Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 248 : Mộng chi sơ thủy

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


 Bầu trời tĩnh lặng, mặt biển cũng yên bình bởi vậy bãi biển cũng rất yên tĩnh.



Mặt nước xanh nối với bầu trời trong xanh như vô tận; trên một bờ biển, có tám nam nhân đang nằm. Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên bãi biển, chiếu lên bọn họ đang mặc đoản khố cơ hồ như phô bày thân thể kiện mĩ, hiện ra dưới ánh mặt trời một ý vị cường tráng mê người.



Tám người dường như đã ngủ say, biển cũng không muốn phá giấc mộng đẹp của họ, giống như bọn họ, rất tĩnh lặng, chỉ dám ngầm thổi ra luồng hơi nhẹ nhàng.



dần dần, biển cơ hồ như đã tỉnh lại, gió đang thổi, biển nghe được tiếng hô hoán của gió, từng làn sóng bắt đầu trùng động.



"A! Thật thoải mái A! Ngủ lâu chưa nhỉ?" một trong số các nam nhân khả ái đã ngồi dậy duỗi chân trên bãi cát.

bảy người còn lại bị hắn làm cho tỉnh giấc, một nam nhân tinh tráng hét lên : " Hoa Tiểu Ba, ngươi dậy lại làm loạn lên là sao, mẹ kiếp, bộ khiến toàn bộ chúng ta tỉnh giấc, ngươi mới hài lòng sao?"



Hoa Tiểu Ba cười nói : " Tứ Cẩu sư phụ, sao người lại trách ta, là mấy người tự tỉnh lại đấy chứ."



Độc Cô Minh than : " bao nhiêu mộng đẹp rồi cũng phải tỉnh. Nhớ lại ba năm trước chúng ta gặp nhau, cũng như một giấc mộng vậy, có lẽ đấy quả thật là giấc mộng."



Hy Bình cũng nói : " thật ra việc trong giang hồ với ta mà nói cũng giống như đang mơ vậy. Nhưng giấc mộng này lại rất chân thật. Đến khi ta tỉnh lại, tất cả nhưng điều trong giấc mộng đều chẳng hề thay đổi.



Tứ Cẩu nói : " Từ hoàn sơn thôn ra đi, đã ôm nhiều mĩ nhân, lại còn trông coi Cái bang, ta đến giờ vẫn còn cảm thấy như đang mơ.. ai, nếu như quả là mộng thôi thì thật tốt, ta đỡ phải mệt. Công việc của cái bang thật phiền phức. nhưng phiền phức nhất lại chính là đám nữ nhân."



Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói : " Tứ Cẩu sư phụ, người cũng cảm thấy vậy sao?"



"Cũng cảm thấy gì ?" Độc Cô Minh nói.



"Thì là nói nữ nhân thật phiền phức ấy! Càng nhiều nữ nhân thì càng phiền phức, độc cô lão đại, lẽ nào huynh không cảm thấy vậy sao?"



Độc Cô Minh nói : " Ta hiện giờ rất muốn nhớ lại cách sinh hoạt trước đây, 3 năm nay, ta không có ngày nào không bị đám nữ nhân hành cho chết đi sống lại."



"Phải rồi phải rồi! vừa phải an ủi bọn họ, vừa phải chăm sóc hài tử, nữ nhân nhiều thì hài tử cũng nhiều, nữ nhân và hài tử cùng xông tới, phiền phức của ta cơ hồ như làm giảm niên kỷ của ta đến 20 tuổi, thời thanh xuân của ta biến thành thật đáng thương. "



Tứ Cẩu cười mắng : " mẹ kiếp, người đừng có học theo lời Độc Cô Minh, chẳng phải chỉ có mình người mới vậy. Bất quá, nữ nhân nhiều thật sự rất phiền phức, ứng phó không nổi, bọn họ đối với ngươi còn tốt đấy, cái khó đối phó nhất là tã lót của bọn hài tử thì bọn họ đều tự giặt nấy, không như ta, ta bây giờ sợ nhất là phải giặt đám tã lót đấy."



Độc Cô Minh nói : " Ta thì sợ nhất là khi bọn hài tử khóc."


"Phải rồi, nói tới ca hát, sao ta lại quên được nhỉ?" Hy Bình nhảy lên, hô lớn : " Tứ Cẩu, tiểu ba, mau chuẩn bị! Còn nữa, Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy, lần này hai người các ngươi đừng mong trốn được."



Lôi Long, hoàng đại hải, triệu tử thanh lập tức nhảy xuống biển, còn Triệu Tử Uy và Độc Cô Minh đang định nhảy theo, thì đã bị Hy Bình mỗi tay kéo một người lại, miệng cười hắc hắc nói : " hai người đã đồng ý chuyện này, đương nhiên là phải cố gắng nghe hết. Mọi người đâu, tấu nhạc đi! Để hải thần đại ca cùng biểu diễn, xin long trọng bắt đầu!"

Màn đêm đã buông xuống, những gian nhà bên bờ biển cũng dần yên tĩnh, Hy Bình ca hát nửa ngày, sau khi quay về, lại bắt đầu phóng túng trên nhục thể của đám thê tử đến tận nửa đêm, khi đã thỏa mãn nữ nhân cuối cùng, liền lăn ra ngủ. 



Không biết bao lâu sau, hắn đang chìm trong giấc mộng thì phát hiện có một cơ thể nữ nhân đang trườn lên trên người hắn, hắn bắt đầu tỉnh lại, trong lúc mơ hồ, hắn đoán đấy là một người trong đám nữ nhân của hắn, liền đưa hai tay đặt lên cơ thể nữ nhân ôm ghì xuống bộ ngực hoành tráng của mình, đột nhiên thất kinh, trong đầu đã tỉnh lại không ít.

Không phải là vì nữ nhân đang lõa thể, mà bởi vì cơ thể đầy nữ tính này lại vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại, như là cơ thể của một tiểu nữ hài mười tuổi, thân thể nhỏ bé ấm áp đó như dính vào ngực hắn, cái miệng nhỏ bé hé mở như đang đợi hắn, hắn không thể nghĩ ra được tiểu nữ nhân này có thể là ai? tại sao ở chỗ thê tử của hắn lại có một tiểu nữ hài. mười tuổi? Phải rồi A!. hắn đột nhiên nghĩ tới một người -- Tuyết nhi!?



Lẽ nào người đang ở trên người hắn lại thật sự là tuyết nhi?



Hắn muốn buông nàng ra, nhưng bị cái tay bé nhỏ của nàng ngăn lại, chỉ nghe thấy nàng nói nhỏ bên tai hắn : " Cha à, không muốn ôm tuyết nhi sao! Tuyết nhi đã mười tuổi rồi, cũng đã lớn rồi, cha đã từng nói, nữ nhân trưởng thành thì có thể ngủ với cha mà."



"Tuyết nhi, là ai bảo con đến đây?"



Tuyết nhi chợt nhỏ giọng nói : " đấy là bí mật, các a di bảo con không được nói."



Hy Bình nghe được lời nàng liền bật dậy, tiếp đấy liền cảm thấy cơ thể nhỏ bé của tuyết nhi đang chuyển động, vô tình kích phát dục tính của hắn. Hắn hoảng hồn đột nhiên phát giác ra đây là một giấc mộng, tuy hư ảo nhưng lại cũng rất chân thật, thật khó nói đây chỉ là một giấc mộng.. 



Màn đêm như nước, trong những luồng hơi nóng từ biển thổi vào, có tiếng hô hấp, rất nhẹ, rất nhẹ nhàng, khả ái mê người, giống như khí tức riêng chỉ có ở một tiểu nữ hài, giống như..

Lời tác giả:

Bộ truyện "Liệp diễm giang hồ mộng" tôi bắt đầu viết từ 5/2003, trải qua hai năm cuối cùng đã hoàn thành.

Bằng hữu đọc truyện này chắc cũng giống như tôi, chắc tất cả có thể đã từng hồi hộp. Tôi từng nghĩ, liệu mình có thể viết hết bộ truyện này không? hôm nay, tất nhiên là tôi không còn nghĩ vậy nữa, bởi vì tôi đã viết xong.

Trong thời gian viết bộ truyện này, tôi đã tham khảo qua một số truyện, bao gồm : "Lưỡng cực địa đái", "Ái đích quyền đầu", "Tại kỹ viện lí xuất sinh đích nam nhân", "Túc mệnh truyền thuyết" cho đến cả tác phẩm của hà đồ xuất bản là "Thụy trứ đích vũ thần". Có những sách có thể là công khai, hoặc chưa công khai vẫn còn tạm thời giữ kín. lời lúc này của tôi, khi mà đã viết hoàn tất "Liệp diễm giang hồ mộng" và "quyền đầu", hai cuốn này đều đã có kết cục. Còn những cuốn chưa viết xong, cũng sẽ từ từ hoàn thành, tôi tin mình có thể làm được điều này.

Có lẽ có người nói tập cuối của "Liệp diễm giang hồ mộng" dường như là quá đơn giản. Nhưng tôi lại cảm thấy như thế mới tốt, như cuộc chiến đại địa minh, nếu như muốn tả, có lẽ có thể tả trong hai, ba tập, như vậy chưa chắc độc giả đã nguyện ý xem qua. "Liệp diễm giang hồ mộng" vốn cũng không phải là chuyện viết về đấu võ hay chiến tranh, những yếu tố này nếu tả hơn nữa sẽ phá đi phong cách của chuyện, bởi vậy tôi đã chọn cách viết là lấy thắng bại luận anh hùng. Những gì không hợp với tiết tấu của "Liệp diễm giang hồ mộng", tôi gần như là không tả, hoặc là tả rất sơ lược.

Hồi cuối của "Liệp diễm giang hồ mộng", có lẽ độc giả trước khi xem qua đều cảm thấy không đồng tình, cũng sẽ có rất nhiều người không hiểu vì sao tôi lại chọn "Mộng lí lạc hoa" làm tên cho hồi cuối, về điểm này tôi xin được giải thích. Vì "Liệp diễm giang hồ mộng" vốn lấy mộng làm tên, nên kết cục cũng nên lấy mộng làm kết. Gọi là "mộng lí lạc hoa", xem cái tên thì dường như mang đến một cảm giác bi thương, nhưng tôi không có ý như thế mà ý ở đây là khi hoa rụng sẽ tạo thành quả. Mặt khác, tôi trong lúc còn chưa viết đoạn kết, cũng định khi chuyện giang hồ kết thúc, sẽ dùng rất nhiều dòng để viết về cảnh sinh hoạt sau đó. Điều này chưa từng có trong những truyện về thể loại vũ hiệp huyền ảo trước đây, chỉ là tôi thấy cần phải viết như vậy. Liệp diễm giang hồ mộng vốn chủ yếu viết về sinh hoạt, lúc bắt đầu truyện cũng là lúc sinh hoạt bình dân ở sơn thôn, trong toàn bộ truyện, tuy người ở giang hồ, nhưng viết về những sinh hoạt rất bình thường, vậy nên, lúc kết thúc, tôi thấy cũng nên lấy cảnh sinh hoạt trong "Liệp diễm giang hồ mộng" để làm chương cuối của toàn truyện.

từng có nhiều người muốn tôi viết về chuyện dạy dỗ tuyết nhi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không viết như vậy. Tuyết nhi là nhân vật thuần chân duy nhất trong truyện này, tôi không muốn phá vỡ sự thuần chân đó. Nhưng tại sao tôi cuối cùng lại muốn viết về tuyết nhi? việc này thật ra rất đơn giản, bởi vì đây là một giấc mộng, giấc mộng này có thể rất yên bình, nhưng không thể kết thúc. Tôi cuối cùng để tên tập cuối là "Mộng chi sơ thủy", chính là ý nói giấc mộng mới chỉ bắt đầu. Trong đoạn cuối cùng, lúc tả đến tuyết nhi có dùng một loại thủ pháp huyền niệm, còn dùng thêm cách miêu tả trường cảnh, tạo ra một cảm giác như thật như hư, cũng bởi vì không muốn làm mất đi sự thuần chân của tuyết nhi, càng không muốn vì bỏ qua tuyết nhi mà làm hỏng giấc mộng đẹp lạ thường, như vậy mới có thể ở lúc cuối cùng đem lại cho các vị là cảm giác mông lung.

Cảm giác mông lung có lẽ rất đẹp. về "Liệp diễm giang hồ mộng", bản thân nó có lẽ không đẹp, chỉ là nó có thể đem lại niềm vui cho những người yêu nó, một giấc mộng rất đẹp, rất nhẹ nhàng.

Giấc mộng này, liệu có thể kết thúc không? có lẽ vĩnh viễn không kết thúc.

HẾT