Liệp Lang Đảo

Chương 18 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Việc chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt đối với Sa Tả mà nói có hơi đẫm máu, cậu thừa nhận năng lực chịu đựng bạo lực của bản thân rất thấp.



Mặc dù Chính phủ liên bang vẫn luôn đơn độc dẫn dắt AS tìm kiếm phương thức sinh tồn tốt hơn trong đại dương bao la, nhưng trước sau vẫn không có nhiều thay đổi lớn, vì thế có rất nhiều người mất đi lòng tin nơi chính phủ, bọn họ gọi AS là thế giới không có ngày mai, ngay cả cha mẹ của Sa Tả cũng thường xuyên nói rằng đây là một thế giới vô vọng.



AS có thể là như thế nhưng trong ký ức của Sa Tả, nó vẫn rất yên ổn và trật tự, đừng nói là cảnh tượng trước mắt, cho dù là đánh nhau cũng rất khó bắt gặp.



Vì thế, khi Sa Tả đến gần quảng trường, chứng kiến mười mấy tù binh bị đóng đinh vào cây thập tự gỗ, hình ảnh đó đánh mạnh vào thị giác cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí khiến cậu muốn xoay người bỏ đi. Tất cả người dân của Tự Do thành đều đang tập trung trên quảng trường, có rất nhiều người, nhiều hơn trong tưởng tượng của Sa Tả, ánh lửa càng tôn thêm sự hưng phấn trên gương mặt bọn họ.



Sa Tả xoay người nhưng chưa kịp bước đi thì đã nghe thấy tiếng gọi của Lily Ca giữa những tiếng động lớn huyên náo: “Sa Tả”.



“Ừ?”. Sa Tả quay đầu lại nhìn thấy Lily Ca mang theo nụ cười trên môi chạy về phía cậu, trong tay cầm một cây đuốc.



“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi tìm cậu được một lúc rồi, thân thể tốt chứ?”. Sự quan tâm trong mắt Lily Ca có thể nhìn được xuất phát từ nội tâm.



“Không có việc gì đâu, có lẽ tôi chỉ hơi mệt một chút”. Sa Tả mỉm cười gượng gạo.



“Một hồi xét xử xong tôi dẫn cậu đi kiểm tra”, Lily Ca lắc lắc cây đuốc trong tay, “Cậu muốn tham gia không? Không lâu lắm đâu”.



“Xét xử?”. Sa Tả sửng sốt, “Xét xử ai?”.



Lily Ca hơi giật mình nhìn cậu, tựa hồ bất ngờ với câu hỏi này: “Đương nhiên là chúng ta xét xử tù binh của tòa thành bóng tối, chính nghĩa chiến thắng tà ác! Chúng ta phải đưa bọn chúng vào địa ngục!”.



Sa Tả nhìn cô gái xinh đẹp xấp xỉ tuổi mình, trong ánh mắt trong veo đơn thuần của cô viết rõ phẫn nộ và thù hận, thứ tư tưởng mãnh liệt đối lập với Sa Tả khiến cho cậu lạnh cả người.



Xét xử?



Ai xét xử?



Ai có tư cách xét xử?



Ai định ra quy tắc trên hòn đảo này?



Ai quy định tất cả mọi người cần phải sinh tồn như thế nào?



Chiến đấu vì chính nghĩa?



Hay chiến đấu vì sinh tồn?



Hay là vẫn còn lí do khác?



“Tôi muốn về nghỉ ngơi”. Sa Tả cảm thấy rất mệt mỏi từ cơ thể cho đến tâm trạng, cậu cảm thấy mình không thể tiếp thu hành động nhân danh tự do để làm chuyện tàn khốc này, xét xử? Xét xử thế nào?



“Ở lại xem chút đi”. Lily Ca kéo nhẹ ống tay áo của cậu, cô hi vọng Sa Tả thoạt nhìn có phần khác biệt với những phạm nhân lưu vong khác và hậu đại của Tự Do thành có thể dung nhập vào cuộc sống của bọn họ, có thể trở thành bộ phận cường đại của Tự Do thành, “Đây là hoạt động rất quan trọng của chúng tôi”.



Sa Tả nhìn thấy bên cạnh người đàn ông đầy hưng phấn đang giơ cây đuốc trong tay có một đứa bé, tim cậu co thắt lại: “Để đứa bé nhỏ như vậy thấy cảnh này thích hợp sao?”.



“Sa Tả”. Lily Ca không hài lòng, “Trên đảo này không có trẻ con, mỗi người từ lúc sinh ra đều đã chiến đấu cho tự do của chính mình!”.
Cậu buồn bực đứng bên vách đá, tay chạm đến cái bùa hộ mệnh Trình Khản tặng cậu. Cậu vẫn chưa gặp được Trình Khản, tuy rằng người này thần bí không kém gì Naga, nhưng… ít nhất… vẫn có thể nói chuyện vài câu, cậu trừng mắt nhìn bóng đêm một hồi, sau đó cảm thấy vô nghĩa lại gọi một tiếng: “Trình Khản”.



“Không tìm tôi nữa?”. Trong bóng tối có một âm thanh truyền đến từ bên trái của Sa Tả.



Cậu sợ hết hồn, nhảy dựng lên.



Cậu chỉ có thể nghe được âm thanh, nhìn về phía đó thì cũng chỉ là bóng đêm, buổi tối ở đảo Liệp Lang hầu như không có ánh sáng lại còn có sương mù, cậu rút thanh chiếu sáng ra khỏi giày: “Naga”.



Khi thanh chiếu sáng rọi khắp bốn phía, cậu nhìn thấy Naga đứng trong màn đêm cách cậu chừng năm sáu mét, trong tay cầm theo thứ gì đó rất lớn trông như một cái bao tải, nó bị kéo lê trên mặt đất.



“Anh chưa đi hả?”. Sa Tả đi hai bước đến gần hắn, muốn nhìn xem hắn đang nửa cầm nửa kéo thứ gì.



“Cho ăn xong sẽ đi”. Naga vẫn không cử động, khi cậu sắp đến gần thì hắn vung tay ném cái túi về phía vách đá.



Khi thứ này vụt qua thanh chiếu sáng thì Sa Tả đã thấy rõ nó là cái gì, nhất thời lông tóc dựng hết lên, run rẩy nói: “Người chết?”.



Thứ bị Naga dễ dàng ném xuống vách đá chính là thi thể của nguyên trụ dân.



“Ừ”.



Naga trả lời rất ngắn gọn khiến Sa Tả không thể tiếp thu, cậu nhìn chằm chằm vào Naga: “Anh giết người?”.



“Nhặt”. Naga nâng cằm.



“Cái gì?”. Sa Tả sửng sốt, nhặt một người chết về để làm thức ăn cho Đức Lạp Khố con? Cậu rất muốn xông tới kéo cái mũ của Naga xuống để nhìn xem vẻ mặt hiện giờ của hắn là gì? “Còn có thể nhặt được người chết?”.



“Ừ, sẽ luôn có người chết”. Giọng của Naga rất bình tĩnh.



Sa Tả nhất thời không nói nên lời, lời của Naga vừa nghe như chẳng có vấn đề gì, dù sao vẫn luôn có người chết.



“Không phải anh nói Đức Lạp Khố con không thể ăn hết người sao?”.



“Ném xuống sẽ bể nát”.



“Đừng nói nữa”. Sa Tả nhanh chóng bụm miệng, hình dạng đáng sợ của nguyên trụ dân cùng với tưởng tượng của bản thân khiến cậu muốn nôn mửa.



Naga không nói tiếp vấn đề này, hắn đi tới bên cạnh cậu: “Ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi”.



“Đi chơi? Đi đâu?”. Sa Tả ngẩn người.



“Xem quái ngư”.



Hoàn



Ừ thì đi chơi:))