Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 145 : Chúng Tụ Nhất Đường

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


   

    Trong khi Hy Bình đến, Hoàng Dương cùng Đỗ thanh Phong đã trở về được một lúc rồi.

    Nhìn thấy Hy Bình đến, Vương ngọc Phân trợn mắt hung tợn nhìn hắn, nói:

    - Ngươi làm gì ở đâu mà lâu thế? Không biết bây giờ là ban ngày sao?

    Hy Bình không dám nhìn bà ta, lại hướng sang Hoàng Dương nói:

    - Ơ! Phụ thân, người đã trở lại, người có thấy người tình cũ của người hay không. Nghe nói bà ta cũng đi vào Đại địa Minh rồi? Như thế nào, bà không trở về cùng người à?

    Tiểu tử này, có tình di chuyển sự chú ý của mọi người, để cho chuyện của Vương Ngọc Phân không bị mọi người để ý. Hắn cũng lại không cần trả lời nữa.

    Nhưng mà Vương ngọc Phân tịch không định buông tha hắn, tiếp tục truy hỏi:

    - Ngươi cùng Thi nhi ở chỗ đó làm gì?

    Ôi a! Nữ nhân này, như thế chưa đủ loạn lung tung ? Hy Bình gãi gãi đầu, ngồi xuống ghế , cười nói:

    - Cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng lâu như vậy, bà nói xem còn có thể làm gì?

    Mẹ nó, thoát rồi!

    Vương ngọc Phân mặt đỏ lên, Đỗ thanh phong vội la lên:

    - Ngươi nói là ngươi cùng Độc cô Thi cái gì rồi?

    Hy Bình thản nhiên thừa nhận:

    - Ái chà! Cũng là nhạc phụ thông minh.

    Đỗ thanh Phong thở dài:

    - Ta thông minh, ngươi lại làm cho không đủ thông minh rồi. Độc cô Thi là con dâu của Từ Phiêu Nhiên, nhưng ngươi lại cùng nàng làm ra chuyện thế này? Sau khi lão ta trở về, chảng biết sẽ đối với ngươi thế nào đây? Ài! Lần trước từ Địa ngục Môn trở về, lão ta đã quyết liệt với chúng ta lắm rồi. Giờ đây ngươi làm ra việc này, khẳ năng lại phải binh nhung tương kiến rồi.

    Hy Bình nói:

    - Con sợ lão ta sao?

    - Vấn đề này không phải sợ hay không sợ, mà là vấn đề đạo đức. Độc cô Thi dù sao cũng là vợ của nhi tử lão, ngươi lại không sợ người khác nói ngươi? Cho dù ngươi không thèm để ý người khác nói ngươi như thế nào, nhưng ngươi thử nghĩ một người vợ người ta là sao đối mặt với những lời chỉ trích xung quanh chứ?

    Hy Bình đưa mắt nhìn Hoàng Dương, chậm rãi nói:

    - Phụ thân! Rất nhiều chuyện không đạo đức, con nhi tử người đều đã làm qua, cũng không sợ làm thêm một lần. Con mặc kệ người khác nói thế nào, chỉ cần không để con nghe thấy thì người đó đều vô sự. Nếu để con nghe thấy có người nói xấu Thi nhi nửa lời, con sẽ đấm vỡ mồm hắn. Thi nhi từ bây giờ đã là nữ nhân của con, với Từ gia không có gì quan hệ. Nếu có người không phục, dù cho kiếm đến Hoàng Hy Bình con, con đều tiếp được toàn bộ. Mẹ nó, đạo đức cái gì, lão tử mới đúng là đạo đức!

    Mọi người kinh dị đưa mắt nhìn hắn, người này quả nhiên là một thằng điên.

    Đỗ thanh Phong lắc lắc đầu nói:

    -Chúng ta quản không nổi ngươi rồi, việc đến rồi phân giải, cũng chỉ còn cách đứng ở bên ngươi rồi. Ngươi luôn mang đến phiền toái cho chúng ta.

    Hy Bình cười nói:
    - Ngươi cho ta chút đứng đắn! Ngươi tính toán điều gì đây? Ngươi làm như ngươi lợi hại lắm không bằng?

    Hy Bình trợ mắt liếc qua liếc lại. Ôi! Nhạc mẫu này đối với hắn thế nào mà càng ngày càng nổi giận rồi? Hình như hắn không có làm phiền bà nhiều mà? Trước kia bà giống như Đĩnh văn Tĩnh, thế nào không được vài ngày lại biến thành bà già ngang ngược rồi?

    Hắn đưa ánh mắt hướng sang Đỗ thanh Phong, hy vọng Nhạc phụ này có thể quản quản lão bà của mình, ai ngờ Đỗ thanh Phong đứng lên nói:

    - Ngọc Phân, nước đấy có thể nguội rồi, ta trở về uống đây. Đúng rồi, cũng không thấy hai tiểu tử ra đây, không biết bọn chúng chạy đi đâu rồi?

    Đỗ thanh Phong bỏ đi, là lão muốn uống Cẩu tiên thang. Sau lại mới biết chẳng những canh không còn rồi, ngay cả hai củ nhân sâm hình người ở trong nồi canh cũng bị hai tên hỗn sược Độc cô Minh và Hoa tiểu Ba ăn mất. Lão không có tức giận, chỉ là trong lòng tự nói: "Bọn trẻ bây giờ!".

    Hy Bình vừa thấy Đỗ thanh Phong bỏ đi, mà Vương ngọc Phân lại trừng mắt nhìn hắn. Trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái, muốn đứng lên.

    Vương ngọc Phân nói:

    - Ngươi muốn đi đâu ?

    Hy Bình nói:

    - Con muốn ra ngoài hóng gió, trong này có chút buồn bực.

    Vương ngọc Phân nói:

    - Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta?

    Ồ, có không? Hy Bình cảm thấy kỳ quái, bà đặt vấn đề hỏi hắn khi nào nhỉ? Chẳng những Hy Bình, mà mọi người đều có nghi ngờ này. Vương ngọc Phân có hỏi Hy Bình vấn đề gì sao?

    Hy Bình nói:

    - Vấn đề gì?

    Vương ngọc Phân nói:

    - Ta hỏi ngươi có bao nhiêu lợi hại?

    Nguyên lại điều ấy cũng tính là vấn đề, ài!

    Hy Bình không trả lời không được nói:

    - Con có lợi hại bao nhiêu, đến lúc đó người sẽ biết, tuyệt đối so với trong tưởng tượng của người phải lợi hại hơn. Bởi vì con là con rể bảo bối của người. Ah Ha, nhạc mẫu, con đến lúc phải đi rồi, sau này lại trả lời vấn đề của người.

    Hắn vội cong đuôi chạy ra ngoài, Đỗ Quyên chạy theo sau lưng hắn hô lên:

    - Ca, buổi tối nhớ về ăn cơm?

    Hy Bình cũng không quay đầu lại nói:

    - Tiểu điểu nhi, nàng đem mình đi rửa trắng nộn thơm phức, buổi tối ta trở về ăn nàng!