Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 216 : Quy lai chi chương
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
Long Thành tình thế khẩn trương, không phải một hai câu có thể nói hết, Ngọc Xà Môn cùng Địa Ngục Môn xuất hiện, đối với Đại Địa Minh mà nói, thì chưa bao giờ có khiêu chiến hoặc uy hiếp. Ngọc Xà Môn cùng Địa Ngục Môn hợp tác, thì ai ai cũng biết. Hai Ma Môn này có đến trăm năm lịch sử, cuối cùng liên minh, đối với võ lâm chánh đạo mà nói, thì cũng chưa bao giờ có uy hiếp.
Tuy nhiên, tứ đại võ lâm thế gia cũng không biết có dụng ý gì, mà đối với việc ấy thờ ơ lãnh đạm, Ngọc Xà Môn cũng được, Địa Ngục Môn cũng xong, bọn họ đều mặc kệ, chỉ biết ở "Tiểu Trạch Môn" chờ đợi. Long Thành phát sinh tranh giành cấu xé lẫn nhau với bọn họ đều không có liên can, chỉ cần không trêu chọc đến bọn họ, bọn họ thong thả cho qua.
Nhưng Tứ Cẩu làm Cái Bang tân nhiệm bang chủ, mà không biết thế lực của Cái Bang đã có tám mươi phần trăm tiến vào Long Thành .
Hy Bình mất tích cũng gần một tháng, Lạc Hùng giữa trăm công việc bề bộn, không dám quên để ý Hy Bình và đám người Quyền Hành có đột nhiên xuất hiện hay không? Nhưng trước khi Hy Bình xuất hiện, lão hầu như đem toàn bộ tinh lực dùng ở việc tiêu diệt Ma Môn liên minh. Lão dùng thân phận võ lâm minh chủ hiệu lệnh võ lâm chánh đạo, không ngừng tập trung nhân lực cùng tài lực.
Trong lúc này, thật không có xuất hiện quá nhiều vấn đề, ngoại trừ Minh Nguyệt Phong, cùng theo Minh Nguyệt Phong là Thiếu Lâm, Võ Đang hai đại phái, biểu hiện bên ngoài có chút tiêu cực, các võ lâm chính phái đều tự cho rằng là nhân sĩ võ lâm của võ lâm chính phái, đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Đại Địa Minh.
Minh Nguyệt Phong vốn cùng Đại Địa Minh có địa vị ngang bằng, không theo Đại Địa Minh mà hành sự. Sau khi tự trở lại Long Thành, Mồng Tình biết được Hy Bình mất tích, tâm tình sầu muộn. Mộng Hương nhìn ở trong mắt, đau đớn ở trong lòng, tuy nói Mộng Tình đã đem quyền lực nhường lại cho nàng, nhưng Mộng Tình dù sao từ nhỏ giữ nàng nuôi lớn, Mộng Tình trong mắt nàng, chắc chắn là mẫu thân của nàng. Giờ đây mẫu thân vì duyên cớ của nhi tử bà mà đau buồn, Mộng Hương nàng có thể tích cực đến tham dự việc võ lâm gì đó sao?
Nữ nhân, mặc kệ là dạng nữ nhân nào, đến một lúc nào đó, đối với việc công và tư, đều là lấy chuyện tư làm đầu. Minh Nguyệt Phong tuy là trụ cột của võ lâm chính đạo, song đã trải qua hơn trăm năm, tôn chỉ (mục đích) dần dần, cũng sẽ thay đổi, giống như Mộng Tiên trước đây, không phải bởi vì vấn đề của cá nhân, mà định hạ bỏ quy định của cái màng che mặt sao?
Có lẽ, ở trong lòng Mộng Hương, không chỉ vì Hy Bình đơn giản là nhi tử của Mộng Tình, đương nhiên cũng không phải ngớ ngẩn bởi vì Hy Bình trên danh nghĩa là ca ca của nàng. Nàng tuy không thừa nhận, nhưng Mộng Tình cũng nói như thế. Trong đầu của nàng có suy nghĩ của nàng, loại ý nghĩ này từ lần đầu tiên nàng gặp mặt Hy Bình lúc đó đã tồn tại, chỉ là luôn không để ý, bị nàng chôn sâu tại đáy lòng.
Tâm của nàng trước kia thì rất bình tĩnh, chẳng biết vì sao, sau mỗi lần đối mặt Hy Bình, đều không thể duy trì bình tĩnh. Có lẽ nàng ở trước mặt bất cứ người nào đều có thể duy trì bình tĩnh, cái loại giữ gìn này điệu bộ như mộng lúc ẩn lúc hiện, duy nhất khi Hy Bình xuất hiện , khiến nàng dáng vẻ đại biến.
Chuyện này đã không phải một hai lần.
Mộng Tình không muốn đến Tiểu Trạch Môn, Mộng Hương cũng đành phải cùng đi theo tiến vào, võ lâm chính phái luôn do Minh Nguyệt Phong dẫn đầu, y như cũ dừng chân ở Đại Địa Minh.
Bắt đầu từ thời khắc Hy Bình bị chôn sống tại động Phong Khiếu, Mộng Hương cũng thấy được nguyên nhân sự tình không phải tự nhiên đơn giản vậy. Nàng sau này trong lòng nghi vấn hỏi Mộng Tình, Mộng Tình thật lâu mới nói ra hai chữ: Lạc Hùng.
Bảo Nguyệt ở cùng đám nữ nhân của Hy Bình. Đám nữ nhân Vưu Túy cũng hoàn toàn đem nàng đối đãi như chị em, Mộng Hương cũng không qua hỏi chuyện Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt mỗi lần ở trước mặt nàng khóc, nàng cũng không hiểu vì sao cái mũi buốt buốt ..
Triệu Tử Uy không có việc làm thì chạy đi theo đuổi Mộng Hương. Về sau, Mộng Hương thật sự phiền, đối mặt hắn nói ra loại lời đã từng đối với Độc Cô Minh nói ra. Triệu nhị công tử buồn bực xong vài ngày. Độc Cô Minh đồng tình với tên em rễ này giống nhau tìm đến gặp hắn, trong lúc đồng bệnh tương lân, cùng Hoa Tiểu Ba đem Triệu nhị công tử từ bi thương lôi kéo đi. Ba tên này lại chạy đến Thiên Phong tam anh biểu đạt tình ý, có được cảm xúc mạnh mẽ mới, Triệu nhị công tử si tình thần kinh lần nữa ló ra hùng vĩ oai phong.
Rất nhanh, lời âu yếm của Độc Cô Minh ngọt ngào đánh lừa được Đinh Phù, Hoa Tiểu Ba làm cho Diệp Phân lớn hơn hắn năm sáu tuổi kêu hắn bằng thân ca ca, Triệu nhị công tử cũng khí thế bá vương đem Tôn Vi áp đảo trên giường , tâm linh của hắn rốt cuộc được an ủi, thì ra Triệu nhị công tử hắn mị lực vẫn bắn ra tứ phía. Ở trước mặt nữ nhân "oai" cả dặm, chỉ là Mộng Hương không biết phân biệt hàng mà thôi, đáng tiếc mà.
Tứ Cẩu biết được tin tức đã quá muộn, hắn mở miệng mắng to, mắng chửi ba tên này tán gái không mang hắn theo, hại hắn không có chỗ dựa (dừng chân).
Triệu Tử Uy nói: "Thiên Phong tam anh chỉ có ba người, có thay phiên thế nào cũng không đến phiên ngươi đâu? Ngươi cũng không nhìn xem, giữa bốn người chúng ta, ngươi là kẻ tệ nhất."
Hoa Tiểu Ba muốn giữ thể diện cho sư phó của hắn, hắn rất khách khí hướng Tứ Cẩu nói: "Sư phụ, nữ nhân của người nhiều như thế, nhường chút cơ hội cho đồ đệ không được sao? Nếu người tới, bằng thủ đoạn cao cường của người, đồ đệ người thật không có cơ hội."
Tứ Cẩu nghe xong rất thoải mái, nói: "Ta cho dù không tán Thiên Phong tam anh, cũng có thể tán nữ đồ đệ của Thiên Phong Bảo mà! Các ngươi không mang ta theo, đúng là không nói nghĩa khí huynh đệ."
Hoa Tiểu Ba nói: "Chúng ta đi theo đuổi Thái Âm tứ nữ kia không?"
Những lời này vừa ra, ba tên nam nhân còn lại tâng bốc khen thưởng. Thái Âm Tứ Ngọc này đúng là mỹ nữ khó gặp, bọn họ sớm đã quyết định nội bộ. Về việc theo đuổi, bốn tên lập tức đối tứ ngọc triển khai thế công hiếm thấy. Âu Dương Đình Đình hiểu rõ dụng ý của bọn họ, cũng mặc kệ việc của bọn họ và tứ ngọc.
Tứ Ngọc đương nhiên cũng hiểu được ý đồ của bốn tên cướp này, nhưng luôn luôn treo buộc lòng ham muốn của bọn họ, không cho bọn họ đạt ý.Nhưng bọn họ cũng không gãy không khuất phục, Độc Cô Minh tỏ tình hết bài này đến bài khác, Hoa Tiểu Ba nói dối không ngừng, Tứ Cẩu mỗi lần đến gần Tử Ngọc thường gọi to Tử Ngọc thơm, Triệu nhị công tử biến thái học giống Hoa Tiểu Ba vỗ vào cái mông ngựa của Hoàng Ngọc …
"Nếu ta bảo muội, tỷ tỷ vì sao đối xử tốt với muội như vậy, bởi vì tỷ tỷ yêu thương muội. Sự việc rất đơn giản, không cần nghĩ quá phức tạp. Muội nếu trong lòng yêu thích Hoàng Hy Bình, cũng nên đem cừu của đại ca quên đi. Nghiêm khắc mà nói, Hoàng Hy Bình chẳng phải là cừu nhân của đại ca muội. Đại ca muội không có cừu nhân, cừu nhân của hắn chính là bản thân hắn. Hắn muốn tự tay kết thúc sanh mạng của chính mình, nhưng hắn yêu thương muội muội của hắn. Bởi vậy, trước khi hắn chết, hắn phải tìm một người đến thay thế hắn, chiếu cố muội muội của hắn. Một đại ca đến tận lúc trước khi chết còn tín nhiệm nam nhân đó, thế nào lại là cừu nhân của muội? Nhu Vân, nếu Hoàng Hy Bình trở về, muội không đem hắn biến thành cừu nhân nữa, được không? Ngoại trừ đại ca muội, hắn là chỗ dựa duy nhất của muội, hắn sẽ dùng tánh mạng hắn bảo vệ các người."
Vân Tuyết đang nói, cảm giác Thi Nhu Vân đang nấc lên từng tiếng(khóc thút thít), hỏi: "Muội lại khóc?"
Thi Nhu Vân nghẹn ngào: "Nhưng hắn khi nào trở về? Hắn chưa từng rời khỏi Nhu Vân. Không có sự tồn tại của hắn, Nhu Vân thật sự không biết thế nào thì tốt, sợ cừu nhân của hắn, Nhu Vân cũng muốn hắn bên cạnh."
Vân Tuyết vỗ về: "Hắn sẽ trở về, hắn là một nam nhân kỳ dị, sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"Nếu . nếu hắn trở về, Nhu Vân lại đối với hắn tốt một chút, nghe hắn nói .."
Vân Tuyết mỉm cười: "Đúng vậy. Nhớ rõ, hắn không phải là cừu nhân của muội. Ca ca muội không phải hắn giết, cũng không phải hắn hại chết. Hắn giống dạng người, người khác không hại hắn, hắn căn bản sẽ không hại người. Muội không phải cũng nói hắn rất thiện lương sao?"
Thi Nhu Vân ngửa mặt đầy nước mắt lên, nói: "Hắn bình thường thì hi hi cười cười. Nhưng, có lúc Nhu Vân cũng rất sợ hắn .. sợ hắn nổi điên, hắn phát điên lên, giống . giống như dã thú."
"Ha ha, dã thú, đối với hắn ta cách hình dung này là đúng nhất. Tên này có lúc thật sự là một đầu dã thú, nếu hắn không có loại lực lượng dã thú cường đại này, thì làm sao có thể bảo vệ các người? Nhu Vân, chúng ta trở về nhé?"
Thi Nhu Vân nói: "Ừm, Nhu Vân ra ngoài cũng đã lâu, đại tẩu nhất định đang lo lắng."
Hai nàng đi vào Long Thành, lúc này, hoàng hôn cũng đang đến.
Trước mặt một thiếu nữ đi tới, đối diện Vân Tuyết nói: "Vân cô nương, tiểu thư chúng tôi đang tìm người."
"Bây giờ?" Vân Tuyết chỉ nhìn Thi Nhu Vân, lời nói cực không cảm tình.
Thiếu nữ đáp: "Phải, rất gấp."
Thi Nhu Vân nói: "Vân Tuyết tỷ tỷ, tỷ có việc thì đi trước đi! Nhu Vân sẽ tự mình trở về."
Vân Tuyết không muốn: "Ta muốn đưa muội trở về."
"Không cần, Nhu Vân đã biết được đường đi, với lại rất nhanh trở về."
"À .. thôi được! Ta không tiễn, muội .. cẩn thận một chút."
Thi Nhu Vân cười nói: "Không sao đâu, trên đường, Nhu Vân sẽ không chạy đâu."
Vân Tuyết liền đi theo thiếu nữ đi, Thi Nhu Vân thấy bóng của bọn họ dần dần biến mất, mới xoay người muốn rời đi. Đột nhiên một bóng người lao đến, nàng còn không kịp phản ứng, sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ cảm giác được mình bị người ôm, hắn dùng tốc độ không thể tưởng tượng bay lên không trung ..
Nhân ảnh bắt Thi Nhu Vân đem đi vừa vượt qua tường thành, trong một đám người từ ngoài thành chạy lại bỗng nổi lên một tiếng gầm giận giữ, cũng giống như một mũi tên truy đuổi theo.