Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 97 : Địa ngục huyết chiến
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
Quá nửa đêm, tất cả cảnh vật chìm trong một màn tối đen.
Từ Phiêu Nhiên phát lệnh tổng công kích.
Thảo nguyên sôi sục, cả mặt đất rung động. Sau nửa giở, hơn tám nhân sĩ võ lâm đã tiếp cận Địa Ngục Môn, cũng là tiếp cận với tử vong.
Tất cả võ sĩ Địa Ngục Môn đã ẩn nấp mai phục từ lâu đồng loạt dương cung, lập tức vô số mũi tên đã xé gió nhằm tới bọn người đang lao lên tiến công của võ lâm tứ đại thế gia bắn tới vung vãi, tróng phút chốc, bltdth cùng Viễn Dương Tiêu Cục người thương kẻ chết không biết bao nhiêu, tiếng kêu thảm xen lẫn tiếng tức giận chửi rủa tạo thành một trường âm thanh hỗn loạn.
Tử vong uy hiếp, đến từ bong tối không đáy.
Sau khi mưa tên qua đi, bọn võ sĩ Địa Ngục Môn hùng dũng xuất hiện.
Trên đầu tường Địa Ngục Môn từng điểm lửa cháy bừng lên.
Trong ánh lửa le lói, hai đội nhân mã bắt đầu cuộc chém giết đẫm máu.
Hỏa quang, kiếm quang, đao quang, huyết quang, ánh sang tàn khốc của tử vong!
Phảng phất như ánh sang và bong tối đang hỗn chiến.
Thời gian trận hỗn chiến trôi qua rất nhanh chóng nhưng cũng thật tàn nhẫn.
Ánh rạng đông buổi sang cuối cùng cũng xuất hiện, trận chiến giữa hai bên bắt đầu nóng dần lên.
Lúc này phía trước Địa Ngục Môn máu chảy thành song, xác chết đầy đất.
Từ Phiêu Nhiên cùng Thiên Phong song kiều càng giết địch nhân càng hưng phấn, Thiên Phong song kiều gặp người là giết, là đâm, là chém; Từ Phiêu Nhiên đối diện tam quỷ trong ngũ quỷ là Hỏa Quỷ, Mộc Quỷ, Thủy Quỷ.
Bởi bì Kim Quỷ, Thổ Quỷ đã bị giết, cho nên chỉ còn lại tam quỷ đối đầu với người của võ lâm tứ đại thế gia đang căm hận thấu xương, Từ Phiêu Nhiên như say máu bất chấp sống chết xuất chiêu tàn độc không lưu lại một đường rút lui, dù cho ông ta là loại cao thủ cấp tông sư nhất thời cũng không thể tha cho bọn họ.
Độc Cô Thi vì báo cừu sát phu, cũng không hề nương tay, nhưng khổ nỗi võ công mình không cao, hiện vài võ sĩ Địa Ngục Môn đã chặn đứng nàng lại.
Độc Cô Minh vì chiếu có muội muội, từ khi bắt đầu hỗn chiến, liền không rời Độc Cô Thi quá năm bước, thấy Độc Cô Thi gặp nhiều hiểm nguy, hắn dù sao cũng là võ lâm công tử, những võ sĩ bình thường sao có thể chịu được mười chiêu của hắn?
Bộ dạng Hoa Tiểu Ba vẫn như cũ, bị Địa Kiệt từ hậu hoa viên xông ra cầm côn đuổi đánh, căn bản là không có lực hoàn thủ.
Địa Kiệt trước bị Hy Bình đánh cho hôn me, vừa mới tỉnh lại trước đó, chợt nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, không kịp cân nhắc, liền xông ra trước cửa đánh giết. Vừa hay lại gặp Hoa Tiểu Ba, lập tức truy đánh, thấy một côn không có hiệu quả, hắn tức giận đến bốc hỏa tam trượng, tối qua bị Hy Bình đánh vẫn còn đau âm ỉ, oa oa kêu lớn, giống như bà nương phát điên đuổi đánh lão công, nghiến răng quyết tâm không đánh gãy chân Hoa Tiểu Ba thề không bỏ cuộc.
Thiên Kiệt so hạnh vận hơn Địa Kiệt nhiều, đối chiến cùng Thiên Phong song hùng, cùng với Trình thị huynh đệ đánh ngang tay.
Trong Thần Đao tứ hoa, ngoại trừ Dã Mân Côi không thể đến, còn lại tam hoa khác cùng Thiên Phong tam anh này hợp thành sáu mỹ nữ sát thủ, đánh cho võ sĩ Địa Ngục Môn mắt hoa mày choáng, đầu hôn não choáng, trong lúc mơ mơ màng màng bước đến hoàng tuyền chính thức trở thành võ sĩ địa ngục.
Thật là làm quỷ cũng phong lưu.
Bọn Tứ Cẩu, Lôi Long, Triệu Tử Hào, Triệu Tử Uy và Hoàng Đại Hải năm người hợp lực đấu với Thi Trúc Sinh, vẫn chỉ có thể cùng Thi Trúc Sinh đánh giằng co tương đương.
Không phải là võ công năm người và Thi Trúc Sinh sai biệt quá xa, mà là Thi Trúc Sinh thi triển Tuyệt Tình Luân Hồi Đao có loại khí âm u quỷ dị, trong đao thế vận dụng rất nhiều âm hồn đáng sợ cùng khí tức tử vong, khiến cho khí thế của năm người bị yếu đi rất nhiều phát huy không đến một nửa bình thường.
Nếu không có Tứ Cẩu với Phách Vương Thương chí dương chí cương cungf Triệu Tử Hào với hào khí của Bàn Cổ Liệt Thiên Đao, triệt tiêu một ít tử khí phát ra từ kiếm của Thi Trúc Sinh, thì khả năng của năm người đến năm thành công lực bình thường cũng không có thi triển được.
Lôi Long một thanh Du Long Kiếm.
Triệu Tử Hào một thanh Liệt Thiên Đao.
Triệu Tử Uy một đôi Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao.
Hoàng Đại Hải một thanh Trường Sanh Kiếm.
Tứ Cẩu một thanh Phách Vương Thương.
Tất cả bọn họ ra sức chống đỡ với Tuyệt Tình Luân Hồi Đao của Thi Trúc Sinh.
Hai người đều cùng cười.
Địa Kiệt đã bế Tuyết Nhi với đôi mắt được bịt kín ra, bên người hắn còn đem theo một tinh linh cô nương, đôi mắt đẹp thuần khiết của nàng nhìn tử thi trên đất, nhất thời ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt.
Thi Trúc Sinh đột nhiên nói với Hy Bình: "ta biết ngươi chuyện gì cũng mặc kệ, nhưng đến lúc nào đó ngươi nhất định sẽ nhúng tay vào, ta đánh không lại ngươi, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một thỉnh cầu."
Hy Bình nói: "nói đi."
Thi Trúc Sinh nhìn qua Tuyết Nhi cung Thi Nhu Vân, xoay mặt hướng tới Hy Bình nói: " ta hi vọng ngươi từ nay về sau hãy chiếu có tốt tới Tuyết Nhi, đồng thời cũng chiếu cố Nhu Vân giúp ta, nàng là muội muội mà ta yêu quý nhất, ta đem nàng giao thác lại cho ngươi, trước khi nàng ta tìm được nam nhân để có thể nương tựa, ngươi tất cả phải bảo vệ nàng ta không để bị thương tổn nào hết."
Hy Bình trầm tư một lát, nói: "được, ta nhận lời."
Thi Trúc Sinh trong mắt bắn ra một tia cảm kích, nói: " có lời này của ngươi, ta cũng an tâm rồi." đoạn tiếp tục sớm quay mặt liếc nhìn võ sĩ Địa Ngục Môn ở bốn phía, giọng pha một chút bất lực, thật sự tiếc nuối nói: "từ nay về sau, đnm chính thức giải tán, trừ danh trong chốn võ lâm."
Dứt lời, thanh kiếm trong tay Thi Trúc Sinh đột nhiên đâm ngược, xuyên thấu qua ngực, trong miệng phun ra một cỗ tiên huyết đậm đặc.
Mọi người đều không tưởng đến dị biến này.
Thi Trúc Sinh ngã ngồi trên mặt đất.
Thi Nhu Vân bổ nhào tới khóc nói: " ca, huynh vì sao lại phải như thế này? Huynh đừng có chết! ca, huynh chết rồi, Nhu Vân phải làm sao bây giờ? Mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã chết, huynh bây giờ cũng chết đi, chỉ còn lại co Nhu Vân một mình, ca ca, Nhu Vân cũng không muốn sống nữa."
Thi Trúc Sinh cố nén đau, cầm hơi an ủi nói: " Nhu Vân, đừng như vậy, muội nhất định phải sống thật tốt, từ nay về sau Thi gia chỉ còn có một mình muội thôi. Ca sớm đã cảm thấy sống không còn lạc thú gì nữa. Ta có lỗi với cha mẹ, có lỗi với muội, có lỗi với Túy tỷ, ca chết đi, thế là xong. Muội đừng thương tâm, về sau có hắn chiếu cố muội, không ai có thể khi phụ muội được."
Thi Nhu Vân ngoảnh lại nhìn Hy Bình, rồi quay đầu ôm lấy Thi Trúc Sinh nói: " không, ta không muốn hắn chiếu cố, là hắn đã hại chết ca ca, ta phải vì ca mà báo thù."
Một thanh âm vang tới trước mặt nói: " đúng vậy, nhất định phải báo thù."
Mọi người nhìn về nơi thanh âm phát ra, thực là một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp không thể nói nên lời, nàng chính là Vưu Túy thê tử của Thi Trúc Sinh.
Hy Bình vừa nhìn thấy nàng đã nghĩ tới chạy trốn, trong lòng nghĩ: " nữ nhân này sao lại có thể nhanh chóng xuống giường như vậy?"
Vưu Túy tiến tới bên cạnh Thi Trúc Sinh, khuôn mặt đẫm lệ, thống khổ nói: " Trúc Sinh, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Thi Trúc Sinh xấu hổ nói: " xin lỗi, Túy tỷ."
Thi Nhu Vân chỉ vào Hy Bình, nói: " đại tẩu, là hắn hại đại ca thành ra như thế này."
Vưu Túy nhìn qua Hy Bình, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, cắn răng nói: " ta sẽ giết hắn!"
Thi Trúc Sinh khó nhọc lắm mới đưa miệng sát bên tai Vưu Túy nhỏ giọng nói: "Túy tỷ, ta đã là một nam nhân vô dụng rồi, cho nên đành phải để Địa Kiệt tới giả mạo ta, nàng có oán hận ta không?"
Vưu Túy cũng kề miệng sát tai hắn, ôn nhu nói: " chỉ cần ngươi nguyện ý, ai cũng đều không sao cả."
Thi Trúc Sinh lại nói: "lúc Địa Kiệt vừa đi ra, hắn nói với ta rằng tối hôm qua tịnh không có đi tới phòng của nàng, bởi vì hắn bị Hoàng Hy Bình đánh ngất đi, mà sau khi nàng đi ra, ta nhìn thấy nàng đã chính thức trở thành phụ nhân, có thể nói cho ta biết tối hôm qua nam nhân thay ta là ai?"
Vưu Túy nhất thời chẳng biết có nên trả lời hay không.
Thi Trúc Sinh lại khó nhọc nói: " kỳ thực ta cũng đã sớm đoán ra rồi, chỉ là muốn cho nàng tự thân nói ra mà thôi. Túy tỷ, nghe ta nói, lo cần thay ta báo thù, hắn không thể trở thành cừu nhân của nàng. Ta là tự sát mà chết, hắn là một nam nhân không tệ, ta chết rồi nàng hãy theo hắn đi. Hãy giúp ta chiếu cố tốt Nhu Vân và Tuyết Nhi, bọn họ một là muôi muội của ta, một là nữ nhi thân sinh của ta. Ta, ta không được…" dứt lời, đầu Thi Trúc Sinh nghiêng sang một bên, không có chút oán khí.
Vưu Túy ôm chặt lấy thi thể của hăn, nhãn lệ rơi lã chã, nhưng không hề khóc thành tiếng.
Thi Nhu Vân thì khóc rống lên, tới chết đi sống lại, chẳng bao lâu, đã bi thống ngất đi.
Địa Kiệt lập tức đi tới sơ cứu.
Ánh dương quang chiếu khắp đại địa. Van vật than thở.