Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 149 : Dạ Sắc di mạn
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
Nhìn Hy Bình ra khỏi Minh ước viện, Mộng Hương im lặng một lúc lâu.
Lạc Thiên cũng đứng yên bất động, chỉ yên lặng nhìn theo bóng của hắn, trong mắt xuất hiện một loại tính chất là thần mang.
Từ trên đình tử ánh sáng chiếu xuống, làm bóng Mộng Hương in lên tường, ánh sáng phản chiếu trên mặt nàng. Mặt của nàng do bị tấm sa mỏng che đi, chỉ nhìn thấy được nhãn thần buồn bã. Phần còn lại không thấy được, có lẽ ánh sáng không thể đến đó.
Hai dòng lệ chảy xuống khăn che mặt của nàng, và nhãn thần trông như ẩn nhập vào bóng đêm buồn bả.
"Tiểu thư, hắn thật sự đã đi." Thanh âm Lạc Thiên phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, làm cho bóng đêm tĩnh mịch tề tựu vào một loại ánh sáng ban ngày của mùa đồng.
Thân hình Mộng Hương thình lình đứng thẳng lên, tay thì run rẩy nhãn tình của của nàng thì hoảng loạn, không thể lau sạch hết nước mắt, sau đó chuyển thân đối diện với Lạc Thiên. Trong mắt đau khổ xuất ra một tia tiếu ý, nói: "Vâng! Ta biết, chỉ muốn đứng suy nghĩ một chút, hắn đến để làm ta bực mình."
Lạc Thiên đi tới, tay hắn đưa thẳng ra nắm lấy tay Mộng Hương, mới được nửa chừng cũng dè dặt rút lại, nói một lời yêu cầu:" Chúng ta có thể ngồi ở đình tử nói chuyện."
Hai người vào trong đình tử ngồi xuống, chỉ là những viên đá nghiền nát trên mặt đất vỡ vụn trong mắt hai nguời cũng thật hoàn mỹ!
Lạc Thiên cười khổ:" Tại hạ thô lỗ, tiểu thư đừng cười."
Mộng Hương thị nhìn hắn:" Ta muốn hỏi công tử, vì sao khi hắn dùng sức mạnh đối với ta, công tử không đẩy hắn ra?"
mặt Lạc Thiên lộ vẻ trầm ngâm, một lúc lâu mới đáp lại:" Bằng vào võ công của tiểu thư, thì cũng có thể tự tránh thoát. Hơn nữa tại hạ nghĩ tiểu thư tự nguyện, nên không tiện vào giúp."
Trong mắt Mộng Hương loé lên màu sắc giận dữ, lập tức khôi phục màu sắc bình tĩnh, nói: " Công tử nói ra không phải không có đạo lý, nhưng ta tịnh không có tự nguyện. Hoàng Hy Bình căn bản là quái vật, khí lực to lớn không giống như con nguời. Toàn thân hắn trên dưới không một huyệt đạo nào có thể tìm được, cả thân hình như một tấm da trâu chết bất động. Hơn nữa ta lại bị hắn ôm vào thì cũng đã để hắn tha hồ loạn động. Sau khi hắn thả ta ra, một cước của ta đá hắn bay đi!"
Nhãn tình Lạc Thiên mở lớn, kinh hãi nói:" Tiểu thư nói là võ công Hoàng Hy Bình cực dỡ? Lời này cũng lời truyền ngôn của giang hồ không thật."
Mộng Hương giận dổi nói:" Giang hồ truyền ngôn, chỉ có háo sắc, vô lại, tự đại là chân thật. Chỉ là nói võ công của hắn, trừ biết đánh liệt dương chân đao, hắn chỉ tìm người đấu vật."
Lạc Thiên kinh ngạc nói:" Hắn là người Mông cổ?"
Mẹ nó, tiểu tử này thật tinh ranh, trí tưởng tượng thật phong phú!
Mộng Hương nói:" Ta không biết."
Đại Ny đến bên cửa sổ, trên màn cửa hiện ra một điểm, vén lên nhìn ra ngoài, rồi thả hai tấm màn xuống, quay thân trở về, sau đó muốn thoát y.
Lạc Thiên nhìn thấy, vội ngăn:" Tối nay không được, nàng phải trở về, để bọn họ khỏi nghi ngờ."
Đại Ny than dài, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thiên nói:" thật sự là quá muộn, nàng cũng nên trở về Phong Nhân viện, ta cũng muốn ra ngoài."
"Đi đâu?"
Lạc Thiên trả lời:" Ta tìm phụ thân thương lượng công việc."
Đại Ny chỉnh lại y phục, bước ra khỏi cửa, Lạc thiên ngồi trong phòng một lúc, cũng bỏ đi.
Lạc Thiên đi đến phòng của Lạc Hùng, gõ cửa. Từ trong phòng Lạc Hùng đi ra một kim phát nữ lang hai bốn hai lăm tuổi. Đó là tiểu thiếp mới nạp của Lạc Hùng 3 năm trước, tên là Mộng Cơ, là do phụ thân vì nàng ta mà đặt. Lạc Thiên không thích một nữ lang ba tư tóc vàng, bời vì nàng đang ở địa vị mẫu thân của hắn, nhưng nàng ta thật không phải là mẫu thân trong lòng hắn."
" Bà?" Lạc Thiên gắt gỏng hỏi.
Mộng Cơ dùng tiếng Trung Nguyên đáp lời:"Đi ra ngoài chưa lâu đã nhanh quay trở lại."
Lạc Thiên chuyển thân đi về.
Mộng Cơ nói:" A Thiên, ngươi không chờ cha ngươi à?"
Lạc Thiên nói:" ta sẽ trở lại vào ngày mai."
Mộng Cơ nhìn Lạc Thiên bỏ đi, đóng cửa lại.
Bóng đêm chìm dần.