Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 222 : Thu kí phương tâm

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Hy Bình từ trong Đại Địa Minh đi ra, phát giác mọi người trong tứ đại gia đều đang đợi hắn.



Đám võ lâm nhân sĩ đó đối diện người của tứ đại gia hoa tay múa chân, Hy Bình cũng biết không tìm được Quyền Khuynh Quốc và Lương Lệ Quỳnh. Điều này vốn cũng nằm trong dự liệu, như quả hai người kia ở Đại Địa Minh, Lạc Thiên sao dễ dàng cho bọn họ tìm như vậy?



Lạc Thiên nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi nên cho ta một lời giải thích chứ!"



Hy Bình trong lòng giật mình, cười nói: "Ôi, Thiên ca ca, ngươi muốn giải thích cái gì?" . Hắn nói ra với giọng điệu cực kỳ khó chịu. Mọi người nghe thấy mà nổi da gà, hắn cũng còn chưa chịu dừng, nói tiếp: "Xin lỗi, đều là ta không tốt, Thiên ca ca, ngươi tha thứ cho người ta được không?"



Biến thái --- mọi người ở đây đều hiểu tên Hoàng Hy Bình này không những vô sỉ mà còn là tuyệt đối biến thái.



"Hoàng Hy Bình, người không cần làm trò hề ở đây, nếu không có việc gì thì mau mau rời khỏi Đại Địa Minh" Lạc Thiên vẫn giữ phong độ và lễ mạo của mình lạnh lùng nói.



Những võ lâm nhân sĩ bên cạnh đều thấy hắn có phong phạm đại tướng, lòng dạ rộng rãi, không hổ là thiếu chủ của Đại Địa Minh.



Hy Bình nhìn nhìn La Mĩ Mĩ và Đường Tư nói: "Các nàng nói đi!"



Đường Tư đáp: "Đi thôi! Trong vòng ba ngày, ta không tìm được người, lúc đó sẽ quay lại, nhất định huyết tẩy Đại Địa Minh. Mĩ Mĩ, chúng ta trở về."



Tiếp đó, người của tứ đại gia cũng theo gót rời khỏi Đại Địa Minh. Hy Bình rời đi cuối cùng, khi hắn đi ra đến cửa ngoài thì thấy Thủy Khiết Thu đang đứng ở ngoài cửa. Nàng bây giờ so với lúc ở Gia Lăng trấn vẫn còn tiều tụy, nhưng vẻ tiều tụy đó cũng không che giấu được hai gò má đầy đặn xinh đẹp tuyệt thế của nàng. Đôi mắt nàng u buồn vẫn tán phát ra nét dụ hoặc trời ban.



Đứng bên cạnh nàng là Thủy Tiên và Đỗ Quyên, phỏng chừng hai nàng đi ra là nhìn thấy nàng. Nhìn thấy tiểu thư bọn họ, liền dừng lại cùng nàng.



"Các người đi trước đi!" Hy Bình dặn dò một tiếng, quay qua hướng đó, bước đến trước mặt Thủy Khiết Thu , nhẹ nhàng hỏi: "Nàng đang chờ ta?"



Thủy Khiết Thu đáp: "Ngươi đi cùng ta được không?"



Hy Bình cầm lấy tay nàng, nói: "Nàng muốn đi tới đâu, ta đưa nàng tới đó."



"Đa tạ" Thủy Khiết Thu có chút nghẹn ngào nói: "Hai người cũng cùng đi luôn! Trong mấy ngày qua, ta rất tịch mịch, đa nương (cha mẹ) đã quay về Tiên Duyến Cốc, chỉ để lại một mình ta ở đây, ta không biết tìm ai để chuyện trò."



Từ lần trước, sau khi Ngọc Xà Môn cùng Địa Ngục Môn liên thủ tấn công Đại Địa Minh, Lạc Hùng quả nhiên lấy thân phận trưởng bối nói chuyện một hồi với vợ chồng Thủy Thiên Trường. Thủy Thiên Trường trong lòng rất không vui, nhưng Lạc Hùng lại là đại ca của thê tử lão, lão đành phải chịu thiệt thòi. Không quá vài ngày, lão liền rời khỏi Đại Địa Minh. Vốn dĩ lão định mang cả Thủy Khiết Thu cùng rời đi luôn, chỉ là nữ nhi mới đính hôn với Lạc Thiên, vả lại hai nhà cũng là thân thích. Vì vậy liền để Thủy Khiết Thu ở lại.



Phu thê họ nghĩ, Thủy Khiết Thu có lẽ cũng không muốn rời khỏi biểu ca ca của nàng? Nhưng mà bọn họ đã nhầm, họ không nhận ra con gái của mình- Thủy Khiết Thu đã không còn là tiểu nữ hài năm xưa thường bám theo đuôi Lạc Thiên nữa.



Thủy Khiết Thu để Hy Bình cầm tay mình, đi không mục đích một hồi lâu. Lúc này trên đường đi, nàng cực kỳ trầm mặc, Hy Bình cũng không nói tiếng nào, bọn Thủy Tiên hai người lại càng không nói gì.



"Ta là hôn thê của Lạc Thiên, ngươi một chút cũng không e sợ sao?" Thủy Khiết Thu cuối cùng cũng phá vỡ không khí trầm mặc.



Hy Bình cười đáp: "Tiểu thiếp của gia gia hắn ta cũng giành lấy, chẳng lẽ lại sợ tên tiểu tử hắn? Ôi, nói chuyện vui vẻ đi nào, ta thấy nàng càng lúc càng không vui vẻ, trên mặt cũng không có nụ cười xán lạn vui vẻ ngày trước, giống như biến thành một người khác vậy. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng là rất hoạt bát khả ái, không phải thế sao?"



"Ngươi nói ta khi đó đáng yêu, vậy vì sao lúc đó lại không để ý đến ta?" Thủy Khiết Thu ai óan nói.


Nhưng mà lúc này, nữ nhân đó lại đến tìm Hy Bình…



"Có thể dừng bước nói chuyện được không?" Phương Nhi ngẩng đầu nhìn Hy Bình, nam nhân này, cái nơi đen tối đó, đã từng có lần tiến nhập vào trong người nàng, mang lại cho nàng sự khoái lạc khó có thể hình dung, đó là lần thỏa mãn nhất trong cuộc đời nàng.



Hy Bình buông hai nàng ra đáp: "Mau đến Đại Trạch Môn, hai nàng tự mình trở về đi"



Hai nàng rất biết điều liền rời khỏi đó.



Hy Bình nói : "Nói đi"



Phương Nhân nói: "Ta muốn rõ đêm đó chuyện gì đã xảy ra."



Hy Bình cả kinh trong lòng: "Nàng ta đã biết là lão tử làm sao?"



Hắn hỏi : "Lãng Vô Tâm nói cho nàng?"



"Không phải"



"Nàng rất thông minh, đêm đó đã biết tiến nhập vào nàng không phải Lãng Vô Tâm. Nhưng, nếu như Lãng Vô Tâm không nói cho nàng, nàng làm sao lại biết đó là ta? Việc này, chỉ có ta và hắn là biết rõ."



Phương Nhân đáp: "Vũ Sa đã nói."



"Vũ Sa?" Hy Bình nhớ tới vị tiểu cô nương linh mẫn xinh đẹp kia, cười nói: "Ôi, nàng ấy đã nói trên người ta có mùi hương rất dễ chịu, khác xa những người khác. Chẳng trách sau khi ta trở về, thấy ánh mắt của sáu nữ hài đó đều rất kỳ quái, giống như có chút buồn bực với ta, sao bọn họ lại không nói với ta chứ?"



Phương Nhân đáp :"Ngươi vừa quay về, bọn họ không làm phiền ngươi!"



Hy Bình cười nói : "Vậy nàng định làm phiền ta sao?"



Phương Nhân thở dài đáp : "Cũng là sai lầm của Vô Tâm, ta cũng không có gì để nói. Hy Bình… ngươi, có thể lại cùng ta một lần nữa được không?"



Hy Bình trước là cả kinh, rồi do dự đáp : "Như vậy không tốt! Gã Lãng Vô Tâm đó, ta hiện giờ không chán ghét gì hắn, nàng lại là nữ nhân của hắn, ta có chút khó mà hạ thủ được."



"Nếu như ta thực sự là nữ nhân của y, ta đã vô cùng thỏa mãn. Đáng tiếc nữ nhân của y quá nhiều, ta cũng không biết khi nào sẽ bị y đuổi đi nữa…"



"Được rồi! Ta sẽ cho nàng được một lần hiểu rõ."



Phương Nhân vui sướng đáp lại : "Ta đã đặt phòng tốt ở khách điếm rồi."



Nguyên lai nàng sớm đã biết Hoàng sắc lang này ngăn cản không để nàng hiến thân --- Hy Bình đột nhiên hiểu ra chính mình mới là người bại trận.