ngồi trên giường, Hoa Lôi hốt hoảng hỏi gấp: "Chàng đi đâu?"

    Hy Bình không trả lời.

    Hoa Lôi nói tiếp: "Đồ sâu dâm, không phải vừa nói muốn biến ta thành một nữ nhân thật sự sao? Ngươi giờ lại muốn đi sao? Ngươi là đồ nói dối, ngươi chung quy vẫn nói dối Lôi Lôi, người ta không cho ngươi đi!"

    Hoa Lôi nhảy xuống giường đuổi theo, Hy Bình dừng lại.

    Nàng ta lao vào người Hy Bình, nấc lên sau lưng hắn, hai tay ôm chặt hắn từ phía sau hắn, nói: "Lôi Lôi mọi thứ đều dành cho chàng, chàng không đi được không?"

    "Ai bảo ta định đi chứ? Ta chỉ muốn đóng cửa thôi mà, nàng không nghĩ rằng trước hết nên đóng cửa sao? Oh, Lôi Lôi ngốc nghếch!" Hy Bình cười lớn thì ra là Hoa Lôi nôn nóng.

    Hoa Lôi phát giác là bị lừa liền nhằm Hy Bình phát tiết, đá vào hạ thân của hắn, phẫn hận nói : "Chàng đúng là người xấu mà, đá chết chàng cái đồ lưu manh!"

    Hy Bình xoay người lại, chân Hoa Lôi nhắm đúng ngay giữa hai chân hắn. Hai tay hắn lập tức chụp lấy phần giữa hai chân, miệng la lớn, mặt thì không giấu nổi vẻ đau đớn.

    Hoa Lôi giật mình hỏi: "Hy Bình, chàng có làm sao không? Đừng có dọa ta nha!"

    Hy Bình thống thiết nói: "Lôi Lôi, nàng hủy sự sống của ta rồi, giờ ta không còn là nam nhân nữa rồi."

    Hoa Lôi lo lắng đến phát khóc, cúi người xuống kéo tay Hy Bình ra, miệng nói gấp gáp: "Để ta xem thử, để ta xem thử!"

    Hy Bình nói: "Ta nghĩ nó đã bị nàng đá nát rồi. Ai da, uổng cho một người dũng mãnh như ta, giờ lại thành không có trứng!"

    "Mau lấy tay ra, ta là đại phu, chàng để ta xem qua thử biết đâu cứu được?" Hoa Lôi trong lúc kinh hoàng nhớ ra mình là đại phu, quên cả khóc.

    Hy Bình nói: "Lên giường đi, nàng giúp ta cởi quần ra, xem xem còn có thể cứu vãn được không? Nếu không chắc bọn họ nghiền nàng thành bột mất. Ai da, đau chết mất!"

    Hy Bình vừa la thảm vừa lom khom đến bên giường nằm xuống. Hoa Lôi chẳng quản ba bảy hai mốt gì cả, vội vàng cởi quần hắn ra, thấy rõ chẳng có chút thương thế nào cả. Tay ngọc liền kiểm tra âm nang của hắn phát hiện hai trứng cũng không có thương tổn gì. Đang lúc ngạc nhiên thì Hy Bình nhịn không được cười lớn. Nàng ta phát hiện lại bị hắn lừa một lần nữa liền lập tức nhổ lông trên thân hắn mà xả giận.
    Hy Bình nói: "Mẹ nói, gọi quen rồi thì làm sao sửa được nữa chứ? Đưong nhiên là tỷ phu rồi. Dám gọi ta là cô trượng sao? Sao vậy, bộ ta già lắm sao?"

    Hoa Tiểu Ba nói: "Tỷ phu nói đúng lắm. Nhưng chính huynh đã làm cô cô của đệ!"

    Hy Bình bắt đầu làm mặt khỉ nói: "Không hẳn đâu! Đệ có nhìn thấy lúc ta làm cô cô đệ không? Là nàng ta làm ta, cái này gọi là trâu già gặm cỏ non, hiểu không hả?"

    "Hoàng Hy Bình, chàng đi chết đi!" Hoa Lôi nằm trên giừơng phản đối theo phản xạ.

    Hoa Tiểu Ba nói: "Tỷ phu, đệ hiểu rồi, trước đây đệ từng bị Lãnh Tinh Oánh làm qua một lần rồi. Ôi!"

    Hy Bình nói: "Dừng! Tại sao không nói là đệ ăn bà ta? Quan hệ với nhạc mẫu của ta, rồi giờ còn than trách gì. Đệ đúng là nói sao cũng được mà?"

    "Không! Đệ thừa nhận, là đệ đã cùng với bà ta, kêu là trâu non gặm cỏ già vậy." Hoa Tiểu Ba nói ngoài miệng nhưng nhủ thầm: "Huynh không phải đã ăn cô cô đệ rồi sao? Sao lại nói là cô cô đệ ăn huynh? Đúng là thế giới không có công lý mà!"

    Hi Bình nói: "Hoa Tiểu Ba, không được thầm phản đối ta, coi chừng ta ký đầu a. Nói đi, tìm ta có việc gì?"

    Hoa Tiểu Ba đột nhiên trở nên hưng phấn, nói lớn: "Tỷ phu thật là thông minh, biết đệ tìm huynh vì có chuyện. Tranh thủ lúc các bà vợ đang đi mua sắm, đệ nghe nói ở Long Thành mỹ nữ rất nhiều, biết đâu gặp may, tìm được vài mỹ nữ đem về. Nhưng chuyện như thế đương nhiên không thể thiếu bậc cao thủ trong chuyện đó như tỷ phu được."

    Hi Bình lập tức bước tới trước tấm gương đồng xem bóng mình trong gương, cười nói: "May quá, hầu như đã hồi phục rồi."

    Hoa Tiểu Ba nói: "Khả năng hồi phục của tỷ phu thật không ai theo kịp. Tối qua mặt còn như heo, giờ đã lấy lại bộ dạng điển trai rồi. Chúng ta lập tức ra ngoài tìm thú vui, ý huynh ra sao hả tỷ phu?"

    "Còn sao nữa? Đương nhiên là đi rồi!" Hắn vỗ vai Hoa Tiểu Ba chuẩn bị đi.

    Hoa Lôi nói: "Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đồ vô tâm mà. Người ta còn chưa khỏe mà trước mặt ta chàng đã bảo phải đi tìm thú vui được sao? Chuyện đó ta cũng không chấp nhưng chàng tắm cho ta xong rồi mới được đi."

    Hoa Tiểu Ba nói: "Sao mà phiền phức vậy?"

    Hi Bình nói: "Đệ cuối cùng cũng biết rằng cô cô đệ rất phiền phức sao? Hơn nữa, chuyện này nàng ta còn có thể nói trắng như thế thể hiện da nàng ta phải rất dày. Cũng chứng tỏ đêm qua ta bị nàng ta ép uổng."

    Bị ép uổng bởi người phụ nữ phiền phức này quả là một việc không hay ho gì. Hoa Tiểu Ba cực kỳ đồng tình với Hi Bình. Bất quá giúp không được hắn chỉ còn cách bỏ chạy - cũng là ưu điểm duy nhất của hắn.

    "Tỷ phu à, vậy bọn đệ đi trước, ráng tìm kha khá mỹ nhân. Khi đó sẽ không quên chia lại cho huynh một ít. Đệ đi đây, cô cô giao lại cho huynh. Đệ thay mặt cho gia gia và nãi nãi của đệ nói đó, ha ha!"

    Hoa Tiểu Ba biến mất như một làn khói, để lại Hi Bình đứng một mình lẩm bẩm: "Cái tên tiểu tử này, sao chỉ nói toàn những việc ngu ngốc vậy?"

    "Hoàng Hi Bình, chàng đúng là đáng chết mà. Đứng ở cửa như thế ở cửa nhiều gió lắm mà? Còn không vào đây bế ta đi tắm à?" Hoa Tiểu Ba đã đi rồi, Hoa Lôi không còn cố kị nữa.

    Hi Bình quay đầu lại nói: "Nếu không phải là uyên ương tắm chung, thấy vô vị lắm."

    Hoa Lôi cười lớn một hơi, nói: "Giờ ta không cho, sau này ta khỏe rồi, thì chàng có thể làm mà! Tiểu lưu manh, người ta mới làm lần đầu mà, chàng không thể tha cho sao? Chàng mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngu như bò!"

    "Thật sao?" Hi Bình lập tức cảm thấy hưng phấn, ôm lấy Hoa Lôi, nói lớn: "Lôi Lôi, nàng thật là vĩ đại mà! Ta nhịn, ta sẽ giúp nàng tắm. Oh, lúc Ái Vũ ở Trường Xuân Đường, lúc sau này thấy Ái Vũ thật đẹp, là do ta giúp nàng ấy tắm mới được như vậy đó."

    Sau đó hắn kể lại một cách sống động tình cảnh lúc hắn tắm chung với Ái Vũ, lại còn minh họa cụ thể ngay trên người Hoa Lôi khiến lòng dục của Hoa Lôi cũng nổi lên. Đến khi tắm rửa thật sự, lại bị tên vô sỉ này cuồng bạo. Khi đó nàng ta mới thật sự hiểu rõ: vĩnh viễn đừng bao giờ tin lời nói của tên nam nhân trẻ này.

    Hi Bình bế Hoa Lôi lúc đó đã lim dim ngủ đặt trở lại trên giường. Sau khi nàng ta đã ngủ say, hắn rời khỏi phòng. Đang định đến Long Thành tìm bọn Hoa Tiểu Ba thì đột nhiên gặp Vương Ngọc Phân. Hai tiểu nha hoàn của nàng ta lại không có ở bên cạnh.

    Hi Bình mỉm cười chào: "Nhạc mẫu đại nhân, người đi chỉ có một mình thôi sao?"

    "Oh" Vương Ngọc Phân trả lời: "Thanh Phong đến Đại Địa Minh có việc. Bọn họ đều đã đi ngoài rồi. Ta nghĩ một mình yên tĩnh nên ở lại. Sao ngươi không đi theo bọn họ?"

    Hi Bình nói : "Con thường hay ngủ dậy trễ, giờ mới chuẩn bị khởi hành". Hắn tùy tiện trả lời, tự nói trong đầu - thông minh! Đương nhiên là không thể nói cùng Hoa Lôi chiến đấu đến bây giờ được.

    Vương Ngọc Phân hỏi: "Sao? Ngươi có thói quen ngủ dậy trễ à?"

    Hi Bình thành thật trả lời: "Thường như thế."

    Tối không ngủ được, sáng ra cũng không cho ta ngủ sao? Hắn phát hiện ra thói quen ngủ dậy trễ đã là tập quán không thể cải biến của hắn. Nhiều vợ, tối không thể không làm quá giờ, vậy làm sao không dậy trễ được?

    Vương Ngọc Phân nói: "Ngươi muốn đi, ta cũng không cản trở ngươi. Đi chơi vui vẻ."

    Hi Bình cười nói: "Cảm ơn nhạc mẫu. Trong viện không có ai, làm phiền nhạc mẫu trông giúp Hoa Lôi".

    Vương Ngọc Phấn ngạc nhiên nhìn Hi Bình, hỏi: "Hoa Lôi?"

    "Nàng ta là nữ nhân của nữ tế bảo bối của người, tối qua vừa mới hiến thân cho tình yêu. Hành động hơi bất tiện. Nhạc mẫu nếu không có việc gì xin thay con chiếu cố cho nàng ta?" Hi Bình đã đi qua Vương Ngọc Phân rồi nhưng vì nghe được câu hỏi của Vương Ngọc Phân nên quay đầu lại giải thích.

    Vương Ngọc Phân cuối cùng cũng minh bạch, chấp nhận yêu cầu của nữ tế dù trong lòng cảm thấy hơi hồ đồ: Hoa Lôi, không phải là muội muội của Hoa Sơ Khai sao? Làm sao mà con và em của Hoa Sơ Khai đều trở thành nữ nhân của hắn?

    Cái thế giới này thật khiến người ta phải hồ đồ.