Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 18 : Tối sơ chiếm hữu
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Hy Bình hiện tại đối với Hoa gia hai thư đệ quả thật rất yêu, ngay cả Hoa Tiểu Ba mới rồi đối với hắn có chút không tốt, hắn cũng quên đến lên chín tầng mây, hiện giờ toàn tâm toàn ý muốn dùng tiếng hát cảm kích hai thư đệ.
Khi tiếng hát của hắn vang lên, Hoa gia thư đệ mới minh bạch vì sao Lãnh Như Băng có thể lựa chọn thái độ cương quyết đó.
Hy Bình nhìn thấy Hoa gia thư đệ muốn chạy, một tay níu chặt Hoa Tiểu Ba lại.
Hoa Tiểu Ba giãy giụa thoát không được, buộc phải cầu xin, cầu xin vô hiệu, thế là bịa chuyện, nói hắn ca hát nghe rất hay, ngày khác kêu một nhóm người lại cổ vũ.
Hy Bình nghe thấy rất vui, lại cũng không thả hắn ra, nói ngày khác ngươi kêu người lại ta hát lại cũng không sao cả, ta kìm nén hơn một tháng, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải hát cho ngươi nghe.
Trong ngày hôm đó, Hy Bình đối với Hoa Tiểu Ba sủng ái tăng thêm, đem thứ của Tứ Cẩu cùng bọn thanh niên Hoàn Sơn Thôn toàn bộ dạy lại cho Hoa Tiểu Ba.
Hoa Tiểu Ba lại rất có thiên phận, gõ mâm, đạp thùng sắt, vỗ tay mọi thứ học một lần là có thể, với trình độ của Tứ Cẩu sai lệch không bao nhiêu. Sự thật, toàn bộ cái này may mắn đều là năng lực huấn luyện của Hy Bình - - sau nắm đầu là cầu xin hết lời, Hoa Tiểu Ba một khắc trước còn bị hắn đánh đến sợ, một khắc sau lại cảm thấy bản thân rất có thể diện.
Như vậy, hai người cộng lại thành một xưởng gia công âm nhạc, sản xuất một ca khúc cực phẩm đầu tay khiến người nghe mà chạy, và sau khi mỗi lần hát một bài ca nhất định vang lên tiếng vỗ tay, khiến người cảm thấy buồn nôn rất lâu không dứt.
Đến tận tối khi đi ngủ, Hoàn Tiểu Ba còn không cách nào quên đi diễn tất kịch tính sáng nay, trong giấc ngủ, hai tay giơ lên giống như cầm một cây tiểu côn trước sau gõ đánh, một chân không ngừng đá ván giường, sau đó đột nhiên vỗ hai bàn tay, bịt hai mắt, trong miệng lầm rầm kêu "tốt" …
Hoa Tiểu Mạn tuy thoát được kiếp số ban ngày, nhưng buổi tối một kiếp này lại chạy không qua. Nhiều lần tỉnh lại, đều mặt đỏ tai nóng cầm Lãnh Như Băng đẩy qua một bên. Khi trời gần sáng, cuối cùng cũng ngủ yên lành, nhưng khí âm hàn của Lãnh Như Băng lại phát tác, ôm nàng ta không thả.
Đây không phải bởi vì Lãnh Như Băng, mà là bởi vì Hoa Tiểu Mạn muốn đi kêu Hy Bình, Lãnh Như Băng ôm chết Hoa Tiểu Mạn không cho phép nàng ta đi.
Hoa Tiểu Mạn một là mềm lòng, hai là cũng không muốn thư thư mĩ tuyệt nhân gian này bị con quỷ già xấu đó làm nhục, bởi thế cuối cùng không có đi, chỉ là đem nhiều chăn giường cho Lãnh Như Băng trùm lên.
Hai nữ nhân ngủ tới trời sáng tỏ, sau khi Hoa Tiểu Mạn đứng dậy, Lãnh Như Băng còn là không nguyện rời giường, cuộn tròn trong đống chăn.
Hoa Tiểu Mạn từ trong phòng đi ra, Hy Bình đợi bên ngoài lại nghênh đón, hỏi: "Băng Băng của ta sao rồi?"
Tuy Hoa Tiểu Mạn biết Hy Bình đã qua dịch dung, diện mục chân thật cùng tuổi tác chân thật của hắn đều không phải bộ dạng này hiện tại, nhưng nàng đã quen nhìn hắn thành một nam nhân vừa già vừa xấu.
Lúc này, nghe được Hy Bình đem "Băng Băng của ta" kêu thân mật như thế, nghĩ thầm, người này thực sự là vừa già vừa không biết nhục nhã, cả ngày toàn làm những chuyện bực mình, nói những câu buồn nôn.
Nàng ta tùy tiện hồi đáp: "Lãnh thư thư không muốn thấy ngươi."
Hy Bình cũng không để tâm, nói: "Thế ta kiếm Tiểu Ba đi chơi."
Hy Bình kiếm khắp Trường Xuân Đường, nhưng cũng kiếm không được bóng dáng của Hoa Tiểu Ba.
Nguyên lai Hoa Tiểu Ba còn rất sớm đã bị tiếng vỗ tay của mình kinh động tỉnh giấc, trong lòng kinh khủng vạn phần - - lại thế này tiếp tục, bản thân có thể không tẩu hỏa nhập ma sao? Nghĩ đến thế, hắn không nghĩ nhiều nữa, trượt xuống như khói chạy ra cửa, trốn đi mất dạng.
Hy Bình đương nhiên chỉ ủ rũ quay về, trên đường thấy Hoa Tiểu Mạn từ đối diện tới, linh quang lóe lên: "Đệ đệ chạy rồi, có thể kêu thư thư thay thế."
Hoa Tiểu Mạn thấy Hy Bình cười hì hì hướng tới nàng ta đi lại, còn không biết vận rủi bản thân đang gần kề giáng xuống.
Hy Bình tuy tự khoe là ca thần tái thế, nhưng cũng thầm biết Hoa Tiểu Mạn không thể cam tâm tình nguyện nghe hắn ca hát, bởi vậy cũng không giải thích, đến trước mặt nàng ta, liền nhân nàng không phòng bị, đem nàng ta ôm vào trong lòng, cười hỏi: "Tiểu cô nương, đi chỗ nào?"
Hoa Tiểu Mạn thấy khuôn mặt xấu xí trước mặt mình phóng to lên, có vài giây đồng hồ không cách nào suy xét, khi ý thức được đây là chuyện như thế nào, liền ra sức vùng vẫy. Song, thân thể nhỏ bé đáng yêu đó của nàng nào có thể kháng cự lại cỗ cơ thể cường đại này phải không?
Hoa Tiểu Mạn không đáp lại câu hỏi lại hỏi: "Quỷ già xấu xí, ngươi làm gì với Lãnh thư thư vậy?"
Hy Bình cười đáp: "Không làm gì, chỉ là thay nàng ta trị bệnh một đêm."
Hoa Tiểu Mạn thấy trong tay hắn trừ đao, còn có bao y phục, trong lòng kinh động, hỏi: "Ngươi phải đi đâu?"
Hy Bình đột nhiên nhớ gì, nói: "Này, mém nữa quên nói cho nàng hay, ta đây là tới Võ Đấu Môn vì Độc Cô Phách chúc thọ."
Hoa Tiểu Mạn gương mặt tối lại, hỏi: "Cái đó, cái đó ta … Lãnh thư thư làm thế nào?"
Hy Bình nhìn trời thở dài, đáp: "Ta không biết nàng ta sau khi tỉnh lại có thể thứ lỗi cho ta hay không. Nàng nói lại cho nàng ta hay, nếu nàng ta muốn ta, hãy đến Võ Đấu Môn tìm ta; nếu nàng ta không cần ta, thuận theo nàng ta mà làm! Dù sao hàn độc trong người nàng ta đã trừ sạch, không có sự tồn tại của ta, nàng ta cũng có thể vui vẻ sống."
Hy Bình vừa muốn cất chân, Hoa Tiểu Mạn lại cản hắn ta lại, nói: "Ta không cho phép đi."
Hy Bình ngớ ra, cười nói: "Ngoan, con nít đừng cản đường người lớn."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tiểu Mạn ngửa lên nhìn hắn, hai con mắt chăm chú nhìn Hy Bình, mắt đều phát ra lệ quang, nói: "Ta đã 18 tuổi, ta không phải tiểu hài tử - - ngươi xem ta điểm nào giống tiểu hài chứ?"
Nàng ta ưỡn bộ ngực ra, đích xác là rất lớn.
Hy Bình hiện tại tạm thời không có tâm tình liệp diễm (săn gái đẹp), chỉ muốn nhang chóng lên đường, nói: "Trước mặt lão phu, nàng là tiểu hài tử, lão phu đã là người hơn 40 tuổi."
Hoa Tiểu Mạn hét lên: "Ngươi lừa ta! Ngươi là dịch dung, thanh âm của ngươi một điểm cũng không giống là ngươi già như thế, ngươi lừa người!"
Hy Bình vì thoát khỏi sự quấy rầy của nàng ta, giả giận quát: "Ta là dịch dung, nhưng chân diện mục của ta càng già càng xấu hơn - - tiểu cô nương, tránh đường, nếu không ta sẽ giận!"
"Hoàng Hy Bình, tên vô lại ngươi, ta phải giết ngươi - -"
Hy Bình vừa nghe thanh âm của Lãnh Như Băng, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, né qua Hoa Tiểu Mạn, như bay trốn đi …
Hoa Tiểu Mạn đi vào phòng của Hy Bình.
Lãnh Như Băng vẫn như cũ nằm trên giường, chỉ là đã tỉnh lại, nàng hỏi: "Hoàng Hy Bình?"
Hoa Tiểu Mạn nghi hoặc hỏi: "Ai?"
Lãnh Như Băng đáp: "Là Hoàng Ngưu, tên thật của hắn gọi là Hoàng Hy Bình."
Hoa Tiểu Mạn trầm trọng nói: "Hắn - - chạy rồi."
Lãnh Như Băng ngẩn vài giây, đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên …