Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 182 : Thuỳ Thị Lão Đại
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Trong lúc không có mặt Hoàng Hy Bình, Hoàng Đại Hải liền dẫn theo chúng nhân bao vây nửa vòng phía trước cổng của Bắc Lăng trang.
Triêu Tử Uy mắt vừa nhìn thấy ba đại tự sơn nhũ vàng phía trên, trong đầu lập tức lửa giận bùng lên, chu miệng nhổ một bãi nước bọt, "phì" một tiếng, bãi nước bọt đã bắn trúng giữa tấm biển trước cổng, làm tấm biển bằng gỗ này liền xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón tay cái.
Hoa Tiểu Ba giơ ngón cái lên, lớn tiếng tán tụng: "Nước bọt của Uy ca ca thật là lợi hại!"
"Nhổ hay lắm, các người hãy đợi đấy, ta sẽ nhổ một bãi đờm." Tứ Cẩu nói xong, ưỡn ngực lên, cố gắng hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị tích tụ "đờm" của hắn.
Triệu Tử Thanh đột nhiên kéo tai hắn, thoá mạ: "Tử cẩu, ngươi có tư cách gì học đòi nhị ca ta?"
"Tử Thanh, đừng làm ồn nữa, chúng ta vào đi." Triêu Tử Ngôn xuất ngôn giải cứu cho muội phu của hắn, Tứ Cẩu thấy vậy trong lòng thật sự cảm kích vô tận.
Lôi Long cười với Bích Nhu: "Vẫn là nàng ôn nhu."
Độc Cô Minh kêu lên đùa bỡn: "Nhưng công tử ta lại sợ sự ôn nhu của Tiểu Bích."
Tứ Cẩu hùa theo: "Đó là di truyền của gia tộc."
"Cái này thì ta tin, ta lần đầu đến Viễn Dương tiêu cục, hiểu biết rất ít, nhưng cũng biết phàm là họ Lôi thì đều sợ lão bà, há há."
"Hoa Tiểu Ba, nếu ngươi không muốn bị xấu mặt, tốt nhất hãy dừng ngay điệu cười khả ố của ngươi lại."
Hoa Tiểu Ba lập tức nín cười, nói: "Long ca, Hoa Tiểu Ba đệ trước giờ chưa từng bị mất mặt, do vậy đệ không cười nữa. Ồ! Hào ca, đợi đệ với."
"Long, chàng làm Tiểu Ba hoảng sợ rồi." Bích Nhu khẽ nói.
Lôi Long lập tức phụ hoạ: "Là. là, lần sau ta sẽ nói nhẹ nhàng hơn, Nhu nhi, nàng giận à?"
"Không đâu, thiếp rất hạnh phúc, nếu chàng dám phá tấm biển trên đầu kia, thiếp sẽ càng hạnh phúc hơn."
"Thật à?" Lôi Long kinh hỉ nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, tuỳ tiện hoa lên, tấm biển trước cổng lập tức đứt làm hai đoạn, hắn tra kiếm vào vỏ, cười nói: "Nhu nhi, ta đột nhiên phát giác tấm biển này vốn mục nát đến yểu mệnh, há há!"
"Há há há."
Chúng nhân cũng đột nhiên cười hô hố, tâm trạng vô cùng thoải mái bước vào chủ sảnh của Bắc Lăng trang. Trong khi đó, các nhân vật cao thủ từng phái đều đang chờ đợi đến mức không thể nhịn được nữa.
Câu đầu tiên của Lạc Thiên là: "Sao đến muộn vậy?"
Câu nói xưng xưng này đã kích nộ "cường nhân" của võ lâm tứ đại gia, Tứ Cẩu lập tức trả lại một câu càng xưng xưng hơn: "Ngươi con bà nó quản gì chứ?"
Lạc Kim nổi giận trước nhất, thoá mạ: "Tiểu tử, ngươi đừng có mà quá đáng, cẩn thận không ta đánh dập mỏ ngươi đấy."
"Ta nắm lấy cái đầu to của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có địa vị cao mà có thể hung hăng hả? Đầu của Tứ cẩu ta cũng không nhỏ đâu! Ngươi kể ra là thứ quái quỉ gì vậy? Bất quá chỉ là một lão trư do Đại Địa Minh nuôi dưỡng, lão tử đây là bang chủ có nhân khí nhất, có tế bào nghệ thuật nhất, thanh danh vang dội nhất từ trước đến nay trong lịch sử Cái Bang, cả mụ mụ (mẹ) của ngươi cũng căn bản không có tư cách cùng ta đàm đạo!"
Hoa Tiểu Ba lập tức phối hợp rất nhanh: "Ta cũng không muốn cùng hắn đàm thoại, ta là độc tử của Trường Xuân Đường, cũng là nhân vật rất có thân phận, sư phụ người nói có đúng không?"
"Tiểu Ba, chẳng phải ngươi nói ngươi còn vị thành niên, chưa được kế thừa gia nghiệp sao?" Độc Cô Minh khinh khỉnh hỏi.
Hoa Tiểu Ba cười khẩy: "Độc Cô lão huynh, sao lại nói vậy, ta là người kế thừa hợp pháp mà?"
Đám người võ lâm thấy bọn người này bắt đầu nói năng quàng xiên, trong tâm đều cảm thấy khó chịu.
Lạc Thiên là người thoả hiệp đầu tiên, lên tiếng: "Đừng huyên náo nữa, chúng ta kêu các ngươi đến đây là để thương lượng chính sự, không phải là để cùng các ngươi cãi lộn. Hoàng Hy Bình đâu?"
Hoàng Đại Hải đáp: "Đại ca đi ra ngoài chơi rồi."
"Cái gì, trong lúc này mà hắn còn chơi đùa được sao?" Lạc Thiên thật không thể hiểu hành vi của gã Hoàng thiên tài này.
Hoàng Đại Hải lãnh đạm: "Đại ca ta từ bé đến lớn đều chỉ thích chơi đùa, có việc gì cứ thương lượng cùng chúng ta là được rồi, những việc như thế này huynh ấy cũng không thương lượng suôn sẻ được với các ngươi đâu, huynh ấy đối với việc này căn bản không có chút hứng thú, một khi đã không cảm thấy hứng thú với cái gì, đại ca ta liền không quan tâm đến cái đó."
Hồi đáp của hắn có thể nói là rất dứt khoát.
"Đã vậy, chúng ta bắt đầu thôi! Đợi các ngươi quá lâu rồi." Lạc Thiên nói xong, liền tiến vào chỗ ngồi trước tiên.
Hy Bình không để ý đến nàng, cũng không để ý đến Lạc Diệp, chỉ chuyển sắc mặt nói: "Từ Phiêu Nhiên, rút cục ngươi muốn ở Bắc Lăng trang đến khi nào?"
"Ta thích ở bao lâu thì sẽ ở bấy lâu!"
"Ngươi nếu không phải họ Từ, chắc vẫn đi theo Đại Địa Minh. Ta nghĩ, Từ Thanh Vân cũng sẽ không nhận phụ thân như ngươi đâu!"
Sắc mặt Từ Thanh Vân đại biến, nhưng cũng không thể nói câu nào.
Hy Bình nói: "Đại Hải, xuất lệnh bài ra."
Hoàng Đại Hải móc từ trong bụng ra một tấm kim bài lớn gần bằng bàn tay, trên bề mặt không ngờ lại viết một chữ lớn: Thiên.
Bên cạnh chữ Thiên có bốn chữ nhỏ loé sáng: Hoa Đỗ Từ Triệu.
Hoàng Đại Hải buông từng chữ một: "Từ Phiêu Nhiên nghe lệnh!"
Từ Phiêu Nhiên nhìn lên bề mặt lệnh bài, âm thanh có run lên một thoáng: "Là. Từ Phiêu Nhiên, về chữ Thiên."
Hy Bình nhìn Mộng Hương, rồi lại nhìn Nguyên Chân lục nữ, sau đó quay người, vừa đi vừa nói: "Ở Đại Địa Minh, ta không nghe lệnh ai cả, đi đến đây cũng vậy, thích làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản nổi. Mẹ nó, Lạc cẩu hùng nghĩ ta dễ khi phụ lắm à, ta đã từng nói chúng ta sẽ tự mình thống lĩnh, hơn nữa đều nghe lệnh ta, có thể kêu thêm ba tên gia hoả nữa đối đầu với ta."
"Hoàng Hy Bình, ngươi mau đứng lại cho ta!" Thân ảnh của Thuỷ Khiết Thu đột nhiên ngăn cản trước mặt Hy Bình, khiến toàn thể quần nhân cùng dừng bước.
Tại tràng lại bắt đầu yên lặng.
Đỗ Quyên và Thuỷ Tiên nhìn tiểu thư của bọn họ, mặc dù trên gương mặt tuyệt mỹ nhân gian của nàng vẫn phát tán ra phong tao thiên nhiên làm mê hoặc nhân thế, nhưng, nàng đã tiều tuỵ rất nhiều, bọn họ đồng thanh: "Tiểu thư."
Hy Bình nhìn nàng, có chút bất nhẫn nói: "Ta không ngăn cản nàng, nàng cũng không nên ngăn cản ta chứ?"
"Ngươi rốt cuộc cũng thẳng thắn nhìn ta sao?" Thuỷ Khiết Thu cắn chặt môi, thanh âm run run.
"Nhìn hay không nhìn cũng có tác dụng gì?"
Thuỷ Khiết Thu chăm chú nhìn hắn, lệ quang trong mắt không nén được trào ra, từ từ lăn trên gò má.
"Đừng khóc, thấy nàng khóc, con tim ta đau nhói."
Hy Bình giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nàng lại ngăn cánh tay của hắn lại, nghẹn ngào: "Không cần ngươi giả bộ hảo tâm, ngươi nhìn ai cũng không nhìn người ta."
Hy Bình đột nhiên một tay ôm lấy nàng, một tay lau nước mắt cho nàng, khẽ mấp máy môi: "Đừng loạn động, ta đã nói muốn giúp nàng lau nước mắt, nàng lại không nghe."
Thuỷ Khiết Thu giằng co một lúc, sau đó hai tay ôm chặt lấy eo lưng hắn, mặt gục lên vai hắn nhìn Lạc Thiên với nhãn tình hung ác. trong lòng nàng chấn động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn Lạc Thiên với nhãn thần khủng bố như vậy.
Hy Bình cảm thấy thân thể nàng run rẩy, liền khe khẽ nói bên tai nàng: "Đừng sợ, mọi việc đã có ta, khi nào đồng ý đi cùng ta hãy nói với ta một tiếng, ta sẽ đưa nàng đi!"
Hắn buông Thuỷ Khiết Thu ra, quay đầu nói: "Ta không quản các ngươi, các ngươi cũng không thể quản ta! Hôm nay dừng lại ở đây, đi thôi!"
Hắn bắt đầu đi trước dẹp đường, Triệu Tử Hào nói với Từ Phiêu Nhiên: "Từ thúc thúc, chúng ta đã chuẩn bị cho người gian phòng dự bị."
Sau đó đám người đi ra ngoài, Từ Phiêu Nhiên thở dài một tiếng, cũng cúi đầu đi theo bọn họ.
Quyền Hành đột nhiên nói: "Lạc thiếu minh chủ, xem ra an bài của cha người đã thất sách rồi."
Trong lòng Lạc Thiên lửa giận bùng cháy, sắc mặt lại không hề biến đổi, lúc nghe thấy lời của Quyền Hành, chỉ nói: "Có bọn chúng hay không kỳ thực đều như vậy, để cho bọn chúng tự mình làm loạn đi, ta không cần để ý đến chúng. Mộng Hương tiểu thư, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
Mộng Hương giống như vừa tỉnh giấc mộng, kinh ngạc hỏi: "À! Ngươi nói gì thế?"
Nàng vừa mới nhìn, võ lâm tứ đại thế gia đã đi mất.