Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 62 : Nhân yêu phụ thân
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Triệu Tử Uy dẫn đám người Lôi Phượng tìm kiếm đại ca khắp nơi trên thảo nguyên, rốt cuộc vẫn không có hy vọng nào về Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt, Hoa Tiểu Mạn lo lắng đến nỗi khóc nhiều lần.
Lúc này, lại thêm một ngày dài nữa, mọi người thu dọn gọn gàng chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng trừ phi tìm lại những nơi đã tìm qua chứ cũng không biết bắt đầu tìm kiếm nơi nào.
Lôi Phượng hỏi "Tử Uy, hạp cốc đó có lối ra khác không?".
Triệu Tử Uy rung động toàn thân, vui mừng "Không sai, có một lối ra khác". Hốt nhiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp "Không tốt, lối đó là sa mạc, họ vốn không quen đường, cả hai lại không chuẩn bị gì, bỗng nhiên vào nơi đó, xem ra lành it dữ nhiều ".
Mọi người kinh sợ, tại sao trước đây không nghĩ tới vấn đề này?
Tứ Cẩu hét lên "Tại sao tiểu tử người lại không nói sớm?".
Triệu Tử Uy "Lối đó cách rất xa nơi này, hơn nữa lại cạnh sa mạc, ta nghĩ họ không thể chạy tới đó. Huống hồ, một khi tiến vào Da Lặc sa mạc, cơ hội sống sót quay trở về là rất ít. Vì thế ta thấy tốt hơn chọn tìm kiếm đại ca trên thảo nguyên trước tiên, nếu may mắn, họ có thể trên thảo nguyên đợi chúng ta. Còn nếu như họ tiến vào sa mạc, chúng ta không cần thiết phải tìm kiếm. Cho dù họ họ không gặp bão cát, họ có lẽ cũng bị vây hãm đến chết trong sa mạc. Ai, tìm người trong sa mạc, tìm sao đây?".
Lôi Long "Dẫu sao ngươi cũng nên nói cho chúng ta một lời để lúc đó chúng ta có thể ngay lập tức chia nhau ra tìm kiếm".
Triệu Tử Uy hổ thẹn cúi đầu "Ta xin lỗi".
Tứ Cẩu la lớn "Một câu xin lỗi há có thể đởn giản giải quyết vấn đề không?".
Hoàng Đại Hải ngăn họ tranh cãi "Đừng sinh chuyện nữa, làm vậy có tác dụng gì không? Triệu huynh, Da Lặc sa mạc trong quá khứ là địa phương nào?".
Triệu Tử Uy "Nó là hai mảnh thảo nguyên nối liền lại với nhau, được gọi là Mạc Tư thảo nguyên, cư trú trong đó là Dã Mã tộc và Bạch Dương tộc".
Hoàng Đại Hải "Chúng ta lập tức quay về Thần Đao Môn, sau đấy đi vào Mạc Tư Thảo Nguyên. Nếu đại ca cùng Tiểu Nguyệt có thể may mắn vượt qua sa mạc, họ chắc chắn có thể ở đó. Còn như họ không ở nơi đó, chúng ta không cần phải tìm kiếm lại nữa".
Đến lúc này có lẽ cũng chỉ biết làm như vậy, tất cả mọi người đều mang tâm sự nặng nề, vài nữ nhân càng đau đớn sầu khổ tột cùng.
Qua ba ngày dùng khoái mã cấp tốc, mọi người đã về tới Thần Đao Môn.
Đỗ Tư Tư cùng Phong Ái Vũ và Hồ Điệp Lục Cơ thấy mọi người quay trở về mà không có Hy Bình và Tiểu Nguyệt, liền lập tức chạy tới truy vấn, kết quả chỉ khiến Đỗ Tư Tư câm lặng ôm Tuyết Nhi vào lòng lưu lệ còn Phong Ái Vũ choáng váng hồi tưởng quá khứ.
Sau khi khẩn trương chuẩn bị, khả dĩ đến giờ xuất phát, Lãnh Như Băng đột nhiên cảm thấy không khỏe liền để Hoa Tiểu Mạn bắt mạch của mình, tức khắc phát giác ra nàng đã mang thai được hai tháng. Theo đó, Hoa Tiểu Mạn kiểm tra chúng nữ cùng với bản thân một lượt, phát giác bản thân cùng với chúng nữ của Hy Bình, thêm vào Bích Nhu, Lan Hoa, Oanh Thúy tất cả đều mang thai.
Cái này phải chăng là bi trong hỉ?
Đỗ Tư Tư bước tới ôm lấy Tuyết Nhi, nước mắt tuôn rơi hôn xuống chiếc má nhỏ của cô bé, nói "Tuyết nhi, mẹ phải cùng với Tuyết nhi phân khai một khoảng thời gian".
Tuyết nhi la lớn "Tại sao lại như vậy? Con không muốn cùng với mẹ phân khai, con muốn ở cùng với mẹ! Mẹ, con muốn được cởi bỏ miếng vải đen trên mắt, Tuyết nhi hiện giờ hoàn toàn không nhìn thấy gì".
Đỗ Tư Tư giao Tuyết Nhi cho Thi Trúc Sanh, đột nhiên che mặt chạy nhanh về Thần Đao Môn.
Tuyết nhi "Ông là ai? Mẹ?".
Thi Trúc Sanh nhìn tiểu nữ hài khả ái này, không ngờ đây là nữ nhi của hắn? Trong tâm của hắn không biết tư vị yêu thương là gì, không tưởng tuy Thi Trúc Sanh hắn cả đời ác độc nhưng lại có một nữ nhi khả ái đến như vậy, trời cao đối với hắn thật không bạc.
Thi Trúc Sanh có vài phần kích động "Tuyết nhi, cha đưa con về nhà".
Tuyết Nhi nghe thấy thanh âm của hắn rất kỳ lạ, ở trong lòng hắn vùng vẫy "Ta không muốn theo ngươi về nhà, ta không biết ngươi, ta muốn mẹ, ngươi hãy thả ta ra, đồ xấu xa".
Mọi người nhìn người Địa Ngục Môn từ từ đi xa, tất cả cảm thấy mệt mỏi vô bỉ cũng như bi thương trầm trọng.
Trận chiến này, Thần Đao Môn tử thương hơn tám mươi người, ngoại trừ số ít vài người ở ngoài, gần như tất cả mỗi cá nhân hoặc nhiều hoặc ít đều thụ thương, Triệu Môn Tam Đao cũng mất mạng trong trận chiến này, tổn thất cực lớn.
Bảy ngày sau, tam gia còn lại trong tứ đại võ lâm thế gia, tất cả dẫn theo nhân mã tới Thần Đao Môn, thương lượng chư sự.
Người của Thiên Phong Bảo nhân vì Từ Thanh Vân chiến tử, tất cả từng người đều phẫn nộ, chỉ muốn lập tức đến Địa Ngục Môn báo cừu tuyết hận, nhưng tam gia còn lại kiên quyết phản đối vì cứ thế này đi tới Địa Ngục Môn chẳng khác gì đi vào chỗ chết.
Địa Ngục Môn vẫn còn một thi viễn lệnh vả lại Địa Ngục có vô số môn đồ, dễ thủ khó công, chúng ta hiện tại chỉ có tam đại chưởng môn cùng Triệu Tử Hào, Lôi Phượng, Lãnh Như Băng và vài người khác nữa có thể chiến đấu, thực lực không thể chắc chắn chiến thắng, muốn được báo thù, phải chờ sau này Lôi Long bọn họ quay về, liên hợp lại với người của Viễn Dương tiêu cục, mới có khả năng tiêu trừ Địa Ngục Môn.
Từ Phiêu Nhiên tuy bi phẫn khó chịu đựng được, sau một lúc đã hơi điềm tĩnh lại, cũng minh bạch mọi chuyện đều phải qua đi, lúc này điều có thể làm là trước tiên chuẩn bị hậu táng nhi tử.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Ngày mà những nhân vật đầu não quay về, cũng là lúc báo thù!
(*) Theo nguyên bản là mười mét. Vì hệ thống đo lường của TQ thay đổi theo thời gian nên ở đây xin lấy con số 1 trượng bằng 0.23 mét.