Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 213 : Toàn quân phút một
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Hy Bình rời khỏi thân hình mềm mại của Quyền Hành, nàng đã ngủ thiếp đi. Hắn ta rời khỏi nhà gỗ, thi triển Liệt Dương Chân đao lao vào rừng cây trên đảo… Hắn muốn dựng một căn nhà.
Từ lúc mặt trời lên đến gần hoàng hôn Hy Bình đã đựng xong ngôi nhà. Rất nhiều cây cối đã bị chặt hạ để dùng xây dựng ngôi nhà đích thực là lớn này. Hắn kêu gọi quần nữ cùng săn lùng thỏ, hươu và sau đó, dùng thanh Liệt Dương chân đao sáng ngời để nướng thịt thú đã săn được.
Từ trên mũi đao, mùi thịt nướng tỏa ra thơm phức.
Từ nhà gỗ, Quyền Hành bước ra ngoài, cảm giác run rẩy, vô lực. Đích thị nguyên nhân bởi Hy Bình chiếm hữu hôm qua gây ra. Lúc mới thức dậy, nàng cảm thấy vô cùng giận dữ, trừng mắt lên nhìn, chợt phát hiện ra ngôi nhà gỗ lớn, nàng giật mình ngạc nhiên.
Hy Bình nói với nụ cười mỉm: "Ta dựng đấy, có thích không?"
Quyền Hành ngồi xuống bĩu môi: "Ta không sống trong căn nhà gỗ mục nát này đâu."
"Nàng phải!" Hy Bình vừa thong thả cầm miếng thịt thơm phức lên ăn vừa nói.
Quyền Hành long lanh nước mắt: "Ngươi lại bức hiếp ta!"
Hy Bình cất tiếng thở dài: "Ta chỉ muốn nàng sống được thoải mái thôi."
"Ta không ở đấy!" Quyền Hành thét lớn.
Dương căn của Hy Bình đột nhiên dựng lên: "Nàng nếu không chịu, ta lập tức ôm nàng tiến vào." Hắn cười dâm tiện, nhìn chòng chọc vào Quyền Hành.
Quyền Hành đỏ bừng khuôn mặt, la hoảng: "Ta không cho phép ngươi làm đau ta… Ta ở. Đã được chưa?"
"Ha ha ha…" Hy Bình cười lớn.
Quần nữ đang làm việc đều mỉm cười, A Mật Y nói: "Hy Bình, những ngày này chúng ta có da của động vật cùng với những sợi gai có thể khoác tạm, chờ khi làm thành quần áo. Chàng có mặc không?"
Hy Bình nhìn qua Phi Sa, thấy nàng khoác tấm da hươu trên khuôn ngực nảy nở cùng với lá cây che phủ nhưng không thể che hết được thân hình tuyệt mĩ. Hy Bình nói: "Rất tốt, khi hoàn thành chúng ta sẽ mặc còn bây giờ ta muốn được nhìn ngắm các nàng."
Phi Sa nói: "Chàng rất vô lại và hay nói tầm phào nhưng với chúng thiếp, tuyêt đối có sức hấp dẫn. "
Hi Binh nói: "Nàng thật khiêu gợi, cứ nhìn thấy bộ dạng của nàng là ta lại ham muốn chiếm hữu. "
Phi Sa hạnh phúc cười: "Chúng ta đi ăn đã, rồi vào nhà."
"Ở đây không tốt sao?" Hy Bình nhìn chúng nữ nở nụ cười vô lại.
Quyền Hành kinh hãi: "Ngươi muốn ở bên ngoài này à?"
"Quyền Hành, nàng muốn tham gia cuộc ân ái lộ thiên với chúng ta phải không?"
"Mục Thu, các người mau đưa ta vào phòng đi. Người ta sẽ nhắm mắt coi như chẳng thấy gì." Quyền Hành nắm chặt miếng thịt hươu run rẩy đứng dậy.
Mục Thu và Chu Mỹ Tĩnh đã chạy lại đỡ nàng, ba nữ nhân Mộng Cơ, Lam Bình, Vương Miên Miên cũng cầm lấy miếng thịt hươu theo họ đi vào ngôi nhà gỗ. Nhìn lại, họ thực sự sợ hãi khi thấy Hy Bình cùng chúng nữ làm loạn, tai nghe những thanh âm đó cũng đủ khó lòng chịu nổi, huống hồ là còn nhìn tận mắt? Còn nếu không thấy những điều đó, ai biết được có bị tẩu hoả nhập ma hay không?
Hy Bình vuốt ve, hôn khắp quần nữ rồi nói lớn: "Ai đến với ta đầu tiên? "
A Mật Y tức giận: "Chàng vừa mới… Thật là xấu xa! "
Phi Sa giơ tay: "Hy Bình, thiếp là người đầu tiên, nhanh lên. Thiếp đã sẵn sàng."
Nói rồi cởi tấm da hươu che trước ngực xuống, lộ ra khuôn ngực trắng hồng.
"Bất tất, nàng là người đầu tiên nhé?" Hy Bình nhìn chằm chằm vào A Mật Y.
Khuôn mặt tuyệt đẹp ửng đỏ, buông lỏng miếng thịt hươu trong tay, A mật Y thấp giọng nói khẽ: "Chàng phải dịu dàng đấy, sau đó người ta muốn tắm rửa."
"Thật là thống khoái." Nói xong, Hy Bình lập tức lao vào chúng nữ ái ân mải miết cho đến khi ngủ thiếp đi.
Sáng tinh sương, tiếng chim ríu rích. Sau khi thức giấc, nhìn dương căn vẫn còn hùng dũng, Hy Bình muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Hy Bình nhìn chúng nữ mỉm cười hạnh phúc, đi ra ngoài nhà gỗ, vừa ra lập tức đứng lại vì song nhãn nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ đang hì hụi bên rặng cây.
Trong rừng, đặt 1 cái cây sào giữa hai chạc cây, nữ nhân giặt quần áo và phơi khô dưới ánh mặt trời.
Vì tất cả quần áo đã giặt nên nữ nhân chẳng có gì mặc trong khi chờ quần áo khô. Hy Bình nhận ra Mộng Cơ đang phơi y phục, mái tóc vàng óng ả buông xõa, làn da trắng như tuyết đích thực giống như ngọc ngà sáng ngời. Bờ mông đầy đặn, với những đường cong tuyệt mỹ.
Mộng Cơ đích thị thích thú với những bài hát của hắn. Có lẽ do ngôn ngữ bất đồng, nên cảm nhận âm nhạc cũng khác, do đó mới ngu ngốc chấp nhận những bài hát của hắn, mặc dù những bài hát đó rất tạp.
Mộng Cơ đột nhiên dừng tay trông thấy Hy Bình đang si ngốc nhìn mình, trái tim hoan hỉ, cố ý đung đưa bờ mông tròn trịa, mở cả hai chân bày ra lông tơ óng ánh như gọi mời thôi thúc. Hy Bình nhìn chăm chăm vào làn da óng ánh như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời của nàng. Hắn nuốt nước bọt thâm nghĩ: Tiểu nữ này đang dụ hoặc ta?.
Sau một thời gian dài mà với mỹ nữ này vẫn chưa có gì xong cả.
Hy Bình chạy lại ôm Mộng Cơ vào lòng, từ phía sau, hạ thể cọ sát vào mông Mộng Cơ, miệng kề sát tai nàng âu yếm: "Có phải nàng đang dụ hoặc ta?"
"Muốn so sánh ta với Phi Sa…"
Mục Thu không thốt ra được tiếng nào nữa. Hắn đã hôn lên môi nàng, cả thân người nóng rực… bất chấp thời tiết hiện tại mát mẻ, nụ hôn này của hắn đã làm nàng tim đập loạn, máu trong người như sôi lên, hạ thể nóng rực, d*m thủy phút chốc tuôn tràn nóng ấm, sắc thái giống như đang ở tiên cảnh.
Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, tả thủ của Hy Bình chuyển xuống dưới, vuốt ve âm hộ nhỏ nhắn của nàng.
Mà kể cũng kì lạ, bộ phận sinh dục của Mục Thu quả có khác với nữ nhân khác. Môi trong cao hơn dường như che lấp môi ngoài, vươn tới tận đám lông đen tuyền ở hai bên mép. Âm vật dường như lớn hơn trong khi âm đ*o chật chội hơn.
Hy Bình ve vuốt không ngừng. Dưới bàn tay hắn, d*m thủy của nàng tràn ra ướt đẫm. Nhẹ rời đôi môi, hôn nhẹ xuống cổ, liếm nhẹ trên vùng nhạy cảm cả hai bên, trong chốc lát, đột nhiên Mục Thu thân thế nhanh chóng quằn quại trong tay hắn.
Hôn từ cổ xuông vùng bụng nõn nà, d*m thủy xuất tiết ngày càng tràn lan.
Khi tay Hy Bình tiến tới cái lỗ nhỏ nhắn của âm hộ, ve vuốt trên chùm lông đen ướt nhẹp, Mục Thu đã bắt đầu rên rỉ phõng đãng, không ngừng lắc lư, chà sát hạ thể vào bàn tay của hắn. Hắn miết tay nhẹ lên âm hộ nhỏ nhắn ươt đẫm, thân thể Mục Thu càng oằn lên dữ dội.
"Ô. đừng khiêu khích ta nữa. ta chịu không nổi… ta muốn."
"Nàng muốn gì?" Hy Bình đắc ý cười hỏi.
Mục Thu ánh mắt đỏ rực, giận dỗi: "Muốn gì ư?…ngươi biết mà… đồ xấu xa…"
"Ta xấu xa như vậy ư?" Hy Bình đột ngột rời thân thể Mục Thu, thân trên dịch ra chống tay nơi hông nàng, mắt nhìn nở nụ cười kì quái.
Mục Thu hỏi: "Ngươi nhìn ngắm cái gì?"
"Ngắm nàng."
"Hy Bình, ngươi muốn làm gì bây giờ?"
"Tại sao nàng trách ta, không phải nàng không thích sao?"
Hy Bình đợi Mục Thu trả lời. Khuôn mặt Mục Thu vênh lên, tức tối đá hắn một cước, giận dữ đi ra.
Hy Bình nói: "Đá ta, đích thị rất đau, nàng động xuân tình sao đột nhiên dừng lại, muốn Phi Sa thay thế nàng ư? Thật sự là thủ đoạn cao minh đấy."
Mục Thu giận dữ nói: "Hy Bình, nếu như ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ không khách khí đâu."
Hy Bình nằm xuống, đặt tay lên trán, thản nhiên nói: "Nàng sẽ không như thế, nàng muốn ân ái với ta mà."
"Ta muốn cưỡng đoạt ngươi."
Mục Thu chuyển thân tới bên cạnh Hy Bình, ngồi bên cạnh hắn, dùng hai tay nắm lấy dương v*t của hắn, đặt vào lỗ nhỏ của âm hộ.
Hy Bình cười mỉm, nhớ lại lúc cùng Hoa Lôi hoan lạc, tâm tưởng: "Nữ nhân lớn tuổi đích thị háo sắc, không biết có thể chịu đựng lâu không?"
Mục Thu nhẹ thốt: "Ngươi làm chầm chậm thôi, để khi tiến vào không làm người ta đau đớn."
Mục Thu mắt lấp lánh, xuân ý lộ rõ, hình dáng cực kỳ quyến rũ, nói: "Những điều trước đây, bây giờ ta sẽ đáp trả."
Mục Thu nhắm mắt, cắn chặt môi, dùng hai tay hé mở âm hộ.
Trong khoảnh khắc đó, Hy Bình thu nhỏ kích thước dương căn để có thể thuận lợi đưa vào. Quả nhiên, dương v*t Hy Bình đã đưa vào sâu trong âm hộ, Mục Thu phát ra một tiếng kêu đau đớn, cơ thể rung chuyển dữ dội. Hy Bình phát mạnh vào mông nàng ta để làm dịu đi cơn đau gây ra bởi sự xâm nhập bất ngờ. Mục Thu lại kêu lên những tiếng nức nở, thân thể mềm mại nằm sấp lên ngực Hy Bình, cất lên tiếng khóc nỉ non dịu dàng.
Nước mắt thấm đẫm trên khuôn ngực của Hy Bình, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỹ miều đang run rẩy, dịu dàng nói: "Không phải nàng muốn cưỡng đoạt ta ư, sao bây giờ lại bất động như thế?"
Mục Thu nhéo ngắt ngực hắn ta, sắc diện giận dữ: "Ngươi làm ta đau đến chết mất…"
Hy Bình cười nói: "Một khi nàng khẩn trương, tất nhiên sẽ đau đớn."
Mục Thu nói: "Tại sao ngươi không thể làm nhanh lên."
Hy Bình cười lớn: "Như thế còn gì là hứng thú."
Mục Thu vùng vẫy, muốn dương v*t sâu trong âm hộ xuất ra. Hy Bình không muốn cho Mục Thu vùng vẫy, hắn nói: "Một khi ta cưỡng đoạt, ta muốn ân ái tới cùng."
Mục Thu thút thít nói: "Ta không… chỉ là ta không có khí lực để tiếp tục."
Hy Bình nói: "Ta cũng nghĩ nàng là nữ nhân rất sinh lý mạnh mẽ, là nữ nhân cá biệt. Từ trước đến nay, ta rất thích cưỡng đoạt nữ nhân, Mục Thu, nàng muốn ta cưỡng đoạt nàng như thế nào đây?"
Mục Thu song nhãn biểu lộ sự ngượng ngùng nói chậm: " Được, nhưng hỗn đãn nhà ngươi phải ôn nhu nhé."
Mỉm cười, Hy Bình chuyển thân dương v*t áp vào hạ thể nói: "Để nàng đạt tới cực đỉnh của khoái lạc, ta cần phải như vũ bão, làm sao có thể ôn nhu từ tốn được. Mục Thu, ta muốn nàng biết, ta rất cường hãn trong chuyện ái ân, cứ thả lỏng toàn thân và mở rộng trái tim, nàng sẽ cảm thấy rất tuyệt vời."
Nói xong, hắn đưa dương v*t vào sâu tới quá nửa âm đ*o nàng, từ phía sau điên cuồng nhún nhảy trên thân thể trắng ngà.