Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 54 : Tề thuyết tòng tiền

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Mọi người từ trong suy lý của Đỗ Thanh Phong, được biết Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt khả năng chưa chết, bè lũ của Hy Bình cùng với các nữ nhân của hắn mới tạm dừng bi thương, thế nhưng cũng còn là rất lo lắng, ưu sầu.

Bọn họ về đến Thần Đao Môn, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt không có giống như Lôi Long nói đang ở Thần Đao Môn đợi. Tuy chúng nữ cũng thấp thoáng cảm giác Hy Bình không thể có gì nguy hiểm, nhưng từ lúc theo hắn, thì chưa từng xa cách với hắn, lúc này khi Hy Bình không ở bên cạnh bọn họ, khiến bọn họ thống khổ, càng cảm thấy không biết làm thế nào.

Bất luận nói làm sao, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt sinh tử chưa liệu trước, bọn họ làm sao có thể không thương tâm lo lắng?

Lãnh Tinh Oánh ban đầu muốn an ủi bọn nữ nhân của hắn, Lãnh Như Băng lại đem bà cùng Biện Mệnh Tam Lang với đám người của Lôi Long đẩy hết ra ngoài cửa, nói: "Đế chúng ta yên tĩnh, được không?"

Mọi người chỉ đành lùi khỏi gian phòng của bọn họ, mỗi người tự về trong phòng của mình.

Lãnh Tinh Oánh về đến trong phòng, than vãn rên rỉ, nghĩ thầm, nữ nhân của bà ta lần đầu tiên yêu thương nam nhân như thế, chỉ mong hỗn cầu chủng mã (vô lại ngựa giống) đó không nên thực sự chết đi, nếu thực sự chết, sáu nữ nhi của bà ta khả năng đều sống không được. Bất quá, xem hắn cũng không giống là tướng đoản mệnh, như loại nam nhân này, chết đi thực là tổn thất của nữ nhân, thượng thiên có lẽ không thể tàn ác nhẫn tâm như thế, huống hồ, Lãnh Tinh Oánh ta còn chưa có cùng hắn tương hảo, hắn làm sao có thể liền chết?

Dâm phụ chính là dâm phụ, bất luận lúc nào, đều không quên bản sắc dâm phụ!

Ngưu Lang nghĩ thầm, còn may Đỗ trang chủ nói cô gia không chết, ấy, nếu không công chúa cùng các nương tử xinh đẹp khác của cô gia xử lí thế nào? Nếu cô gia thực bất hạnh chết đi, Ngưu Lang ta nhất định xả thân vì nghĩa đỉnh lực tương trợ, chiếu cố tốt công chúa cùng nữ nhân xinh đẹp của ngài.

Vừa nghĩ đến thế, Ngưu Lang cảm thấy bản thân vĩ đại vô cùng, nói: "Phu nhân, thuộc hạ bảo chứng công chúa không thể thành quả phụ."

Lãnh Tinh Oánh không ngờ Ngưu Lang đối với nữ tế chủng mã của bà ta có lòng tin như thế, có chút hoan hỉ hỏi: "Ngươi thực khẳng định như thế?"

Dã Lang nói: "Ngài ấy là một tên gia hỏa (khốn kiếp) khiến người khó mà tưởng tượng!"

Tình Lang mỉm cười nói: "Phu nhân, ngươi yên tâm đi, cô gia của chúng ta ôn nhu mà đa tình, tuyệt đối là một người trường thọ! Ngươi biết, như loại nam nhân đa tình này của bọn thuộc hạ, lão thiên cũng yêu thích."

Lãnh Tinh Oánh an tâm rất nhiều, nhẹ nhõm thở một hơi nói: "Chỉ mong như thế. Ai, vốn dĩ chuẩn bị tối qua câu dẫn hắn lên giường, xem ra sau khi tìm được hắn, mới có thể đạt thành mĩ mộng của ta. Ta còn trước tới giờ chưa thấy qua nam nhân cường hãn như thế, không biết khi cùng hắn mây mưa vui vầy là mùi vị gì …" Gương mặt tuyệt mĩ mà vũ mị của bà ta lộ ra thần thái khát khao say đắm.

Biện Mệnh Tam Lang đồng thanh hỏi: "Phu nhân, người cả nữ tế đều không bỏ qua sao?"

Lãnh Tinh Oánh hứ nhẹ đáp: "Ai kêu hắn mê người như thế? Lão nương nếu không cùng hắn hoan hảo một lần, chết cũng không nhắm mắt! Thất Cơ sao? Bọn chúng như thế nào?"

Tình Lang đáp: "Thất Cơ lúc bắt đầu khóc đến như thủy nhân nhi (người nước), hiện tại tốt hơn chút, trốn đến trong phòng liền không ra."

Ngưu Lang nói: "Thất Cơ từ lúc gặp được cô gia, liền không cùng bọn thuộc hạ tương hảo, hiện tại lại vì cô gia khóc đến chết đi sống lại. Mị lực của cô gia thực không phải lớn bình thường!"

Lãnh Tinh Oánh nói: "Lời thừa nói ít, đi kêu bọn chúng tới, ta muốn cùng bọn chúng nói chuyện, thuận tiện an ủi những đãng phụ động chân tình này."

Tứ Cẩu thụ thương, chảy quá nhiều máu, khi đó lại cứng rắn chịu đựng tìm kiếm Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, về đến Thần Đao Môn quả thực trụ không nổi, hôn mê đi. Qua cứu chữa của Hoa Tiểu Ba, tỉnh dậy, thế nhưng thân thể còn là rất hư nhược.

Lúc này, gian phòng của hắn đứng đầy người.

Lan Hoa ngồi ở mép giường, xoa nhẹ gương mặt trắng bệch của hắn, nước mắt còn chưa khô.

Tứ Cẩu hỏi: "Lan Hoa, ta lại không chết, nàng khóc gì?"
Hoa Tiểu Mạn ngạc nhiên, do dự, cuối cùng là không có hồi đáp.

Lãnh Như Băng thở dài.

Độc Cô Kì đột nhiên nói: "Muội tin tưởng!"

Chúng nữ nhìn nàng ta, nàng ta tiếp tục nói: "Muội thà rằng tin tưởng chàng còn sống, cũng không nguyện đi nghĩ quá nhiều khả năng khác, trước khi không có kết quả, chỉ có tin tưởng chàng vẫn đang sinh tồn, muội mới có dũng khí đối diện với tất cả đến sau này."

Lôi Phượng mang Phong Ái Vũ đang ngủ để trên giường, nói: "Kì Kì nói không sai, trước khi chưa xác định sống chết của Hy Bình, chúng ta kiên cường vững tin chàng còn đang sống. Chàng chẳng những là nam nhân chúng ta yêu thương, càng là nam nhân giống như câu đố, nam nhân như vậy, ai cũng không dám kết luận sống chết của chàng! Là nữ nhân của chàng, bất luận ở dưới tình huống như thế nào, chúng ta đều phải có lòng tin với chàng!"

Nhãn thần ưu oán của Đỗ Tư Tư lóe qua một chút rực rỡ, tựa như muốn ra lời, nhưng lại dừng lại.

Hoa Tiểu Mạn tựa hồ yên tâm rất nhiều, hỏi: "Phượng thư, thế chúng ta hiện tại phải làm thế nào?"

Lôi Phượng bị Hoa Tiểu Mạn hỏi dừng, nàng ta tuy cũng lờ mờ ẩn hiện cảm thấy Hy Bình đang sống, nhưng bỗng chốc không cách nào hồi đáp vấn đề của Hoa Tiểu Mạn.

Bọn họ phải làm thế nào?

Độc Cô Kì nói: "Không bằng ở nơi đây đợi vài ngày trước, nếu Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt còn chưa quay về, lại nghĩ biện pháp khác."

Lãnh Như Băng nghĩ kĩ nói: "Lưu ba ngày! Sau ba ngày, không thấy bọn họ quay về, chúng ta liền đi tìm bọn họ, nói không chừng bọn họ sớm hơn chúng ta một bước rời khỏi hạp cốc, ở trên thảo nguyên lạc đường. Theo thư được biết, Hy Bình đối với địa lí một chút đều không hiểu rõ, lúc ban đầu khi thư để chàng đánh xe ngựa, đều phải chỉ điểm chàng đi thế nào, có lúc thư thoáng ngủ khoảnh khắc, chàng liền không biết đông tây, đi rất nhiều đường oan uổng."

Lôi Phượng nói: "Cũng chỉ có như thế."

Phong Ái Vũ nói mớ: "Ca."

Độc Cô Kì hỏi: "Biểu muội khi nào có ca?"

Hoa Tiểu Mạn đáp: "Muội cùng Ái Vũ khi yên ắng xưng hô chàng như thế."

Lôi Phượng vô cùng thương yêu nhìn Phong Ái Vũ đang ngủ say, nói: "Tiểu ni tử này!"

Lãnh Như Băng hỏi: "Các muội lén lút còn xưng hô chàng là gì?"

Hoa Tiểu Mạn đáp: "Đại vô lại."

Chúng nữ hiểu ý nhìn nhau mà cười, đây là từ lúc Hy Bình rơi xuống vực sâu tới giờ, bọn họ lần đầu tiên thoải mái cười.