Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 206 : Mê Chi Thủy Động

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Vân Tuyết lại tiềm nhập Long Tu trấn lần nữa để hội diện với Thiên Diệp Bội tam nữ.

Thiên Diệp Bội lên tiếng trước: "Lạc Hùng có hành động gì?" 

Vân Tuyết nói: "Không thấy hắn có hành động gì. Những chuyện như thế này, hắn không bao giờ để cho ta tham dự cả. Tuy hắn ở trên giường đối với ta rất tận tình, khả dĩ, thỉnh thoảng cũng để ta tham gia vài cuộc mật đàm, nhưng đối với những chuyện đại sự thì quyết không để cho ta góp mặt."

"Xem ra phụ tử bọn chúng đối với ai cũng có lòng đề phòng."

Vân Tuyết cười nói: "Bọn chúng đều là những kẻ xấu, tất nhiên là không dễ tin tưởng ai. Lúc trước ta cũng như thế, nhưng sau này, ta lại phát giác ra mình đã trở nên thiện lương hơn nhiều."

Ba người kia nghe vậy, đều hiểu ý, Hà Hỷ nói: "Nói cho cùng, nữ nhân dù sao cũng vẫn lương thiện hơn, đúng không?"

"Đến bây giờ ta mới biết, nữ nhân quả là một loại động vật nhiều tình cảm." Vân Tuyết than.

Hà Hỷ tiếp tục: "Nữ nhân thật sự là không nên có dã tâm, điều đó không thích hợp chút nào. Dã tâm chính là ma chiết lớn nhất trong đời nữ nhân, nhưng ngươi lại nhất định muốn tranh bá võ lâm. Có đôi lúc ta thật lo lắng cho ngươi, ngươi biết chăng, dù sao ngươi cũng là một nữ nhân."

"Có lẽ vậy!"

Vân Tuyết từ từ mỉm cười: "Lạc Hùng đã phái người đến đây dò thám. Ta nghĩ có lẽ hắn đã tìm được nơi cư trú của các người. Sở dĩ đến bây giờ mà hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ là vì đám người bị chôn sống trong động. Hắn sợ một khi cửa động được khai thông, việc Hoàng Hy Bình bị khốn trong động sẽ được truyền ra khắp thiên hạ, nên phải dốc toàn lực một kích tiêu diệt Võ lâm tứ đại thế gia và Thái Âm giáo. Vì vậy, tạm thời hắn sẽ không rảnh để lo tới các ngươi đâu."

"Hoàng Hy Bình bị khốn trong Phong Khiếu động, nghe nói việc đó hẳn là có nguyên nhân, có lẽ nào lại là âm mưu của Lạc Hùng hay không?"

Vân Tuyết vẫn cười: "Lạc gia phụ tử âm mưu hại Hoàng Hy Bình, sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Lần này có ả tiểu thiếp của Lạc Hùng tham dự vào, thì tất nhiên việc này là do chủ ý của hắn. Ta tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa."

"Theo ngươi nói vậy, thì bọn chúng hiện nay sẽ không có thời gian để lưu ý tới chúng ta?"

"Cũng có thể nói, ta cho rằng hắn tất sẽ mang hết thế lực của Đại Địa Minh ở Long thành mà di chuyển đến Gia Lăng trấn, nhưng cũng sẽ lưu lại một phần nhỏ nhân thủ tại Long thành. Người của ta sớm đã đến Long thành, cứ địa của bọn chúng hiển nay chẳng khác nào một tòa thành không. Chúng ta có thể dễ dàng nhổ bật gốc rể và sức ảnh hưởng của bọn chúng đối với võ lâm. Vì vậy, kế hoạch bắt tay hợp tác với Thái Âm giáo tạm thời hủy bỏ, bởi lẽ A Mật Y của Thái Âm giáo cũng đã bị khốn chung trong động với Hoàng Hy Bình, còn Âu Dương Đình Đình thì lại còn non dại, hiện nay chỉ biết lo việc khai mở cửa động với bọn người của tứ đại thế gia, thời khắc này quả thật không thích hợp để hợp tác với bọn họ."

Hà Hỷ hỏi: "Ý ngươi là muốn chúng ta ly khai Long Tu trấn mà đến Long thành, rồi kết hợp với nhân thủ của ngươi mà tiêu diệt thế lực của Đại Địa Minh được lưu lại tại Long thành?"

Vân Tuyết đáp: "Đúng vậy! Hiện nay Long thành do phu phụ Thủy Trường Thiên phụ trách. Ta không có lòng tin đánh thắng được phu phụ hai người bọn họ, nhưng chúng ta có thể ẩn trong bóng tối mà ám sát đám đệ tử của Đại Địa Minh. Như vậy, Lạc Hùng sẽ trách tội lên đầu muội phu của hắn là Thủy Trường Thiên, mà Thủy Trường Thiên lại là một kẻ chỉ thích tiêu dao tự tại, một khi bị quở trách tất sẽ lập tức ly khai mà trở về Tiên Duyên Cốc và sẽ không quản tới sự vụ của Đại Địa Minh nữa. Điều đó có thể đoán trước được. Thủy Trường Thiên là một người rất có cá tính, lại nữa, theo như ta được biết, Thủy Trường Thiên và Lôi Dũng của Viễn Dương Tiêu Cuộc có một đoạn giao tình, mà Lạc Hùng cũng hiểu rất rõ điều này. Nếu hắn và Võ lâm tứ đại thế gia xảy ra sự xung đột, Thủy Trường Thiên tất sẽ không ra tay giúp hắn. Vì thế, chúng ta cứ để cho Tiên Duyên Cốc rời khỏi cái trường tranh đoạt vô vị này, vì bọn họ vốn không có thù oán gì với các môn phái khác. Chúng ta không nên lôi kéo bọn họ vào vũng nước đục này, nếu không, bọn họ sẽ trở thành một địch nhân rất mạnh và khó đối phó. Huống chi, ta nghe nói, trước kia Thủy Trường Thiên đã từng cứu mạng của tộc trưởng Xà Thần tộc, nên ông ta từng phát thệ rằng nếu như Tiên Duyên Cốc gặp nạn, ông ta sẽ lập tức phái quân đội toàn tộc đi giúp họ."

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thủy Trường Thiên bấy lâu nay vốn không ưa gì Lạc Hùng, mà ông ta chỉ vì muội muội của hắn mà bất đắc dĩ phải tiếp tay cho hắn. Hơn nữa, ông ta vốn không quản việc của giang hồ, dù Lạc Hùng có làm điều gì trong võ lâm thì ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ không quản tới. Ông ta chỉ thích được tiêu dao tự tại, quả thật là một nam nhân rất tiêu sái."

Hà Hỷ nói: "Như vậy thì người này không có ân oán gì với chúng ta, mà đối với chúng ta cũng không có sự uy hiếp nào. Tốt nhất là đừng chọc đến hắn."

Vân Tuyết hỏi: "Các người xem kế hoạch của ta thế nào?"

Hà Hỷ nói: "Nếu theo kế hoạch của ngươi mà hành sự thì trong những ngày nay, chúng ta phải đưa môn nhân luân phiên rời khỏi đây, đến Long thành trước, giết hết những tên thuộc võ lâm chánh đạo. Còn những chuyện khác thì tính sau."

Nghe giọng của bà ta có ẩn tàng cừu hận đối với người của chánh đạo. Rõ ràng là tổ tiên của bà ta đã gieo rắc mầm móng thống hận vào tâm lý của bà ta rất sâu sắc, khó có thể giải trừ, thật là thống hận cực sâu.



oooOooo



"Tại sao phải mưu hại Hy Bình?"

Lạc U Nhi vừa tiến vào tẩm thất của Lạc Hùng đã lớn tiếng trách móc hắn. Đối với vị đại ca này, nàng đã nhiều năm không nói chuyện với lão rồi.

Lạc Hùng quan sát muội muội của mình. Từ lúc nàng mang Hy Bình rời khỏi đại hội thì hắn đã đoán ra nàng hẳn là có quan hệ gì đó với Hy Bình, nếu không thì với cá tính của Hy Bình, nàng đã sớm trừng trị lão rồi.

Hơn nữa, với cá tính của nàng, vốn là không thể nào vô cớ mà bắt một nam nhân mang đi như vậy. Lão không chỉ đoán là giữa hai người họ có mối quan hệ gì, mà còn có thể khẳng định điều đó là thật nữa.

Lão hỏi: "U Nhi, tại sao muội lại lo lắng cho hắn như vậy?"

Lạc U Nhi nói: "Chuyện này huynh không cần biết, muội chỉ muốn biết tại sao huynh muốn hại hắn?"

Lạc Hùng đáp: "Hắn đối với ta có điều bất lợi. Muội phải biết, phàm là ai đối với ta bất lợi, dù là người hay vật gì thì ta cũng phải tiêu diệt cho bằng được."

Lạc U Nhi mỉa mai: "Vì thế mà huynh đã hãm hại Khiếu Thiên?"

Lạc Hùng cảm thấy có lỗi với muội muội của mình nên nói: "Xin lỗi U Nhi, ta biết muội rất hận kẻ làm huynh trưởng này, nhưng Lâm Khiếu Thiên đã cám dỗ đại tẩu của muội……."

Lạc U Nhi chen lời: "Hắn vốn không hề cám dỗ đại tẩu, chỉ là đại tẩu tự tác đa tình, đơn phương yêu hắn thôi. Hắn chưa hề làm gì tới đại tẩu cả."

Lạc Hùng cảm thán: "Có thể lời muội nói là đúng, là do huynh đã sai lầm. Nhưng muội là do một tay huynh nuôi dưỡng nên người, dù huynh có xấu đến đâu, hoặc là có muốn hại ai đi nữa, thì huynh làm sao có thể hại muội được? Nếu như Lâm Khiếu Thiên thật sự yêu muội thì huynh tuyệt đối sẽ không hại hắn, nhưng đằng này hắn lại không hề yêu muội, mà hắn chỉ yêu……."
"Cái đó thì không nhất thiết, có người xem tướng cho ta, bảo rằng mạng của ta rất dài, dài hơn rất nhiều người khác, nhưng lại không có bảo là nương nương khang ngươi lại sống lâu a."

Quyền Hành hỏi: "Toán mệnh có thể tin tưởng được sao?"

Hy Bình nghênh mặt, nói: 2Ta đã đưa tiền cho hắn, nếu ta không tin hắn thì còn đưa tiền cho hắn làm chi?"

A Mật Y nhẹ giọng: "Nếu chúng ta xuống đó, nếu ra được thì sẽ không chết, tất sẽ được trường thọ. Còn nếu cứ ở đây mà tranh luận thì cả một điểm sinh cơ cũng không có."

Quyền Hành trừng mắt nhìn Hy Bình, hắn thấy vậy liền hừ mũi một cái, rồi nói: "Nương nương khang, ngươi mà chết đi, ta sẽ cắt đi con tiểu kê kê của ngươi."

Quyền Hành giật mình: "Không được cắt."

"Chẳng lẽ ngươi có thể khẳng định là sẽ không bị chết đuối sao?"

Quyền Hành không ngại phiền, giải thích: "Bất luận là thế nào, ngươi vĩnh viễn cũng không được cắt."

"Chết thì cắt!"

Nói xong, Hy Bình đi trước dẫn đường rồi nhảy vào thủy đàm, những người khác cũng từng người từng người nhảy theo. Hắn giữ cho người nổi trên mặt nước rồi hỏi: "Mọi người xuống hết chưa?"

"Xuống hết rồi!"

"Tốt! Ta bây giờ bắt đầu lặn xuống. Các người nhất định phải theo sát thủy tuyến của ta, cho dù có bị cạn hơi thì ta cũng sẽ có thể kéo các người ra ngoài."

Sau đó, hắn liền lặn xuống. Cái thủy đàm này sâu hơn mười thước, cửa thủy đạo ở tận dưới đáy đàm. Hy Bình bằng vào trực giác mà lặn nhanh xuống dưới, cửa thủy đạo khá rộng nên hắn không phải phí nhiều khí lực cũng chui vào được trong đó.

Những người ở đây đều thân hoài võ công, đối với việc bế khí trong nước thì cũng không mấy khó khăn, mà hành động ở trong nước cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn người thường nhiều. Vì vậy mà họ cũng rất nhanh chóng đến được cửa thủy đạo.

Nhưng thủy đạo dường tựa như không có cửa ra, mọi người phải bơi rất lâu mà vẫn chưa thấy đầu kia của thủy đạo. Có vài người không kéo dài việc bế khí được, đã phải uống vài ngụm nước rồi, e rằng khó có thể kéo dài thêm, tất nhiên sẽ bị chết.

Hy Bình đang ở phía trước, không hề cảm thấy khó khăn chút nào. Sau khi hắn bế khí, Thiên Địa tâm kinh tự động vận chuyển, chẳng những áp lực dưới nước không thể làm thương hại tới hắn, mà cảm giác khó chịu khi bơi lội trong nước một thời gian lâu cũng không có. Nhớ lúc trước hắn đã ngâm mình trong Địa Tuyền Nhũ không biết bao nhiêu ngày đêm mà chẳng bị hề hấn gì, cho nên thời gian ở dưới nước vào lúc này có đáng là bao?

Tuy nhiên, chẳng biết cái thủy đạo này thông ra tận đâu? Điều này thật không ai biết được. Bọn họ tưởng rằng nó sẽ thông ra Mê Giang, nhưng theo tình huống lúc này thì lại hoàn toàn không giống thế.

Nó sẽ thông tới đâu?

Hắn không biết, những người khác cũng không biết.

Có lẽ, lối ra sẽ thông tới địa ngục cũng nên!

Lúc này, đã có nhiều người bắt đầu hối hận vì đã mạo hiểm đi theo hắn, tại sao lại không thể chờ người ở bên ngoài khai thông cửa động chứ?

Lúc này có lẽ đã đến hồi tuyệt vọng rồi.

Ngoài nước ra thì chỉ có bóng tối dày đặc. Trong bóng tối dày đặc thì chỉ có toàn là nước.

Hy Bình cảm thấy dây vải có vẻ nặng hơn lúc đầu. Hắn biết là có vài người đã bị hôn mê hoặc là không còn sức để bơi tiếp nữa, nhưng hắn không thể dừng lại lúc này, vì hắn không hề biết phương pháp bế khí.

Có một sự lưu động tự nhiên ở trong người khiến cho hắn dù sau khi không còn hô hấp nữa nhưng vẫn không hề bị cảm giác thiếu dưỡng khí làm cho khó chịu. Thể chất đặc thù cộng với vận mệnh và kỳ tích của hắn đã khiến cho hắn trở nên khác với thường nhân.

Sợi dây vải càng lúc càng nặng, hắn biết rõ nếu không tăng nhanh tốc độ thì e rằng dù hắn có kéo mọi người ra ngoài được, thì đó cũng chỉ là một đám xác chết mà thôi.

Trong lúc hắn định bất kể sống chết mà bơi nhanh ra ngoài, thì dòng nước vốn đang rất tĩnh lặng bỗng chợt đổ trút xuống đáy một cách bất ngờ.

Hắn không kịp chuyển thân, bị hấp lực từ dưới đáy đầm hút mạnh lấy - thì ra bên dưới còn có một dòng xoáy cực mạnh.

Hấp lực từ dòng xoáy đó hút lấy hắn và tất cả mọi người đi theo vào trong hố rất nhanh.

Luồng hấp lực trong bóng đen dày đặc cuốn lấy thân thể của hắn quăng lên quật xuống, khiến cho thân thể cường tráng của hắn vốn đang rất khỏe mạnh thanh tĩnh nhưng giờ đây cũng phải bị đầu váng mắt hoa.

Trước mắt hắn chỉ là một khoảng tối đen ngòm, sức lực và lý trí của hắn cũng từ từ mất đi.

Trước khi hắn bị bất tỉnh nhân sự, hắn chỉ cảm thấy một màn đen tối và chỉ toàn nước với nước…