Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 20 : Tuấn ca ăn mày

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Tới Mạc La thành, mẹ con Đỗ Tư Tư ly khai Hy Bình đi thăm thân nhân.

Tuyết Nhi không chịu buông Hy Bình, cứ bám lấy áo Hy Bình bắt hắn cùng đi. Tuy nhiên Hy Bình và Đỗ Tư Tư dùng hết kế của người lớn để dỗ ngọt nó, Tuyết Nhi chung quy cũng quyến luyến chia tay với lão "phụ thân" già xấu, cùng mẹ bước đi.

Hy Bình dù không muốn xa họ, nhưng nhớ tới "lời bên gối" của Đỗ Tư Tư đêm qua, nếu nhớ tới Tuyết Nhi, hãy tới Bích Lục Kiếm Trang. Hy Bình nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp lại họ.

Sau khi tiễn mẹ con Đỗ Tư Tư đi, Hy Bình vốn định đến Vũ Đấu Môn ngay, nhưng hắn chỉ biết Vũ Đấu Môn ở trong thành này, còn cụ thể địa chỉ ở đâu thì hắn mù tịt. Hắn cũng không gấp nên quyết định tìm kiếm một tửu điếm ăn một bữa cho no nê, xong rồi mới đi dạo các nơi, sau khi đi chơi cho đã, hắn sẽ hỏi thăm người đi đường và bắt đầu đi Vũ Đấu Môn. Ngày mốt sẽ là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của Độc Cô lão đầu, hắn nhắm là sẽ có đủ thời gian.

Hy Bình tìm kiếm một chỗ gọi là "Nghinh Khách phường", thì ra là một tửu điếm, vào gọi vài món ăn và một bầu rượu, một mình độc ẩm. Hồi tưởng lại tại Viễn Dương Tiêu Cục lúc đó cùng Lôi Long và Tứ Cẩu uống say sưa, thật là một chuyện sảng khoái.

Hôm nay không biết họ tới Vũ Đẩu Môn chưa? Lôi Phượng tại Viễn Dương Tiêu Cục có khỏe không? Nàng không biết có lo nghĩ tới bộc nhân này không? Còn Băng Băng, giờ này chắc đang hận ta lắm, không biết nàng sẽ đối phó với ta ra sao?

Ôi, suy nghĩ nhiều làm cóc khô gì, mọi chuyện sẽ qua, tới đâu hay tới đó, hiện tại chỉ nên uống rượu thôi, lo lắng làm gì? Uống rượu ?. Ài, uống một mình không có tư vị gì hết, phải chi có họ ở đây thì rất tốt.

- Cút xéo ngay! Cái thứ tiểu khất cái đầu đường xó chợ, nếu còn không biến cho mau ta sẽ lấy chổi quét ngươi ra ngoài!

Âm thanh đay nghiến của điếm tiểu nhị cắt đứt luồng suy nghĩ trầm tư của Hy Bình.

Hy Bình nhìn ra ngoài cửa, thấy một thiếu niên tuấn tú quần áo tơi tả đang tranh chấp dằn co với điếm tiểu nhị.

Thiếu niên nói:

- Ta vào ăn cơm, ta có tiền, sao lại không cho ta vào?

Điếm tiểu nhị quát mắng:

- Người ngợm ngươi như vậy, còn nói có tiền? Muốn ăn quịt à, làm ơn biến đi. Mà cho dù ngươi có tiền, cũng xin mời ngươi đi ăn chỗ khác, bổn điếm không hoan nghênh loại người như ngươi!

Thiếu niên dậm chân, tức tối nói:

- Ngươi, ngươi đúng là dùng mắt chó nhìn người.

- Tiểu nhị, tiểu khất cái này là ta mời tới, ngươi mau cho hắn vào!

Hy Bình thật ra đang muốn có người đồng ẩm, hướng về tiểu nhị thuận miệng nói.

Tiểu nhị nhìn về phía người khách có khuôn mặt giống như ác quỷ, trong tâm vừa sợ vừa hiếu kỳ, không ngăn trở thiếu niên nữa.

Thiếu niên đắc ý vén áo bước tới trước mặt Hy Bình ngồi xuống.

Hy Bình hỏi:

- Tiểu khất cái, uống với ta vài chung được không?

Thiếu niên cãi:

- Lão đầu xấu xí, không được gọi ta là tiểu khất cái!

Hy Bình hỏi lại:

- Vậy ngươi muốn ta gọi là gì?

Thiếu niên trả lời:

- Xin gọi là tiểu tuấn ca Phong Ái Vũ!

Hy Bình nghi hoặc hỏi :

- Phong A Di?

Thiếu niên tức quá chỉ vào Hy Bình nói:

- Ngươi! Ngươi… không phải là Phong A Di, ta là Phong Ái Vũ. Phong như phong lưu, Ái như ái tình, Vũ như vũ thủy, hiểu chưa, đồ ngu.

Hy Bình tỏ vẻ như đã hiểu ra nói:

- Hiểu ra rồi! Phong Ái Vũ, Phong như phong tao, Ái như tình ái, Vũ như vân vũ, cái này, bất quá… tên ngươi hơi bị biến thái đó.

Phong Ái Vũ lần này tức quá chịu không được chửi ầm lên:

- Ngươi là tên hỗn đản, ngươi mới là biến thái!
Phong Ái Vũ quay đầu đáp:

- Ta phải tránh xa ngươi ra, ngươi là tên khốn!

Hy Bình nói:

- Ta chỉ là hôn ngươi một cái thôi mà, hà tất phải tức giận làm gì.

Phong Ái Vũ nổi giận:

- Ngươi là nam nhân.

Hy Bình thản nhiên nói:

- Ồ! Thì ra ngươi không thích nam nhân hôn, cứ đi tới kỹ viện cho cả đám nữ nhân hôn ngươi được không?

Phong Ái Vũ dậm chân nói :

- Ngươi, ta thật không muốn, ta không theo ngươi nữa!

Hy Bình cười nói:

- Chúng ta đều là nam tử hán, đụng chạm nhau một chút đâu có quan hệ gì? Nếu ngươi không thích, sau này không đồng ý cho hôn, ta sẽ không dám nữa. Nhưng với điều kiện là ngươi phải dẫn ta đi Vũ Đấu Môn!

Phong Ái Vũ tức khí nói:

- Ngươi đi thì tự đi, ta không đi với ngươi!

Hy Bình van cầu:

- Phân ra như vậy sao! Ta và ngươi là huynh đệ tốt xấu có nhau, xin ngươi làm một việc tốt!

Phong Ái Vũ rồi cũng dịu lại, hỏi:

- Ngươi tới Vũ Đấu Môn làm gì ?

Hy Bình cười thầm trong lòng, nói:

- Độc Cô Phách lão đầu đại thọ bảy chục, ta đi chúc thọ.

Phong Ái Vũ nghe như giận lắm, bất bình nói:

- Độc Cô Phách là Độc Cô Phách, sao còn thêm vào "lão đầu", hừ !

Hy Bình cười nói:

- Thì đúng là lão đầu mà, khó mà chỉnh lại thành tiểu hóa tử.

Phong Ái Vũ như muốn bịt miệng hắn lại:

- Nói tóm lại, ta không cho phép ngươi gọi như vậy!

Hy Bình nhượng bộ :

- Được, được, thì không gọi là lão đầu, bây giờ mình đi kiếm gã ta, được chứ?

Phong Ái Vũ liếc hắn, nói :

- Bây giờ muộn rồi, ngày mai đi tiếp, ta lại mệt mỏi cả ngày rồi, chỉ muốn kiếm một chỗ để ngủ.

Hy Bình đồng tình nói:

- Ta cũng muốn kiếm chổ nghỉ tạm, để ta dẫn ngươi đi tửu điếm ăn một bữa no, sau đó tìm một khách sạn tốt, ngủ cho ngon giấc, thế nào?

Phong Ái Vũ nghĩ người này công phu vuốt đuôi thật sự tuyệt đỉnh.