Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 80 : Cửu biệt tân hôn
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Thần Đao môn đột nhiên nhiệt náo trở lại, ở trong hồ xuất hiện một đám mỹ nữ nghịch nước, bên ngoài cũng có một đám đông như kiến trèo lên xem trộm qua lỗ tường.
Chúng nữ của Thần Đao môn đều tự mình đi tìm nam nhân của họ.
Phong Ái Vũ bất chấp mọi thứ, nhất thiết phải chui vào nằm trong lòng Hy Bình, ngực Hy Bình đang phải chịu cả đánh cả đập cả chửi cả khóc, mông Hy Bình cũng bị ăn ba chưởng, chàng kinh hãi kêu lên "không được đánh vào mông người ta", tức thì tất cả cánh tay đều dồn lên ngực chàng.
Chúng nhân nhìn thấy bên cạnh Lãnh Như Băng có một nam ba nữ, nam quả thật rất tuấn tú phong lưu, nữ tư dung thiên kiều bá mỵ, chính là hai sư huynh muội Tiên Duyên Cốc cùng với hai nữ tỳ.
Bốn người này đến Thần Đao Môn cũng đã được hai ngày, Lãng Vô Tâm từ khi đến Thần Đao Môn liền bám riết lấy Lãnh Như Băng. Lãnh Như không thèm chú ý đến hắn, nhưng hắn cũng đã kịp cùng Thần Đao Tứ Hoa hoan hảo, làm cho bốn ả thần hồn điên đảo.
Sau khi nhìn thấy Thiên Phong song kiều, vốn nghĩ có thể dễ dàng chiếm đoạt, liền đến bên Thiên Phong Song Kièm triển khai thế công, nhưng bởi vì lưỡng nữ bản thân thanh cao vả lại Từ Thanh Vân chết rất thống khổ, căn bản đối với tình công của hắn chẳng có chút mảy may rung động.
Tuy nhiên, hắn không sốt ruột, đối với Lãnh Như Băng và Thiên Phong song kiều , hắn quyết chí phải đoạt được.
Biết hôm nay nam nhân của Lãnh Như Băng quay lại, Lãng Vô Tâm liền cùng sư muội đến xem nam nhân làm Lãnh Như Băng mỹ nhân động tâm là thần thánh phương nào.
Vừa mới nhìn, hắn đã biết kình địch đã xuất hiện, Lãng Vô Tâm nhận ra bằng ngoại hình siêu việt của mình thì không thể thắng được địch thủ, trong bụng hắn quyết định phải sử dụng công phu trên giường vô địch của hắn để đả bại Hy Bình, chinh phục nữ nhân của chàng.
Chàng ôm Phong Ái Vũ và Hoa Tiểu Mạn hai người trong lòng, nói: "Nhường ta ôm bọn họ một chút, được không?"
Lưỡng nữ nhẹ nhàng ly khai khỏi lòng chàng, Hy Bình ôm Lãnh Như Băng và Độc Cô Kỳ vào lòng, nói: "Nhớ ta không?"
Độc Cô Kỳ kích động gật gật đầu, Lãnh Như Băng thì hôn dính chặt vào môi chàng.
Lãng Vô Tâm nhìn thấy cảnh đó tâm lý thật không thoải mái, hắn truy cầu Lãnh Như Băng đã bao lâu, Lãnh Như Băng tuyệt không bao giờ nói với hắn một câu, nhưng khi vừa đối diện với nam nhân của mình, nàng liền chủ động dâng hiến, khuôn mặt lạn như băng của nàng cũng lập tức trở nên ôn nhu, đối với hắn quả là một sự đả kích trầm trọng.
Thủy Khiết Thu đi đến bên nói: "Người là Hoàng Hy Bình? Ta là Thủy Khiếu Thu, là tiểu sư muội của Lãnh tỷ tỷ."
Hy Bình nhìn ả nói: "Mẹ ngươi không dậy là không được tùy tiện nói chuyện với người lạ à?"
Lãng Vô Tâm vốn sẵn lòng muốn gây hấn, liền tóm được cơ hội, làm sao có thể bỏ qua chứ? Hắn nói: "Đừng nghĩ ngươi và Lãnh Sư muội là bằng hữu là có thể phô trương như thế, ngươi ăn nói cẩn thận đấy."
Hy Bình nhìn mà như không nhìn hắn một cái, hôn Lãnh Như Băng, nói: "Băng Băng, nói với hắn, ta là gì của nàng!"
Lãnh Như Băng nhu tình nói: "Chàng là nam nhân của Băng Băng, nam nhân duy nhất của ta."
Lãng Vô Tâm tựa hồ muốn thổ huyết mà chết quách đi!
Hy Bình hôn lên môi nàng, nói: "Thật thông minh, sau này nếu có tên tự cho là phong lưu quấn quít lấy nàng, tố cáo với nam nhân của nàng, ta sẽ đánh cho đầu hắn thành đầu heo."
Lãnh Như Băng cười vui vẻ, nói: "Người ta biết rồi."
Hy Bình phóng khai hai nàng ra, Đỗ Tư Tư liền chui vào lòng chàng, khóc nói: "Thi Trúc Sinh bắt Tuyết nhi đi rồi."
Hi Binh an ủi nàng nói: "Đừng khóc, ta sẽ mang Tuyết nhi về, hắn vốn là phụ thân của Tuyết nhi, để hắn chiếu cố Tuyết nhi cũng không sao mà."
Khi Hy Bình gặp chúng nữ, bọn Lôi Long, Tứ Cẩu cũng cùng nữ nhân của họ vui vẻ một phen, sau đó mới hàn huyên mọi sự.
Hy Bình đem năm nữ nhân Bạch Dương tộc ra giới thiệu với Lôi Phượng và các nữ nhân khác, sau một lúc huyên náo, cuối cùng bọn họ cũng hòa nhập với nhau.
Sau đó, Bạch Tư và Thủy Khiết Thu nói chuyện, mới biết Thủy Khiết Thu chính là con gái của sư phụ và sư mẫu, còn Lãng Vô Tâm chính là sư huynh.
Lãng Vô Tâm đối với mỹ nữ sư muội Bạch Dương tộc, quả là rất nhiệt tình, hai người kẻ qua, người lại quấn quít lấy nhau.
Bốn đại trưởng lão của Tứ đại võ lâm thế gia triệu tập bọn họ lại, để bàn về việc tiêu diệt Địa Ngục Môn, báo thù cho Từ Thanh Vân cùng mọi người. Bàn xong, quyết định hai ngày sau sẽ tập hợp nhân mã đến thẳng Địa Ngục Môn.
Sau đó là yến tiệc đoàn tụ.
Sau khi yến tiệc xong, chúng nhân ai về phòng nấy, ai ở Trường Xuân Đường thì đến Bát Tiên Viện.
Hy Bình vốn muốn chúng nữ ngủ chung một chỗ, nhưng Thần Đao Môn không thể đặc chế đại sàng được như Trường Xuân Đường, chỉ ôm lấy bốn nàng Bạch Dương an bài tại căn phòng trước kia Hồ Điệp Lục Cơ ở.
Bạch Tư từ khi nhận ra sư huynh muội ở Tiên Duyên Cốc, chẳng thèm để ý đến Hy Bình, ả nhất quyết đòi đến ở cùng với sư muội của ả, Hy Bình cũng không cản ả.
Bồn người Bạch Liên nhường Hy Bình bồi tiếp sáu người Lôi Phượng, Hy Bình khen ngợi bọn họ biết nghĩ cho phu quân.
Bạch Liên nói: "Sáng mai thiếp sẽ gõ lên tường một cái, thông báo bọn ta xuất nhập, để cho lão công biết."
Hy Bình nói: "Đó là ý kiến tốt. Ta qua đó rồi, nếu bọn nàng nhớ đến ta, thì có thể gõ lên tường, hoặc giả nhẹ nhàng đến tìm ta ở phòng bên cạnh, thế nào?"
Hoàng Đại Hải được ả ưu ái, kinh hái nói: "Sao có thể như thế được chứ?"
Đỗ Manh Manh nói: "Chàng vốn rất cường tráng, một mình Manh Manh không chịu nổi, những nam nhân khác Manh Manh biết ai chẳng có nhiều nữ nhân? Manh Manh không ép buộc chàng, nếu chàng chỉ có một mình Manh Manh, người khác sẽ nghĩ chàng không có khả năng, Manh Manh không thể để người khác đánh giá thấp nam nhân của mình" Ả nói thế, nhưng cũng nghĩ đến việc đền bù cho Hoàng Đại Hải.
Hoàng Đại Hải nghĩ một hồi rồi nói: "Tùy theo cơ duyên thôi!"
Bạch Tư từ khi gặp lại sư huynh muội ở Tiên Duyên Cốc, tự lập thệ sẽ thoát li Hy Bình.
Ả đối với Lãng Vô Tâm ấn tượng cực tốt, vị sư huynh tuấn tú phong lưu này, không nghi ngờ gì chính là bạch mã hoàng tử của tất cả những thiếu nữ.
Trước này Bạch Tư vốn vừa thuận vừa kháng cự với Hy Bình, này xuất hiện Lãng Vô Tâm làm lòng ả thực sự xao động, ả liền tìm mọi cách li khai Hy Bình, chuẩn bị chui vào vòng tay Lãng Vô Tâm.
Ba sư huynh muội đến lúc cuối ngày, quấn lấy nhau nói chuyện rồi cùng ăn tối, đến đêm thì Bạch Tư và Thủy Khiết Thu ngủ cùng một giường.
Thủy Khiết Thu hỏi chuyện Hoàng Hy Bình, Bạch Tư nhất quyết không nói, sau cùng cũng giản lược kể lại một hồi, cuối cùng thì ả gọi Hy Bình là chó đực.
Thủy Khiết Thu kì lạ hỏi: "Chó đực?" Sau đó lại nói: "Sư tỷ, đó là sự đánh giá của tỷ về hắn? Sao những nữ nhân khác đều coi hắn là nam nhất tốt nhất?"
Bạch Tư nghe thấy những nữ nhân khác của Hy Bình, đầu bốc hỏa, nói: "Tốt cái gì chứ?"
Thủy Khiết Thu nói: "Sư tỷ, hắn đúng là rất tuấn tú, Vô Tâm ca và biểu ca không bì được với hắn, nhưng hắn không có được khí thế anh hùng khí khái như biểu ca, và cũng không có phong độ, muội cũng không thích hắn." Ngày hôm nay r đã cố nói chuyện với Hy Bình, bị Hy Bình cự tuyệt, làm trong lòng ả thực sự phẫn nộ.
Bạch Tư chán ghét nói: "Hắn quả có phong độ trong một trường hợp đặc biệt." Ả đúng là ghi nhận Hy Bình có một phong độ rất lớn, đó là khi ả ở bên chàng, luôn cảm nhận được một phong độ vô cùng kinh người.
Thủy Khiết Thu tò mò hỏi: "Sư tỷ, cảm giác hoan ái của tỷ và hắn thế nào?"
Bạch Tư cúi đầu xuống, xem ra đang hồi ức lại chuyện cũ, nếu lúc này ả mà soi gương, sẽ phát hiện ra mắt ả đang có những tia hoan hỉ và mê say.
Ả nói: "Ta vốn không muô ns cùng hắn hoan ái, do hắn cường bạo với ta!"
Thủy Khiết Thu quấn lấy hỏi: "Thế cảm giác bị hắn cường bạo thế nào?"
Bạch Tư nói: "Khó mà nói rõ được."
Thủy Khiết Thu cầu xin: "Nói đi mà! Sư tỷ, Khiết Thu vốn vô duyên với nam nhân, rất muốn hiểu cảm giác hoan ái của nam nhân và nữ nhân."
Bạch Tư nói: "Sư muội, ta thực sự không biết nên nói gì. Mà tại sao sư muội lại vô duyên với nam nhân?"
Thủy Khiết Thu không làm khó xử Bạch Tư nữa, kể chuyện Tuyết Kình Chi Thân của mình cho ả nghe.
Bạch Tư nghe xong liền cảm thấy đồng cảm với Thủy Khiết Thu, nói: "Sư muội, có cách nào để giải quyết không?"
Thủy Khiết Thu nói: "Nam nhân của Tiên Duyên Cốc của bọn ta còn vô pháp chữa trị, có cách nào khác không? Sư tỷ, cha mẹ ta ngoại trừ dạy võ công cho tỷ, còn có dạy tỷ công phu đặc biệt nào khác không?"
Bạch Tư nói: "Không."
Thủy Khiết Thu nói: "Sau khi quay về, để mẹ ta dạy tỷ Thải Dương Bổ Âm chi thuật, có thể là cho con chó đực đó cạn tinh mà chết."
Bạch Tư ca thán: "Sư tỷ quyết định ly khai hắn, sau này sẽ không ở bên hắn nữa, vì thế không thể cùng hắn làm chuyện đó nữa."
Thủy Khiết Thu cười nói: "Sư tỷ, như thế là đúng đó, tên chó đực đó có rất nhiều nữ nhân, vốn không hợp với bổn sự của Tiên Duyên cốc của chúng ta, không nên gắn bó lâu. Sư tỷ, tỷ rất hợp với Tâm ca đó!"
Bạch Tư ngượng ngùng một hồi, nói: "Huynh ấy không chê ta chứ?"
Thủy Khiết Thu nói: "Không đâu, tỷ rất xinh đẹp, Tâm ca nhất định sẽ rất hoan hỉ tiếp nhận tỷ."
Bạch Tư nhìn sang Thủy Tiên và Đỗ Quyên ở giường bên cạnh, nói: "Bọn họ thậm chí cũng xinh đẹp hơn ta, sư muội cũng xinh đẹp hơn sư tỷ nhiều."
Thủy Khiết Thu cười một cái, nói: "Sư tỷ, tỷ đúng là tuyệt thế mỹ nữ, nếu quả Khiết Thu là nam nhân, sẽ rất say đắm tỷ."
Bạch Tư bị Thuỷ Khiết Thu tán thưởng một hồi, thật là ù tai chóng mặt.
Thủy Khiết Thu lập tức mối lái, nói: "Sư tỷ, sáng mai ta sẽ nói chuyện với Tâm ca, huynh ấy chắc chắn sẽ thích tỷ, ta phải để cho tỷ biết nam nhân của Tiên Duyên cốc mới chính là nam nhân đích thực!"
Tiên Duyên Cốc nữ nhân là tuyệt nhất! Trong lòng ả vốn luôn nghĩ vậy.
Bạch Tư mơ mơ hồ hồ gật đầu đáp ứng.