Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 178 : Mộng Tỉnh Thì Phân
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
"Tiểu điểu nhi, dậy đi." Bàn tay Hy Bình nhẹ nhàng vỗ vào mông Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên hé mở hai mắt, mệt mỏi nói: "Ca, muội còn muốn ngủ."
Hy Bình quay đầu, Thủy Tiên cũng đã tỉnh giấc, đang hướng hai mắt chăm chú nhìn hắn. Hắn cười hỏi: "Còn đau không?"
"Ừm" Thủy Tiên lật mình lại, cả nữa thân người kiều diễm nằm sấp lên thân thể cường tráng của hắn, gọi một tiếng: "Ca."
Hy Bình vui mừng cười nói: "A ha! Thủy Tiên! Lần đầu tiên muội gọi ta như vậy đó. Tối hôm qua tại sao không gọi? Ta còn tưởng rằng muội không thích ta. Đến đây, hôn cái nào!"
Hắn hôn một cái lên hai má phớt hồng của Thủy Tiên. Thủy Tiên ngây dại đờ đẫn ra, cũng đưa miệng qua hôn vào môi hắn.
Thủy Tiên nói: "Tối hôm qua người ta đau, có chút giận chàng, cho nên không có gọi. Ca, Thủy Tiên kỳ thật luôn luôn rất thích chàng!" Nàng áp mặt vào cổ Hy Bình, chậm rãi nói lời âu yếm.
Hy Bình cười nói: "Đối với hai nàng, kỳ thật ta không có ý muốn trêu đùa hai nàng, còn cho rằng hai nàng đối với ta không có chút tình ý. Nhưng không ngờ hai nàng lại yêu mến ta, xem ra mị lực của ta thật sự là rất mạnh đây. Hắc hắc.
Đỗ Quyên cũng lật người qua, cùng Thủy Tiên cùng đối mặt nằm sấp vào bên kia thân thể Hy Bình, nói: "Mị lực của ca đương nhiên là mạnh nhất rồi, ngay cả loại nam nhân ưu tú như Lãng Vô Tâm và Lạc Thiên, bọn ta đều không chọn, lại đi chọn chàng. Chàng có biết vì sao không?"
Hy Bình nói trong khẳng định: "Bởi vì ta anh tuấn nhất!"
Đỗ Quyên hờn dỗi cười cợt: "Trên đời này, nam nhân anh tuấn không phải chỉ có một mình chàng!"
Thủy Tiên yếu ớt nói: "Bởi vì bọn ta không thể cự tuyệt chàng - ta có thể kiên quyết cự tuyệt Lạc Thiên nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ý định cự tuyệt chàng. Có lẽ toàn bộ nguyên nhân bọn ta chọn chàng là như vậy. Quyên Nhi, ngươi nói phải không?"
Đỗ Quyên nói: "Kỳ thật Đỗ Quyên chỉ biết, đi theo chàng, chàng sẽ bảo vệ bọn ta trọn đời trọn kiếp. Mà đi theo Lạc Thiên, hắn chỉ muốn dùng thân thể đặc biệt của bọn ta để nâng cao võ công. Chàng thì lại không làm như vậy. Chàng cùng bọn ta ân ái, đơn thuần là cần bọn ta. Lạc Thiên và Lãng Vô Tâm lại không giống chàng. Bọn họ cần nữ nhân là bởi vì bọn họ cần đến nguyên âm của nữ nhân để tăng trưởng tu vị nội công của bọn họ. Cho nên Lãng Vô Tâm không ngừng tìm kiếm nữ nhân mà Lạc Thiên thì không ngừng thay đổi nữ nhân, đồng thời còn có tới hai mươi bảy nữ nhân hầu hạ không thay đổi. Chàng cũng có rất nhiều đàn bà - Chuyện trên thế gian, mỗi nam nhân đều có rất nhiều nữ nhân. Ta tịnh không phản đối chàng có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần chàng đối xử với mỗi một nữ nhân của chàng đều thật tâm yêu thương. Ở trong mắt bọn ta, chàng đúng là một nam nhân rất tốt. Kỳ thật để Quyên Nhi một mình đối phó chàng, có thể chẳng được bao nhiêu ngày, Quyên Nhi đã bị chàng làm chết mất. Cho nên trong lòng cũng hy vọng chàng có nhiều nữ nhân, giúp cho Quyên Nhi gánh vác một phần thú tính của chàng."
Thủy Tiên đạo: "Quyên Nhi, ngươi có phát hiện ra không, mặc dù ca tịnh không có ý cùng bọn ta tiến hành âm dương hòa hợp gì đó nhưng ta hôm nay ngủ dậy cảm thấy trong người so với hôm qua lại tiến thêm một tầng!"
Đỗ Quyên cười nói: "Ta đã từng hỏi các tỷ tỷ khác của chàng, các nàng ta tịnh không có phát sinh tình huống này. Có lẽ bởi vì chúng ta tu luyện âm dương chi thuật mới có hiện tượng này xuất hiện."
Hoa Tiểu Ba nói: "Tỷ phu, không phải huynh không muốn đánh mấy nữ hài tử Thái Âm Giáo à?"
Hy Bình nói: "Đồ ngốc! Đánh có rất nhiều loại. Ta muốn bắt thánh nữ Thái Âm Giáo giống như lúc trước bắt Nguyên Chân vậy. Ngươi hiểu chưa?"
Tứ Cẩu cười nói: "Thì ra là ngươi muốn đi câu con bé. Ta ủng hộ ngươi. Nghe nói Thái Âm Giáo có rất nhiều mỹ nữ, để người khác đi sẽ giết hết mỹ nhân, chi bằng để đám nam nhân biết thương hương tiếc ngọc chúng ta đi chinh phục."
Độc Cô Minh cũng nói: "Cùng nữ nhân giao đấu, phải đánh tâm tư của nàng trước. Hy Bình, chúng ta lập tức đi Đại Địa Minh, đừng để người khác chiếm lấy tiên cơ."
"Đi!" Triệu Tử Uy hét lớn.
Hoa Tiểu Ba nói: "Uy ca, huynh cũng cảm thấy hứng thú với mỹ nữ Thái Âm Giáo sao?"
Triệu Tử Uy nói: "Ta theo, ta là muốn đi gặp Mộng Hương."
Độc Cô Minh nói: "Ngươi nên bỏ đi thôi! Cơ hội của ngươi chỉ bằng không."
Triệu Tử Uy giận nói: "Độc Cô Minh, ngươi lưu lại cho ta chút khẩu đức."
Độc Cô Minh nói: "Hãy đợi đấy!" Liền đó xung phong chạy ra trước…
Đỗ Thanh Phong nhìn đám thanh niên đi khỏi, cười nói: "Cũng không biết phải bọn chúng tiễn chúng ta, hay là chúng ta tiễn bọn chúng đây. Nhạc phụ, chúng ta cũng trở về đi! Ta nói thật, ở lại Đại Địa Minh, mọi người đều rất không thoải mái. Lúc nào cũng thấy như ăn nhờ ở đậu, giữ đến một bụng điểu khí."
Hắc, thì ra Đỗ Thanh Phong cũng có mặt hào phóng như thế… Nói cả những câu thô tục như vậy.