Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 52 : Vô lại lão công

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Bạch Liên sáng sớm còn muốn ra ngoài, lại bị Bạch Dương lệnh người cản đường - hôm nay là ngày tốt kết hôn của nàng ta, bất luận như thế nào không thể để nàng ta chạy ra ngoài buông thả.

Bạch Liên biết không cách nào chống lại phụ mệnh, huống hồ phụ thân của nàng ta là nhất tộc chi trưởng, như quả nữ nhân cũng dám không nghe lời ông ta, uy tín ở trong tộc của ông ta liền giảm lớn, sau này làm sao phục chúng? Nàng ta cuối cùng còn là theo ý nguyện của phụ thân, quyết định gả cho Hoàng Hy Bình tên tiểu bạch diện thêm vô sỉ này. Dựa theo kiến nghị của Hy Bình, tất cả theo đơn giản, chỉ mời một nhà của Bạch Hoạt cùng một ít thân thuộc trực hệ tham gia hôn yến. Làm ầm ĩ cả một ngày, Hy Bình cùng Bạch Liên cuối cùng được đưa vào động phòng.

Bạch Tư thấy Hy Bình tiến vào lều bạt, sắc mặt u ám. Bạch Chỉ đột nhiên bổ nhào đến trong lòng Bạch Tư, hương kiên (vai) hơi hơi run rẩy. Bạch Hoạt phụ tử vui vẻ nhất, lại cùng Bạch Dương phụ tử về đến trong đại trướng tiến hành động phòng quá hạn. Trong động phòng chỉ có Hy Bình cùng Bạch Liên. Bạch Liên đầu đội khăn voan đỏ, đang mặc tân nương trang, yên tĩnh ngồi ở trên thảm. Hy Bình có ba phần túy ý, nữ nhân của hắn rất nhiều, làm tân lang lại là lần đầu, hắn cảm thấy cũng rất có hứng thú, cũng là có chút phiền người. Hắn nhìn Bạch Liên đang ngồi tĩnh lặng trước mặt, trong lòng nhớ mĩ Tư Tư - nàng ta thế nào đột nhiên biến thành ngoan như vậy? Chẳng lẽ nàng ta cam tâm tình nguyện theo hắn? Ừ, có khả năng này, ta anh hùng vô song như thế, nàng ta trước đây đối với ta là muốn nghênh tiếp hãy còn kháng cự, lúc này đang lặng lẽ chờ đợi ta lướt qua mà tới.

Hy Bình bồng bềnh đến trước người của Bạch Liên, quỷ xuống một gối, dùng tay vén khăn voan đỏ, lại thấy được một gương mặt xinh đẹp phẫn nộ. Hắn phản xạ lăn đến một bên, nguy hiểm tránh qua chiêu độc chủy thủ trong tay của Bạch Liên hướng tới vùng bụng của hắn đâm qua. Bạch Liên nhanh chóng bổ nhào trên người của Hy Bình, chủy thủ trong tay lần nữa hướng ngực của Hy Bình cắm xuống, giữa đường bị tay trái của Hy Bình nắm giữ tay phải cầm hung khí của nàng ta, tay còn lại nắm giữ tay trái của nàng ta, Bạch Liên chỉ cảm thấy toàn thân không dùng lên kình. Hy Bình ra sức mãnh liệt, lật người đè giữ nàng ta, đoạt đi chủy thủ trong tay nàng ta, ném đến một bên, sau đó cười nói: "Nàng muốn mưu sát thân phu sao?" Bạch Liên bị cơ thể to lớn của Hy Bình đè giữ, động đậy không được, chỉ là mắt giận trừng lấy Hy Bình, không ra một lời. Hy Bình nói: "Nếu ta hiện tại chiếm hữu nàng, nhất định là thời cơ tốt nhất, nàng tin không?" Bạch Liên dứt khoát nhắm hai mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt này, nàng ta liền cảm thấy chán ghét, tuy khuôn mặt này có lẽ là kiệt tác hoàn mĩ nhất trên thế giới, nhưng nàng ta chính là chán ghét. Nàng yêu không thực không phải tiểu bạch diện, mà là anh hùng, anh hùng bất luận xấu đẹp, đều là mộng tưởng của nữ nhân. Nam nhân trên người nàng đây chẳng những không phải anh hùng, còn có chút vô lại, thậm chí vô sỉ - Bạch Liên ta sao mà bất hạnh, lại phải gả cho loại nam nhân này?

Hy Bình nhịn không nổi hôn lên môi hồng của nàng ta, nàng ta như chạm điện mở mắt ra, kinh khủng vạn phần trừng tròn con mắt, lại bắt đầu vùng vẫy, nhưng lực đạo của nàng ta làm sao chống chọi cùng nhau với Hy Bình? Hy Bình hôn đến nàng ta yêu kiều thở gấp không có sức lực, cười nói: "Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng sao?" Bạch Liên thấy nụ cười nham hiểm đắc ý của hắn, thực muốn cho hắn vài cái bạt tai, nụ hôn đầu của nàng lại cho tên khốn kiếp này đoạt đi?! "Tiếp xuống đây là đêm đầu tiên của nàng." Hy Bình cười càng thêm điên cuồng ngang ngược. Lòng của Bạch Liên không khỏi cảm thấy một trận nhăn kéo. Hy Bình đột nhiên hỏi: "Nàng rất sợ sao?" Bạch Liên mở tròn trừng mắt, đáp: "Ai sợ ngươi? Muốn đến thì nhanh, đỡ tránh ngươi nửa đêm chết, không có cơ hội!" Hy Bình cười nói: "Ta biết nàng muốn thừa lúc ta ngủ say lại tới giết ta, nhưng ta có thể khẳng định cáo tố nàng, nếu ta thực chiếm hữu nàng, nàng tối nay căn bản cả đầu ngón tay đều động không được, nàng tin chứ?" Bạch Liên "hứ" một tiếng, quay đầu không nhìn hắn. Hy Bình lại nói: "Không bằng chúng ta làm một giao dịch, tối nay ta ôm nàng ngủ đến trời sáng, ta không chiếm hữu nàng, nàng cũng không cho phép nửa đêm tỉnh tới thích sát ta, đợi qua đêm nay, chúng ta mỗi người ngủ ở lều bạt của mình, được không?" Bạch Liên tựa hồ cũng động lòng, nói: "Ngươi chẳng lẽ không muốn chiếm hữu ta?"
Bạch Liên mơ một giấc mơ, trong mơ nàng thành một vị nữ anh hùng, đem trượng phu vô lại của nàng ức hiếp đến thở không ra hơi. Sau khi tỉnh lại mới phát hiện, toàn thân của nàng rõ ràng đè trên người của Hy Bình. Hy Bình lại hồn nhiên không biết ngủ rất say.

Rất nhiều nữ nhân đều khi đang ngủ chèn ép hắn như thế, hắn đã tập mãi thành thói quen. Bạch Liên nhẹ nhàng hôn lên đôi mội đóng chặt của hắn, nụ hôn lén lút, giống tiểu nữ hài ăn trộm mật đường. Bình minh sắp đến.