Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 137 : Tề Tập Long Thành
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
Sáu người Bọn Hoa Tiểu Ba thật sự không thể đợi Hy Bình thêm được nữa. Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải thì lại kiên trì muốn đợi. Thế nhưng Hoa Tiểu Ba hỏi một câu như thế này: Các ngươi có biết tỷ phu của ta tắm cho nữ nhân phải mất bao lâu không? Độc Cô Minh liền phụ họa, nếu như đơn thuần chỉ là tắm rửa thì không cần nhiều thời gian, song cô cô của ngươi thật sự rất mê người. Triệu Tử Uy cũng nói, có lẽ là tỷ phu của ngươi quá háo sắc. Lôi Long gật gật đầu. Hắn hiểu rõ Hy Bình, biết rằng Hy Bình chắc chắn trong lúc tắm rửa phải tốn sức làm cu-li - chính xác là cần phải có nhiều thời gian.
Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải đưa mắt nhìn nhau, than thở: "Đi thôi!"
Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy đi phía trước. Ba người nhìn thấy mỹ nhân thì ánh mắt liền phát sáng, phóng điện loạn lên, làm rất nhiều phụ nữ lương thiện như gặp giấc mộng tố xuân trong giấc ngủ từng đêm. Có thể nói mị lực phát ra tứ phương.
Lôi Long, Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào, ba người đi phía sau, hơn nữa đặc biệt cố ý cách xa một đoạn, miễn đừng để người khác ngộ nhận bọn họ cùng với cái bang săn gái này của Hoa Tiểu Ba là cùng một nhóm - kỳ thật đã thành một nhóm rồi. Chính bọn họ bị hắn kéo đi. Thật là kết bằng hữu sai lầm mà.
Trên đường, bọn Hoa Tiểu Ba ba người tuy được các mỹ nữ đưa mắt ngắm nhìn nhưng thật sự không có khả năng làm các mỹ nữ đem thân dâng hiến.
Độc Cô Minh có chút chán nản nói: "Tiểu Ba, ở đây nếu là Dã Mã tộc thì quá tốt. Những nữ nhân này thật sự không biết động tình. Bọn chúng ta tỏ ra quá lãng mạn mà bọn họ lại không chấp nhận những thỉnh cầu lãng mạn của chúng ta, ài!"
Triệu Tử Uy nói: "Bọn họ và lãng mạn có cừu hận, hay là chúng ta học theo phái dã thú của Hy Bình?"
Hoa Tiểu Ba chê nói: "Uy ca, học theo tỷ phu không bằng học theo Tứ Cẩu."
Triệu Tử Uy hỏi: "Là phái gì?"
Độc Cô Minh đáp: "Phái chó mặt dày."
"Miễn đi." Triệu Tử Uy phất tay nói: "Học ai cũng được không học hắn!"
Hoa Tiểu Ba nói: "Uy ca, chiêu này của hắn rất hay, ngay cả muội muội của huynh cũng bị hắn nắm trong tay."
"A…"
Hoa Tiểu Ba tưởng Triệu Tử Uy la lên là lao tới hắn, vừa đang định chuồn. Triệu Tử Uy sau khi la lên thất thanh "a" một tiếng, liền "bộp bộp" chạy hướng sang một bên. Lúc đó tai Hoa Tiểu Ba mới mơ hồ nghe được hai từ: "Mộng Hương".
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, thở than một tiếng: "Lại thêm một kẻ thất bại."
Hai người bọn họ cũng đang chầm chậm đi về hướng hai thiếu nữ đứng ở chỗ mua trang sức.
Triệu Tử Uy đi đến sau lưng hai nàng, hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Mộng Hương tiểu thư, thật là trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau."
Hai nàng quay đầu lại, trên mặt vẫn còn khăn che mặt như trước. Thanh âm như mộng của Mộng Hương vang lên: "Triệu công tử, đã lâu không gặp."
Triệu Tử Uy nói: "Đúng vây, đã lâu không gặp. Nàng có biết Triệu Tử Uy ta tưởng nhớ nàng rất nhiều không? Nhớ đến nổi hằng đêm đều gặp xuân mộng."
Độc Cô Minh chạy lại, cười nói: "Mộng Hương cô nương, có thể sớm gặp lại nàng như thế này, thật là hạnh vận! Không biết cô nương cần mua thứ gì vậy?"
Triệu Tử Uy không cao hứng chút nào. Tên tiểu tử Độc Cô Minh này lại cùng hắn tranh giành, khó biết được tình xưa của vị đại cữu tử này đối với Mộng Hương có sống lại không? Có lẽ hắn không mong xuất hiện đối thủ cạnh tranh nào. Gì đi nữa thì việc theo đuổi Mộng Hương thật sự là rất khó, lại thêm cái tên tình địch cao minh như Độc Cô Minh này không phải khó càng thêm khó sao? Mẹ nó, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ. Độc Cô Minh này đúng là đồ ngựa xấu!
Mộng Hương đáp: "Ta muốn mua một cái ngọc trạc ."
Hoa Tiểu Ba tiếp tục nói: "Vậy đã mua chưa?"
"Hoa Tiểu Ba! Nói ít lại!" Triệu Tử Uy hét lên, trách Hoa Tiểu Ba lắm miệng. Câu này phải để cho Triệu Tử Uy hắn nói, Hoa Tiểu Ba lại dám giật từ ngữ của hắn, kêu hắn làm sao nói? Còn muốn cùng hắn tranh nữ nhân thật sự không cân xứng mà?
Hoa Tiểu Ba cất tiếng hỏi: "Tại sao vậy?"
Triệu Tử Uy không thích giải thích với hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy Độc Cô Minh đang vì Mộng Hương mà lựa chọn ngọc trạc. Hắn cũng phải chạy lên cho kịp, dừng lại bên Mộng Hương, giống như một bà dì hoa tay múa chân mồm năm miệng mười.
Bảo Nguyệt hỏi Hoa Tiểu Ba: "Hắn đâu?"
Hy Bình nói: "Từ từ mà tìm, trước sau gì cũng gặp. Tiểu Ba, không phải bọn ngươi nói đi cưa cẩm sao? Kết quả sao rồi?"
Hoa Tiểu Ba thở ra nói: "Rất thất bại."
"Hừ!" Hy Bình thô lỗ nói: "Mỹ nữ đầy đường mà bọn ngươi không tìm được thứ gì để săn. Quả thật là mất mặt mà."
Hoa Tiểu Ba nói: "Có tỷ phu ra tay là được."
Hy Bình chỉ vào mặt mình, hét lớn: "Ta còn có thể ra tay nữa sao? Ngươi bảo ta đi dọa chết mỹ nữ à?"
Hoa Tiểu Ba liền giải thích: "Đừng e ngại, bọn họ đều thấy qua mặt thật tỷ phu, doạ cũng không chết được đâu!" Hắn kể về việc gặp Mộng Hương và chúng nữ.
"Cái gì?" Hy Bình đột nhiên gọi Độc Cô Minh lại nói: "Cô Cô của ngươi cũng tới à? Cái đầu trọc này cũng thật là, đã có hài tử mà còn đi loạn tứ tung à, ài, lần này đại phiền nhiễu."
Độc Cô Minh kỳ quái vì sao Hy Bình phản ứng kịch liệt như vậy, hỏi: " Hy Bình có vấn đề gì vậy?"
Hy Bình nói: "Vấn đề lớn, bất quá, không thể nói cho bọn ngươi biết."
Sáu người đột nhiên đều muốn xuất quyền đánh hắn một cái nhưng thấy hắn hiện tại đã gần như trở thành mặt đầu heo, cuối cùng cũng nhẫn nhịn được.
Hoa Tiểu Ba chuyển đề tài nói: "Tỷ phu, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Nhìn vào mặt ta đi thì biết." Hy Bình tuy cảm kích Hoa Tiểu Ba đã vì hắn giải vây nhưng hỏi hắn đi đâu bây giờ quả là chuyện không tế nhị chút nào. Với khuôn mặt này của hắn, còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là trở về Phong Nhân viện.
Hoa Tiểu Ba tự cho mình thông minh nói: "Đệ biết rồi, lại tiếp tục đi tán tỉnh."
"Tán tỉnh cái đầu ngươi á." Hy Bình cốc lên đầu Hoa Tiểu Ba, hét lớn: "Muốn tán thì bọn ngươi tự đi đi. Sau khi ta đánh nhau, thật sự không còn mặt mũi đi tán gái nữa."
Hơn nữa, với cái khuôn mặt này của hắn, đến lão thái bà cũng sợ mất mật, nói gì đến tiểu nữ?
Lôi Long nói: "Đệ không muốn đi theo ba tên quậy bọn họ. Có lẽ đệ quay về với Bích Nhu của đệ. Đệ nôn nóng trở về để bồi tiếp nàng ta. Nếu nàng ta trở về không thấy đệ thì thật là tội nghiệp."
Triệu Tử Hào tán đồng nói: "Chúng ta cũng đã ra ngoài một thời gian, cần trở về ăn cơm. Các ngươi muốn nhìn nữ hài tử thì cứ nhìn cho đã, ta thật sự rất đói."
Độc Cô Minh gọi Triệu Tử Uy đến mỉm cười nói: "Sao đại ca của ngươi không giống ngươi chút xíu nào vậy?"
Triệu Tử Uy nói: "Ngươi nói thật là thúi. Chúng ta không giống nhau chút nào sao? Chúng ta cùng họ Triệu, điểm này hoàn toàn tương đồng."
Hoàng Đại Hải nói: "Quả thật là không giống cái gì."
Triệu Tử Uy vừa muốn nổi nóng, Độc Cô Minh bổ sung thêm một câu làm cho hắn vui lên: "Ngươi biết điều tiết cảm xúc hơn đại ca ngươi."
Có người nói hắn biết điều tiết cảm xúc, hắn có thể không cao hứng à?
Triệu Tử Uy mãn nguyện nghĩ thầm: Một nam nhân biết điều tiết cảm xúc, đương nhiên không thể tùy tiện nổi giận. Bởi vậy hắn cũng không nổi giận.
Thật sự là một nam nhân biết điều tiết cảm xúc nha - xem ra tình huống này cũng là một loại điều tiết.