Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 236 : Thái giám thái hậu

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Hy Bình đã được dịch dung thành Thường công công vào tối đêm thứ hai, Đường Tư cảnh báo Hy Bình nên nhịn nhục để mọi việc được thành công, nàng muốn đưa hắn đến tẩm cung của thái hậu. Hy Bình sợ rằng nhạc mẫu tương lai sẽ giận dữ, nhưng Đường Tư đã nói rằng thái hậu rất hiền, Hy Bình không tin điều đó, làm thế nào có thể biết được?



Đường Tư nói rằng, vấn đề hiện tại không tốt, cần phải được giải quyết, không biết được ngày mai có thể bị phát hiện hay không! Nàng nhấn mạnh Thường công công là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu, đã ở bên cạnh thái hậu nhiều năm, sẽ có thể giải quyết được vấn đề, vì thế đưa Hy Bình đến diện kiến thái hậu. Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện, hy vọng điều này không thể được, trừ khi thái hậu yêu thích Thường công công, hôm nay rồi sẽ ra sao!



Hy Bình nhìn vào gương, thấy hình ảnh một công công độ tuổi trung niên vẻ ngoài dễ nhìn xuất hiện, tâm lý cũng có sự an ủi.



Đường Tư nói rằng hôm nay nàng sẽ xin thái hậu ban Thường công công cho nàng. Hy Bình đối mặt với thái hậu, hắn nghĩ rằng khả năng này sẽ không lớn lắm. Tuy nhiên đã đi tới hoàn cảnh như thế này thì mọi việc đều phải cố gắng. Hoàng cung có rất nhiều thái giám, tại sao lại phải ở bên cạnh thái hậu. Thật sự hắn thích ở bên cạnh hoàng hậu, nhưng hoàng hậu đã có Hồng công công lo liệu.



Trong lúc Hy Bình đang suy nghĩ thì Đường Tư đã đưa hắn đến cung của thái hậu. Thái hậu đang ngồi trên long sàng, Đường Tư và Hy Bình đến trước long sàng khấu kiến thái hậu. Hy Bình được diện kiến dung nhan thái hậu, trong lòng hết sức ngạc nhiên, không nghĩ thái hậu trẻ như vậy, trông như một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi. Đường Tư giống thái hậu rất nhiều, nếu đứng cạnh nhau, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là hai chị em.



Đường Tư thì thầm vào tai hắn: "Đừng chú ý vào mẫu hậu."



Thái hậu nói: "Cả ngày hôm nay con với Thường công công đi đâu, sao giờ này mới đưa hắn trở về?"



Đường Tư: "Khải bẩm mẫu hậu, những ngày này con có nhiều việc cần Thường công công giúp đỡ, vì vậy con sẽ mang Thường công công theo. Chỉ đến tối con đưa hắn trở về để săn sóc mẫu hậu, xin mẫu hậu cho phép." 



Thái hậu nở nụ cười từ tốn điềm đạm nói: "Con thì có chuyện gì? Trước kia thì tranh cãi với hoàng huynh, giờ thì bận rộn với nhiều điều bí ẩn, con quá nghịch ngợm, không làm được việc gì có ý nghĩa cả. Tốt! Hôm nay Thường công công được con mang theo. Thường công công hôm nay ngươi có giúp được gì cho công chúa không!"



Hy Bình nghĩ thầm: "Lão Tử ta tận tâm phục vụ như thế, sao không thỏa mãn chứ!?



Hắn gật đầu, nhưng không nói ra, Đường Tư nhắn hắn tuyệt đối không thể sanh sự.



Từ Đường Tư, Hy Bình biết rằng thái hậu cần Thường công công hầu hạ vào ban đêm, chỉ sau khi người ngủ, Thường công công mới ra ngoài. Trong thời gian dài hắn không được nói, không cần thiết thì không nên lên tiếng, chỉ có thể nói nhỏ mà thôi.



Đường Tư: "Mẫu hậu, con xin cáo lui."



"Được". Thái hậu lơ đãng đồng ý.



Đường Tư chuyển thân cáo lui.



"Vấn đề của công chúa ngươi không thấy khó khăn chứ, ngươi có gì lo lắng không?" Thái hậu đội nhiên hỏi.



Hy Bình không biết nên trả lời thế nào, vì vậy lắc đầu.



Thái hậu nói: "Vì sao ngươi không nói? Nhưng ngươi phải nói trước khi… Đỡ ta dậy, ta muốn tắm."
Thái hậu quỳ sấp xuống trước mặt Hy Bình, sau một thời gian cô tịch, có lẽ người nữ nhân này đã náo loạn, quên cả địa vị, quên cả sự xấu hổ và phẩm giá, có lẽ nàng ta cũng đã quên khoảnh khắc với Thường công công trước kia?



Nàng nhắm mắt lại tận hưởng những khoái cảm do Hy Bình mang lại, miệng cứ rên rỉ: "Ừm…."





Thái hậu cứ rên rỉ như vậy không nói được tiếng nào. Hy Bình nghĩ thầm, đó là yêu cầu của ngươi, trông ngươi thật giống con gái, sau khi xong việc muốn tru di cửu tộc ta, thói đòi là như vậy.



Hắn cúi xuống mông của thái hậu, giữ lấy cái giường, tháo dải quần, vì cái miệng thật sự không làm thoải mãn được cái lỗ nhỏ ấy, nên hắn tuột hẳn quần xuống, nhưng thái hậu đang mê mệt, khi hắn xốc hạ thể tiến vào giữa chân nàng ta thì miệng nàng ta cứ rên rỉ : "Tiến vào đi…tiến vào…"



Hy Bình xông thẳng đến, hai tay nắm lấy hai chân, hắn quỳ xuống giữa hai chân nàng ta, ấn mạnh vào, không suy nghĩ gì nữa, đưa hạ thể tiến nhập thâm cung, tức khắc thái hậu la lên một tiếng, nàng ta đang trong cơn đê mê bất chợt có một vật mạnh mẽ tiến sâu vào, nàng ta dùng tay giữ chặt lấy cái vật thô bỉ của Hy Bình, quay người nhìn chằm chằm vào hắn.



Hy Bình không thể điều khiển được nữa, ngay cả khi tay của nàng ta nắm chặt lấy vật thô bỉ kia, hắn vẫn tiếp tục xốc lấy hạ thể tiến vào, mỗi hành động nhấp vào của Hy Bình làm cho hạ thể của nàng ta nông ra hơn.



Nàng đột nhiên lên tiếng: "Ngươi không phải là thái giám?"



"Dĩ nhiên"



"Ngươi không phải là Thường công công, ngươi là ai?"



"Thái hậu, ta là ai không quan trọng, quan trọng ta là nam nhân, có thể làm cho nàng thoả mãn!"



"Dâm tặc, ngươi có thể bị tru di cửu tộc!"



"Những lời của nàng giống hệt như nhi tử và nữ nhi, quả đúng là do nàng dạy."



"Ngươi biết hoàng thượng và công chúa?"



"Hoàng thượng là do ta cứu, không có ta, hắn đã bỏ mạng từ lâu…Đề trả công cho việc ta cứu con trai nàng, nàng nên tận hưởng cảm giác ta đã xoa bóp cho nàng? Tuy nhiên, những điều trước kia nàng yêu cầu, nếu ta không hứa với nàng, sẽ bị tru di cửu tộc, nên ta sẽ làm vài thứ để thoả mãn cho nàng."



"Ngươi…"



Thái hậu trước sự xâm nhập mạnh mẽ của Hy Bình, không thể kiểm soát được thân thể. Nàng ta thậm chí không biết được Hy Bình là ai, chỉ biết đây là người nam nhân đã đem đến cho nàng nhiều đam mê khoái lạc, cảm giác này nàng chưa từng được nếm trải, mà người nam nhân này đích thực đã mang đến cho nàng.