Liệp Lang Đảo

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Hôm nay, thành bảo rất yên tĩnh, một ngày nữa chính là ngày cuồng hoan, tất cả lực lượng lao động đều đang bận rộn dưới tầng ngầm để chuẩn bị tế phẩm và “tiết mục” cho ngày cuồng hoan.



Những người được chọn ra từ đội hộ vệ và đội săn bắn đang đứng yên lặng ở sân đấu, đây chính là tụ điểm của ngày cuồng hoan, họ thậm chí có thể cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung động, cũng có thể nghe được tiếng ầm vang truyền tới từ dưới địa tầng sâu thẳm.



Thứ âm thanh này khiến người ta phấn khích.



Bố La Đức nhìn đội ngũ trước mặt sẵn sàng xuất phát đến Tự Do thành, tất cả đều được trang bị đồ bảo hộ và vũ khí, mặc dù gã xem nhẹ người của Tự Do thành, nếu giao đấu chính diện thì thực lực của Tự Do thành không bằng bọn họ, nhưng muốn đánh giết trên lãnh địa của Tự Do thành thì lại là một chuyện khác.



Đội chiến đấu của Tự Do thành tựa như hang thỏ giảo hoạt, như chuột đào hang, như rệp ẩn nấp khắp nơi…



“Một người đàn bà…”, Bố La Đức giơ ngón trỏ lên, “Là nhiệm vụ lần này của chúng ta, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này”.



“Phải có chất lượng tốt”. Trong góc sân truyền tới một giọng nói già nua, Mogab đứng bên cạnh trụ đá đen ở sân đấu, bổ sung một câu, trên mặt mang theo bộ dáng tươi cười hưng phấn quỷ dị.



“Lúc bắt được người”, Bố La Đức giơ cánh lên qua đỉnh đầu rồi chợt hạ mạnh xuống, hô to một câu: “Tụi mày có thể sớm bắt đầu ngày cuồng hoan”.



Đội viên đứng ở sân đấu giơ cao cánh tay, đồng thời hét lên đầy hưng phấn: “Cuồng hoan ______”.



Âm thanh này như một cái bát khổng lồ nổ vang trong sân đấu, vang dội trên bầu trời tĩnh lặng của thành bảo.



Thường Phi đứng phía sau Bố La Đức, không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn tâm trạng mọi người đang dâng cao. Lần này chọn ra đội viên đi cướp người trong đội săn bắn, hắn không chọn người tốt nhất. Người của Tự Do thành không phải ngu ngốc, hai bên giằng co nhiều năm như vậy, Tự Do thành vẫn không ngã xuống, hắn không dại dột cử ra đội viên tốt nhất của mình đi đến lãnh thổ Tự Do thành chịu chết.



Có thể cướp được người cũng đã không dễ dàng, lại còn nói sớm cuồng hoan?



“Còn bao lâu gió sẽ chuyển hướng?”. Thường Phi quay đầu nhìn Mogab, tên cáo già thích giả thần giả quỷ này tự có bản lĩnh, một là có thể phối các loại thuốc, nếu không phải do trang phục và thân phận tế ti của ông ta thì có lẽ ông ta có thể được coi là một chuyên gia hóa học, hai là ông ta có thể dự đoán chính xác sự biến đổi thời tiết ở đảo Liệp Lang.



Bởi vì thời gian ta sống thật sự quá dài. Đây là câu Mogab rất hay nói, dài đến độ các ngươi không thể tưởng tượng.



Việc quan trọng nhất là ông ta rất hiểu tính cách của Bàng Ca, ông ta biết nguyên nhân Bàng Ca bố trí ngày cuồng hoan. Trong cuộc sống tối tăm và áp lực này luôn luôn phải có một cách để phát tiết, và với tư cách chủ nhân tuyệt đối của thế giới bóng tối, Bàng Ca cũng cần một ngày để lần nữa khắc sâu dấu ấn sâu đậm trong tim mọi người.



Trước ngày cuồng hoan, bọn họ sẽ đến Tự Do thành cướp đàn bà, thậm chí nếu có chết thì sự phấn kích tựa như một loại thuốc gây ảo giác vẫn khiến mọi người không cưỡng lại được, so với ngày quét sạch còn khiến con người ta điên cuồng hơn.



“Vẫn còn hai tiếng nữa”, nụ cười xuất hiện phía sau mái đầu ngổn ngang của Mogab, “Hiện tại xuất phát đi, vòng qua chỗ hắc nham là vừa đúng”.



Bố La Đức xoay đầu nhìn Thường Phi, sau đó xoay người hưng phấn gào thét với đội viên: “Dựa theo phương pháp ngày hôm qua Thường Phi nói cho bọn mày, xuất phát!”.








Trở lại căn phòng nhỏ, Sa Tả vẫn không buồn ngủ, cậu tự mình thoa thuốc trên lưng, thuốc có mùi rất hôi, giống như vị cá thối rữa, chẳng lẽ thật sự được làm từ cá thối rữa?



Cuộc nói chuyện với mục sư khiến cậu rất phiền não, cậu vừa hạ quyết tâm trước tiên cứ ở lại Tự Do thành, nhưng giờ trong lòng lại có hơi lung lay.



Mục sư được coi là cha nuôi của Naga, nhưng ông ta lại nói Naga rất nguy hiểm, cậu không thể hiểu được, hoặc là nói, bởi vì mối quan hệ giữa hắn với mục sư không bình thường nên mới ông ấy mới hiểu rõ hơn?



Nhưng Naga có thật sự nguy hiểm hay không, nếu như không phải cậu không được nhạy bén thì ngoại trừ lúc Naga mắng người có chút sát khí không biết xuất hiện từ nơi nào, còn lại cậu chỉ cảm thấy người này không thích nói chuyện mà thôi.



Không thèm nghĩ chuyện này nữa, việc mục sư hỏi thăm chuyện quá khứ của cậu cùng với chuyện cậu có hứng thú với con gái hay không cũng khiến cậu bất an. Hiện tại, cậu đã biết rõ tầm quan trọng của việc sinh sản ở hòn đảo này. Khác với AS, bọn họ không chỉ cần chất lượng mà còn cần số lượng, ngay cả nguyên trụ dân cũng vì thay đổi gien đời sau mà điên cuồng…



Cậu hiểu rõ ý tứ của mục sư, Lily Ca là cô gái ưu tú nhất Tự Do thành, về phần ưu tú ở điểm nào thì cậu không thể xác định, nhưng ám chỉ của mục sư thì cậu có thể xác định.



Sa Tả ngã xuống giường, kéo chăn đắp lên người, cảm giác cô độc trào dâng mạnh mẽ, cảm giác bất lực với tất cả mọi thứ trong thế giới này khiến cậu đau khổ.



Cậu thậm chí không thể tìm được một người cậu có thể tin tưởng.







Mục sư ngồi trước bàn tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ, cánh cửa phía sau mở toang, Trình Khản bước ra, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.



“Có manh mối gì không?”. Anh nhìn tấm bản đồ trên bàn.



“Không có, nếu như con đường kia đã bị bịt kín thì không bao giờ có cơ hội đi vào được nữa”, mục sư cau mày, “Điểm này cậu còn không biết sao?”.



“Không việc gì, tôi có rất nhiều thời gian”. Trình Khản mỉm cười, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.



“Cậu đi đâu vậy?”.



“Gặp Kiệt Tu, sau đó rời khỏi đây vài ngày, tôi không tham dự tranh đấu trên đảo”.



“Không gặp Sa Tả sao? Ta chưa từng nhìn thấy người nào mới lên đảo mà lại có nhiều mâu thuẫn như cậu ta, còn sống là đã rất may mắn, vậy mà cậu ta còn có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy”. Mục sư cẩn thận gấp lại bản đồ, cất vào trong ngăn tủ.



“Thấy tôi cậu ta sẽ càng nghĩ nhiều hơn, sau này hãy nói đi, chúc các người may mắn”, Trình Khản ra khỏi phòng mục sư, “Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì Bàng Ca sẽ không cho các người nhiều thời gian chuẩn bị đâu”.



Hoàn