Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 238 : Thâm Cung Bí Mật
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Hoàng hậu không thể ngủ được, những lời thì thầm hôm nay của Hy Bình làm cho nàng bối rối, mong thời khắc đó đến sớm, nên gọi là bất ngờ hay là hạnh phúc? Mỗi lần nàng nghĩ đến những lời của Thường công công thì đôi ta nóng ran.
"Hoàng thượng đã nói sẽ đến tẩm cung của nàng để lâm hạnh vào lúc nửa đêm, sẽ lặng lẽ tiến đến long sàng của hoàng hậu, bước lên giường…"Đó là lời hoa ngôn xảo ngữ của Hy Bình nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng.
Tại sao không nghi ngờ, vì nàng luôn mong đợi điều này, nên không có thời gian để cân nhắc và suy nghĩ. Hoàng hậu không thể tin Thường công công đùa giỡn, nàng không thể tin, bở lẽ trước đây, nàng và hoàng đế cũng có lần chơi trốn tìm, trừ khi hoàng thượng bất ngờ muốn tái diễn lại.
Nàng đuổi bọn cung cũ ra khoải tẩm cung, chỉ còn lại một mình nàng, không ai khám phá ra, không ai có thể quấy rầy những hứng thú của hoàng thượng, sẽ tiêu diệt những hạnh phúc sắp đến với nàng…
Sự hạnh phúc của nàng, có tốt hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết, người ngoài cuộc làm sao hiểu được chứ. Nàng là nhất quốc chi hậu, chỉ được hào quang và danh tiếng hư danh mà thôi, còn lại nàng đã được những gì?
"Cô đơn và chờ đợi."
Nàng luôn luôn đợi chờ rồi lại thất vọng. Bản thân của hoàng đế của không thuộc về người, cũng không thuộc về nhiều, cũng không thuộc về riêng một nữ nhân nào cả, người có quá nhiều nữ nhân, người không đủ thời gian để quan tâm riêng bất cứ một ai cả, đối với những phi tần khác, nàng hoàn toàn hạnh phúc. Ở địa vị hoàng hậu, nàng có thể yêu cầu hoàng đế nhưng những phi tần khác thì không?
Sủng phi có thể được hoàng thượng quan tâm nhiều hơn, nhưng mấy ai giữ được hoàng đế mãi mãi, rồi sau một thời gian cũng sẽ bị thất sủng.
Khi trở về hoàng thượng cũng ít khi quan tâm và tiếp kiến nàng, làm cho nàng vô cùng tuyệt vọng, gần nửa tháng nay hoàng thượng cũng không đến nghỉ ngơi ở tẩm cung của nàng, một lần cũng không.
Chuyện này bát phương đều đã biết, lúc trước đã hỏi qua Bố Lỗ Tư, trước kia hoàng thượng lâm hạnh qua xử nữ Ba Tư, long nhan đại nộ, hoàng thượng rất muốn đắc thủ hai xử nữ Ba Tư, Bố Lỗ Tư đã mang đến hai người, nàng nghĩ hoàng thượng sẽ thích hai xử xử này, nhưng Bố Lỗ Tư đã từ chối điều này.
"Thân thể của ta là nhất quốc chi quân, không muốn người khác có được nữ nhân."
Hoàng thượng hí ngôn, nàng bắt đầu cảm thụ, thân thể của người là nhất quốc chi quân, có rất nhiều hậu cung mỹ nữ? Nhưng ngài lại mang về một nữ nhân? Người phụ này có phải nữ nhân không? Khó có thể tin được, hoặc ngài đã thay đổi.
Hoàng thượng đã thay đổi một cách lạ thường….
"Cọt kẹt…" Một âm thanh rất nhỏ len lõi vào tai nàng, nàng nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng đi đến, trong lòng nàng nhen nhóm một niềm vui: Hoàng thượng đã đến, đích thực ngài đã đến tẩm cung của nàng!
Trong hoàng cung, chỉ có một mình hoàng thượng là nam nhân, nàng e sợ như trước đây, nàng chỉ mặc nội y nằm đợi trên giường, liên khố sẽ cuốn lại….
"Thình thịch…" Đây là tiếng nhịp tim đập của nàng, tẩm cung quá tĩnh mịch, nàng có thể nghe thấy được tiếng trống ngực của chính mình.
Sau đó, một âm thanh chen lẫn vào nhịp tim của nàng đang đến gần, tai nàng nghe thấy rất hỗn loạn, tiếng va chạm của người ấy vào ghê, tạo nên một thứ âm thanh ồn ã trong đêm vắng. Nàng không quan tâm đến nó, những điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là hoàng thượng đã đến, chờ cho đến nửa đêm mới đến tẩm cung của nàng!
Nàng đoán được, nên giả vờ đã ngáy nhẹ trông như đang ngủ…
Kỳ thật người đến chính là Hy Bình, chàng nhớ đã tiết lộ bí mật, chính thị "Hoàng thượng", sau khi hắn đưa thái hậu vào giấc ngủ, đã lẳng lặng rời khỏi. Theo sự tiên đoán của hắn, đêm nay tẩm cung của hoàng hậu sẽ không có ai, hắn sẽ được tự do ra vào, không ai cản trở, nhưng đến đây, không có đèn sáng như ban ngày, hắn mò mẫm bước tới và va phải nhiều thứ.
Nàng suy nghĩ một thoáng, khi Hy Bình tiến vào, cái vật thô bỉ vô bì đó đem đến cho nàng điều thú vị và khoái cảm, nàng trả lời: "Hoàng thượng chưa bao giờ cho ta cảm giác thú vị như lúc này."
"Hoàng đế không cho nàng được một đứa con?" Ha ha…
"Ngươi nói gì?"
"Ta nghĩ rằng hoàng đế mãi mãi không thể cho nàng một đứa con? Hắn có nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể, hắn ta căn bản không có năng lực của nam nhân, không có khí phách, nàng có nhận thức được không?"
"Ngươi không được phép nói hoàng thượng như thế!"
"Lão tử không nói hắn, hắn cũng chẳng tốt lành. Quay lại vấn đề chính, nếu hoàng đế thật sự bất lực, việc này sẽ bị đem ra chế diễu bởi toàn dân thiên hạ.Địa vị nhất quốc chi hậu của nàng mà không có long thai cũng sẽ bị toàn dân chê trách?"
Hy Bình nói xong rồi im lặng, tiếp tục nhịp nhàng đôi mông của mình tiến sâu vào bên trong hơn, "con đường đại lộ" đang mở cửa đón chào hắn.
Hoàng hậu bắt đầu rên rỉ, cất tiếng hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"
"Nghe nè, lão tử luôn có kế hoạch! Nữ nhân nào quan hệ với ta, tất cả đều có thai, không thể nhầm được."
Hoàng hậu thình lình kinh ngạc, cất giọng nói: "Ngươi nghĩ ngơi đêm nay, cho ta một hài tử. Ta sẽ không bắt tội ngươi, ngày mai sẽ hộ tống ngươi xuất xung, ngươi quyết định cho ta một hài tử?"
"Nàng muốn?"
Hoàng hậu trả lời: "Đích thực như ngươi nói, có lẽ hoàng đế bị vô sinh, thân là nhất quốc chi quân, mà không thể có con cháu, vì vậy…"
"Nàng muốn mượn giống của ta?"
"Ta không thể không làm vậy, khả dĩ, từ khi chàng xâm chiếm ta, từ thân thể của ngươi cũng làm cho ta…Cho vào trong ta đi!"
Hy Bình đột ngột cúi đầu, hôn lên môi anh đào nhỏ xin của nàng, rồi cắn nhẹ vào tai nàng, nói:"Còn sớm, muốn ta phóng tinh vào nàng, tối thiểu cũng phải đến bình minh! Hoàng hậu! Trừ khi nàng muốn ta rời khỏi, bằng không thì chúng ta cứ như thế này, hạnh phúc cho đến lúc bình minh!"
"…Ngươi thật dũng mãnh phi thường…"
"Nàng nhớ đấy, nàng cứ tiếp tục làm hoàng hậu của nàng, nhưng nàng cũng phải là người tình của ta..Nàng có sẵn lòng làm như thế không?
"Ta muốn…là người tình của ngươi suốt đời….ngươi đã cho ta sự hạnh phúc mà thiếp chưa bao giờ nhận được…Hy…Hy Bình…"