Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 243 : Long thành hội sự

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


"Giang hồ, từ xưa tới nay, thời nào cũng loạn! Ai!"



Lâm Khiếu Thiên đứng trên Minh Nguyệt phong than thở, lúc này trên Minh Nguyệt phong, những hạt tuyết trắng bay trong gió, tiết đông như bao trùm lên phong đỉnh tịch mịch. Mộng Tình, A Mật Y, Lạc U Nhi đều nhìn nam nhân cao lớn này, hắn tuy đã mất hết toàn bộ võ công, nhưng mị lực mê người của hắn thì vẫn còn mãi.



"Đã một tháng rồi ! Một tháng thật ngắn ngủi A!."



Lâm Khiếu Thiên là do Mộng Tình và A Mật Y cứu, Lạc U Nhi thì đến sau hai ngày, từ lúc Mộng Tình cứu Lâm Khiếu Thiên tới nay đã được đúng một tháng.



Trong một tháng ngắn ngủi này, giang hồ đã phát sinh biến hoá ghê gớm, Độc Cô Minh và Lôi Long đã cứu thoát được bọn Tứ Cẩu, liền suất lĩnh hai ba vạn bang chúng Cái bang hướng về Long thành, Âu Dương Đình Đình dẫn giáo chúng Thái Âm giáo cùng Lôi Phượng hội quân, Dã Mã tộc cùng Bạch Dương tộc khoảng ba bốn vạn quân vượt qua sa mạc, Xà Thần bộ lạc, Tứ đại gia. cơ hồ toàn bộ từ các môn phái đến các bộ tộc có quan hệ với Hy Bình đều đã xuất hiện trên giang hồ, cùng lúc từ nhiều phương hướng khác nhau kéo quân tới Đại Địa minh. Còn Đại Địa minh thì ngoài lực lượng của bản thân bọn họ và đám cao thủ võ lâm, còn đột nhiên xuất hiện cả quan phủ lẫn quân đội triều đình.



Lâm Khiếu Thiên nói : "Không biết là đúng hay là sai đây?"



Mộng Tình than : "Việc này căn bản không thể luận đúng sai, cục diện này cũng giống như chiến tranh vậy, còn trong võ lâm thì rất ít thấy. Việc đã như vậy chỉ có thể chờ đợi kết cục xem sao thôi."



Lâm Khiếu Thiên nói : "Kết cục sẽ ra sao đây? Vì cái chết của Hy Bình mà muội đã khóc không biết bao nhiêu lần, đám nữ hài càng bi thương hơn! Phục cừu? Đúng, phục cừu, giang hồ là nơi ân ân oán oán."



"Ba đời nhà ta, tất cả đều oanh động giang hồ, dính đầy huyết tinh, có phải là chúng ta thật sự muốn vậy đâu? Nghĩa phụ đã cô độc, ta cũng đã cô độc, vì vậy, hài tử của chúng ta không thể lại rơi vào vết xe đổ đó, không thể lại thành ma, chỉ biết hoặc là chết hoặc là giết người. Chúng ta tuyệt không muốn vậy, cũng không hề muốn giết người - chỉ là ai muốn giết ta, ta tất phải giết hắn! Nhưng kiểu sống như vậy có thể thực sự khoái lạc sao? Chúng ta chỉ là những con người bình thường, chỉ hi vọng có những ngày sống bình thường, nguyện vọng đó cho tới tận khi nghĩa phụ mất đi, người vẫn không đạt được, ta cũng không đạt được.Nghĩa phụ luôn hi vọng vào ta, nhưng ta không thể nào làm được."



"Không, chàng đã làm được rồi mà" Mộng Tình vừa nói vừa tuôn lệ.



"Tình, ta không đủ can đảm để yêu, ta đã xa nàng hơn hai mươi năm, mà không dám quay về gặp nàng, ta đã cô phụ nàng cũng đã có lỗi với nghĩa phụ. Nàng, chẳng lẽ nàng không hận ta chút nào sao?"



"Muội hận, đương nhiên là muội có hận, chỉ là từ khi muội sinh con đến nay, lúc nào cũng mong thấy huynh trở lại, muội đã không thể hận rồi. Trong tim muội, đối với chàng, tình yêu của muội so với hận thì lớn hơn rất nhiều."



"Các nàng thì sao?" Lâm Khiếu Thiên nhìn A Mật Y và Lạc U Nhi.



Hai người nhất thời không nói gì, Lâm Khiếu Thiên nói : "Ta biết ta đã không phải với các nàng, chỉ là trong lòng, ta chỉ có cảm tình mà thôi, tấm lòng của hai nàng, ta biết nhưng không thể tiếp nhận. Ta không giống Hy Bình, có lúc ta còn hoài nghi Hy Bình không phải là nhi tử của mình, nó chẳng có điểm nào giống ta cả."



"Cái gì, chàng hoài nghi Hy Bình ?" Mộng Tình gắt lên.



Lâm Khiếu Thiên vội vàng giải thích nói : " Tình, mặt nó dài giống nàng, ta thấy nó giống nàng nhiều hơn."



Mộng Tình giận dữ nói : "Ta còn có ai khác hay sao? Cả đời ta chỉ từng yêu có mỗi mình chàng.."



Lạc U Nhi đột nhiên nói : "Chàng chả giống ai cả, hắn chỉ giống hắn thôi! Trên đời này chỉ có duy nhất một Hoàng Hy Bình thôi!"



A Mật Y nói : "Khiếu Thiên, kì thật ta và U Nhi đều không hề hận chàng, cả đời chàng, cơ hồ đều là bất đắc dĩ, vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau, nhưng cũng khiến cho chúng ta không được bên nhau. Ai! Tất cả đều là do thiên mệnh!"



Lạc U Nhi hai mắt rướm lệ, A Mật Y nói : "U Nhi, muội khóc sao?"



"Muội nghĩ tới Hy Bình. lúc chàng còn sống, muội hoàn toàn chả nghĩ gì tới chàng, đến khi muội hiểu lòng mình, thì chàng đã đi rồi, hắn đi rất vội vàng, lúc đi còn chẳng kịp nhìn muội lấy một lần.. "



Nhắc tới Hy Bình, A Mật Y và Mộng Tình cả hai đều cùng lúc rơi lệ. Trong mắt của mọi người, tất cả đều cho rằng Hy Bình đã chết, có lẽ chỉ có trong lòng Xuân Yến, là luôn tin rằng Hy Bình vẫn chưa chết, chỉ có Xuân Yến là vĩnh viễn tin rằng nhi tử của nàng là chiến tướng bất tử.




Nguyên Na nói : " Cái này."



Âu Dương Đình Đình nói : " Tôi chỉ biết nếu như Nguyên Chân yêu Hy Bình, thì không thể ở cùng với bọn cừu nhân đã giết Hy Bình."



Nguyên Na cuối cùng cũng không có cách nào giải thích, chỉ biết than trong lòng : "Chân nhi, sao con lại như vậy? Con đến Trung Nguyên không phải là vì Hoàng Hy Bình sao?"



"Có lúc vẫn có thể ở cùng một chỗ với cừu nhân!" Thi Nhu Vân đột nhiên nói.



Câu nói của nữ hài khiến mọi người tại trường đều chấn kinh, cũng khiến bọn họ khó hiểu, có một vài người còn nghĩ, có lẽ cô ấy đang tự nói về mình, vì bản thân cô ấy cũng ở cùng với đại cừu nhân của mình A!



Âu Dương Đình Đình trầm mặc suy nghĩ về chỗ độc đáo trong lời của Tiểu Nhu Vân, cô không nói gì thêm, chỉ nói một câu thì làm sao mà mọi người hiểu được.



Từ Phiêu Nhiên đặc biệt không thể chịu nổi Thi Nhu Vân, chỉ vì mỗi lần nhìn thấy Thi Nhu Vân, ông lại nhớ đến nhi tử đã chết của mình, tuy nói nhi tử không phải là do Nhu Vân giết, hơn nữa hiện giờ đối với cái chết của nhi tử, ông đã nguôi ngoai, nhưng ông vẫn bất mãn với câu nói của Thi Nhu Vân, ông nói : "Đứa đàn bà ngu ngốc như ngươi nói gì vậy? Ai lại có thể ở cùng cừu nhân của mình chứ?"



Thi Nhu Vân dường như rất sợ Từ Phiêu Nhiên, nghe thấy ông hét lên, liền ngậm miệng lại.



Vưu Túy thấy ngứa mắt, nói : "Từ Phiêu Nhiên, sao ông lại lớn tiếng với Nhu Vân của chúng tôi? Ai động chạm gì tới ông chứ?"



"Ai bảo nó nói câu ngu ngốc như vậy! " Từ Phiêu Nhiên thật ra cũng sợ Vưu Túy, bởi vì ông tự biết mình không phải là đối thủ của Vưu Túy.



Vân Tuyết nói : "Từ đương gia, sau này nếu ông còn đối xử với Nhu Vân như vậy, đừng trách tôi không khách khí."



Trong mọi người ở đấy, trừ một số ít người biết Vân Tuyết chính là Thi Trúc Sinh, còn ngoài ra rất nhiều người không biết được thân phận của nữ nhân này, chỉ biết nữ nhân này cùng đến với Ngọc Xà môn, Địa Ngục môn, hơn nữa thân phận và võ học đều rất cao, bởi vậy, câu nói này của nàng ta rất có trọng lượng. Có điều khiến mọi người không hiểu là sao cô ta lại bảo vệ cho Thi Nhu Vân?



Từ Phiêu Nhiên trong lòng phẫn nộ, mở miệng hét lên : " Ta."



"Cha, đừng cãi nhau nữa!" Từ Bạch Lộ đã đến, ôm chặt lấy Thi Nhu Vân nói : "Tiểu Nhu Vân rất thiện lương, cô ấy thật đáng thương, cha đừng mắng cô ấy nữa, bọn con đều rất thương cô ấy."



Nữ nhi đã nói vậy, Từ Phiêu Nhiên cũng đành chịu. Thật ra, trong lòng ông cũng biết tiểu nữ hài trầm mặc này rất đáng thương, đáng yêu, chỉ là không biết sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, hơn nữa mỗi lần mắng xong lại cảm thấy hối hận.



Phong Ái Vũ đứng dậy, tiến đến nắm lấy tay Thi Nhu Vân nói : "Nhu Vân, chúng ta ra ngoài đi! Chúng ta không biết võ công, cũng không biết đánh nhau, ta sẽ dạy cô cách chửi người, cãi nhau."



"Ái Vũ, tôi cũng đi với hai người" Hoa Tiểu Mạn nói với theo.



Hoa Lôi cũng tự biết mình không giúp được gì, liền cùng với cháu gái và Ái Vũ, Nhu Vân ra khỏi doanh trướng.

Không khí tiếp tục trầm mặc, Lãnh Như Băng nói : "Mọi người thương lượng đã có kết quả gì chưa?"



Mọi người ai nấy đều trầm ngâm, nàng tiếp tục nói : "Nếu không ai nói gì, thì để tôi nói vậy, Phượng tỷ nói rất đúng, Hy Bình sống chết còn chưa rõ - đừng hỏi tôi tại sao, trước khi chưa tìm thấy thi thể của hắn, tôi vĩnh viễn không tin rằng hắn đã chết. Nhưng, chúng ta nhất định phải phục cừu, Đại Địa minh muốn hại nam nhân của chúng ta, chúng ta cũng không để cho chúng đắc ý được. Lúc đấy, nếu không phải tôi cùng Phượng tỷ đang ở Trường Xuân đường; với thái độ của Đại Địa minh với Hy Bình như vậy, chắc chắn chúng tôi cũng không thể chịu nổi. Tôi quyết định, theo như Phượng tỷ đề xuất. Ngày mai, quyết chiến!"



"Được ngày mai!" Mộng Hương và Thiên Diệp Bội cùng nói.