Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 9 : Đêm mưa bão bùng

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Thời tiết thay đổi cũng chẳng khác gì lòng người đổi thay. Ban ngày còn trời xanh mây trắng mà đến tối gió mưa đã đan xen mù mịt.

Cái gọi là "Tuyệt chiêu" của Hy Bình rốt cuộc cũng chỉ tóm lại trong bốn chữ "mặt dày ăn vạ", nhân lúc trời mưa ba gã lại nghĩ ra thêm chước "khổ nhục kế".

Tứ Cẩu đến trước cửa phòng Lan Hoa thốt lên thống thiết:

- Lan Hoa ơi, là huynh đây!

Trong phòng, Lan Hoa do dự một lát mới trả lời:

- Ta không gặp đâu, huynh đi đi!

Tứ Cẩu vội vã lên tiếng:

- Lan Hoa à, ngoài này mưa to lắm, lại còn sấm sét nữa. Muội để ta vào, nói một câu rồi đi cũng được!

Cánh cửa "két" lên một tiếng rồi mở ra, Tứ Cẩu len ngay vào. Lan Hoa nhìn bộ dạng Tứ Cẩu ướt như chuột lột, muốn cười mà phải nghiêm mặt cố nhịn.

Tứ Cẩu xịu mặt thiểu não: "Lan Hoa, ta…ta."

Lan Hoa lạnh lùng: "Huynh bảo nói một câu rồi đi. Nói nhanh! Được nửa câu rồi đấy!"

Tứ Cẩu thỏ thẻ: "Ta muốn nói… ta muốn nói rằng. điều duy nhất bây giờ ta muốn làm là…"

Nói đến đó gã bỗng nhiên im bặt, quay đi không dám nhìn Lan Hoa. Lan Hoa ngạc nhiên hỏi dồn: "Là cái gì?"

Tứ Cẩu gãi gãi đầu làm nước bắn cả lên mặt Lan Hoa. Nàng nhăn mặt vì lạnh nhưng vẫn ráng chờ đợi. Gã chợt hạ giọng thủ thỉ:

- Muội có thể nhắm mắt lại được không? Muội cứ nhìn chằm chằm vào ta, ta không thể nói nổi.

Lan Hoa chẳng hiểu mô tê gì nhưng nghe lời Tứ Cẩu cũng nhắm nghiền mắt lại.

Tứ Cẩu nhìn bộ dạng Lan Hoa nhắm mắt thật đáng yêu, khoái chí cười: "Lan Hoa à, ta giờ đây chỉ muốn làm một điều là…"

Lan Hoa không bao giờ nghe thấy đoạn sau, bởi đôi môi nàng đã bị cặp môi dày của Tứ Cẩu bịt kín, cả người cũng lập tức lọt thỏm trong đôi cánh tay lực lưỡng của gã. Thoạt tiên nàng còn vùng vẫy giãy giụa, thế nhưng tay chân lại cứ mềm ra không thèm nghe theo lý trí. Mơ mơ hồ hồ chốc lát, nàng cảm thấy như đã bị Tứ Cẩu ôm lên giường, váy áo bị cởi hết ra từ lúc nào. Thôi thế cũng tốt, còn đỡ hơn ôm nhau mà mặc đồ ướt!

Lôi Long lần mò đến trước phòng Bích Nhu, giơ tay gõ nhẹ vào cửa, lòng vẫn ngại ngùng nghĩ thầm: "Không khéo nàng ngủ mất rồi, thế lại hóa hay, nhỡ nàng còn thức mà đuổi ta đi thì còn đâu mặt mũi!"

Tiếng Bích Nhu trong phòng vọng ra: "Ai đấy?"

Lôi Long giật thót mình, vội vã lắp bắp: "Nhu nhi à, là ta."

Bích Nhu hừ một tiếng, nhấm nhẳn: "Ai là Nhu nhi? Còn đến đây làm gì?"

Lôi Long phân trần: "Ta, ta, ta… muốn giải thích một chút!"

Bích Nhu nhạt giọng: "Thôi khỏi, có chuyện gì mai hẵng nói, muội đi ngủ đây."

Mưa vẫn rơi như trút lên người Lôi Long. Gã bắt đầu lạnh run lên, nhưng nhớ đến lời Hy Bình lại cắn răng cố đứng thêm chút nữa.

Quả nhiên Bích Nhu chợt hỏi: "Sao vẫn còn đứng đấy?"

Lôi Long thầm reo một tiếng đắc thắng, im ặng vờ như không nghe thấy. Cửa bỗng bật mở, Bích Nhu ló ra. Nhìn Lôi Long lướt thướt đứng bên ngoài, nàng nhỏ giọng: "Đồ ngốc, còn định đứng ướt đến bao giờ nữa?"

Lôi Long ngây ngô: "Muội không để ta vào, ta cứ đứng ngoài này chờ cho đến sáng."

Bích Nhu nhăn mặt né sang một bên: "Sợ huynh rồi, lại còn không mau vào! Huynh…"

Lôi Long nhanh chóng tiến lên một bước, một tay quàng lấy vòng eo của nàng, tay kia khóa trái cửa lại.

Bích Nhu giật mình hét: "Thả ra, huynh làm ướt hết quần áo muội rồi. Bỏ tay ra! Huynh định làm cái trò gì đấy?"

Lôi Long thả Bích Nhu, tự cởi hết áo ra, hùng hồn: "Nhu nhi, đêm nay ta nhất định chứng minh cho muội ta vẫn còn trong trắng(!)"

Thân hình cân đối cường tráng của Lôi Long hiện ra dưới ánh đèn. Bích Nhu xấu hổ lấy hai tay che mặt, lí nhí: "Muội có bao giờ nói huynh không trong trắng đâu! Lôi Long, huynh cứ như thế muội sẽ kêu lên đấy."
Lôi Dũng cười gượng: "Phải rồi, cô nương này là Lãnh Như Băng con gái Lãnh Tinh Doanh đó. Ta thích Tinh Doanh, còn Tinh Doanh thì lại thích sư huynh Thủy Thiên Trường của nàng ta. Thuỷ Thiên Trường và Tinh Doanh kết hôn nhưng cô nương này lại mang họ mẹ, chẳng biết là con của ai nữa."



Hoàng Tử Hà cười cười: "Chỉ cần không phải là con của chàng là được rồi!"

Lôi Dũng giơ hai tay thề thốt: "Ta nào dám!"

Ấy, xem ra hai cha con họ Lôi đều là học trò ngoan của Thúc Sinh cả.

Lãnh Như Băng thay xong xiêm áo, mở cửa lên tiếng: "Thưa nhị vị, có thể vào cho Như Băng nói mấy lời không?"

Phu thê Lôi Dũng trở vào, Lôi Dũng hỏi: "Cô nương tìm ta có việc gấp gì vậy?"

Như Băng đáp: "Tiểu nữ muốn nhờ các vị một chuyến áp tiêu, có được không?"

Lôi Dũng nghiêm mặt: "Chúng ta mở tiêu cục, có lợi ắt làm. Nói đi, cô nương muốn chuyển tiêu gì?"

Lãnh Như Băng đáp gọn: "Tiêu là một người!"

Lôi Dũng kinh ngạc: "Ai?"

Lãnh Như Băng thản nhiên: "Tiểu nữ! Tiểu nữ muốn nhờ các vị đưa đến Trường Xuân Đường. Thêm nữa, Hoàng Hy Bình nhất thiết phải đi theo. Tiền bối có thể giúp được không?"

Lôi Dũng trầm ngâm nhìn vợ, lại nhìn Lãnh Như Băng với khuôn mặt mỹ miều nhưng lạnh lẽo, thận trọng nói:

- Ngày mai chúng ta lên đường. Tử Hà, mình đưa Như Băng đi nghỉ. Ta đến chỗ phụ thân một lúc.

Đến lượt phu thê Lôi Chiến bị Lôi Dũng đánh thức. Lý Vân mẹ y hỏi: "Dũng nhi, có chuyện gì mà đêm hôm tới tìm chúng ta?"

Lôi Dũng thưa: "Gia, mẫu. Hôm nay con trai to gan vừa nhận một chuyến tiêu!"

Lý Vân cười: "Chuyện này có gì to tát đâu, sao con lại có vẻ nghiêm trọng vậy?"

Lôi Dũng bẩm báo: "Tiêu chính là con gái Tinh Doanh. Cô nương đó nhờ chúng ta hộ tống tới Trường Xuân Đường."

Lý Vân ngạc nhiên: "Hả?"

Lôi Dũng thưa tiếp: "Con cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào, nhưng cô nương đó đúng là nhi tử của Tinh Doanh, con không thể thoái thác được."

Lý Vân nhìn con trai, thở dài: "Con à, con không thể quên tình cũ với Tinh Doanh sao?"

Lôi Dũng im lặng, Lôi Chiến xem vào: "Địa Ngục Môn gần đây đến hoạt động ở trong thành này, có lẽ cô ta có chuyện với Địa Ngục Môn cũng nên. Được rồi, con hộ tống cô ta đi một chuyến cũng tốt."

Lôi Dũng lắc đầu: "Nhưng cô nương đó lại chỉ muốn Hy Bình đi thôi!"

Lôi Chiến cười hà hà: "Thế lại càng tốt! Ta chính đang muốn mấy đứa chúng nó ra giang hồ một lần, gặp chuyến tiêu này đúng là được dịp còn gì? Vũ Đấu Môn chẳng phải cùng tỉnh với Trường Xuân Đường đó sao? Hai tháng nữa là lễ thọ bảy mươi của trưởng môn Vũ Đấu Cô Lão Tiểu Tử, mấy đứa chúng nó áp tiêu xong sẽ thay chúng ta đi chúc thọ một chuyến. Ngày mai con cho thuộc hạ chia thành hai ngả, Lôi Long Tứ Câu cùng bốn tiêu đầu theo đường cái quan, danh nghĩa áp tiêu, thực ra là đi chúc thọ. Để một mình Hy Bình hộ tống cô nương ấy thẳng đến Trường Xuân Đường. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đến Vũ Đấu Môn nhập bọn với Lôi Long.

Lôi Dũng lo lắng: "Cha à, liệu như thế có mạo hiểm quá không?"

Lôi Chiến cười hà hà: "Không mạo hiểm đâu! Cô nương đó đã nói gì về Địa Ngục Môn chưa? Cứ cho đối thủ của cô ta là Địa Ngục Môn đi thì Tứ đại Tiêu đầu và hai chúng nó cũng đâu có phải là bị thịt? Đó là chưa kể mấy chục võ sư đi theo nữa, như thế thì có gì mà mạo hiểm?

Lôi Dũng lắc đầu: "Con không lo cho bọn Lôi Long. Lũ chúng nó đông người lại đi đường cái quan, sẽ chẳng có ai dám đối mặt cản đường. Con chỉ sợ cho Hy Bình, nếu có chuyện gì xẩy ra với nó, biết ăn nói sao với Phượng nhi đây?

Lôi Chiến phẩy tay: "Chuyện này thì con cứ yên tâm đi! Không phải là cha bốc đồng, thằng nhỏ đó cả cha và con cũng không phải là đối thủ. Vả lại Hy Bình cũng tinh minh đáo để, đánh không được ắt biết đường chạy."

Lý Vân càu nhàu: "Ông già, nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ Phượng nhi mà bà già này cũng hỏi tội ông đấy! Mấy đời Lôi gia chưa có được tiểu soái như vậy, ông mà nướng nó là không xong với tôi đâu."

Lôi Dũng không cớ gì để lưu lại nữa, bèn vòng tay: "Gia, mẫu, nếu đã như vậy con xin cáo lui."