Liệp Lang Đảo

Chương 20 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Sa Tả vốn đang chìm đắm trong kỳ tích Naga có thể nhảy xuống từ vách núi cao như vậy mà lông tóc không tổn hao gì, còn chưa kịp hiểu rõ thì Naga đột nhiên kéo mũ xuống, trong nháy mắt cậu đứng đó cảm thấy cả người có chút không phản ứng kịp.



Naga trái lại rất có kiên nhẫn, hắn yên lặng đứng trước mặt cậu, không xoay người, không đội mũ lại.



Vài giây sau, Sa Tả mới lấy lại tinh thần rồi nhìn chằm chằm vào mặt Naga, cậu thiếu chút nữa muốn ôm lấy đầu hắn kéo đến trước mặt.



Cậu cảm thấy Naga luôn phải che mặt là bởi vì trên mặt của hắn có bí mật gì đó không thể để người khác biết, tỷ như có vảy cá, có xúc tua, hoặc có những cái bọc lớn như nguyên trụ dân, hoặc là có sẹo… hoặc là một người khiếm thị…



Nhưng khi thật sự nhìn thấy gương mặt của Naga thì cậu cảm thấy sức tưởng tượng của mình hết sức phong phú, mặt của Naga so với người bình thường không có gì khác nhau.



Song có điều cậu vẫn thấy có chút xuất thần bởi vì Naga đẹp ngoài dự liệu của cậu.



Phần quai hàm lộ ra ngoài trông bình thường như cậu, da mặt của Naga sáng bóng, mịn màng, tóc đen, mũi thẳng, mắt có hơi khép lại vì vài sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn trước trán, khiến cho gương mặt không biểu lộ cảm xúc của hắn mang theo một chút lười biếng chẳng đáng.



Bởi vì trước đó cậu từng tưởng tượng Naga có thể là một người khiếm thị, vì thế hiện tại cậu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn hồi lâu, đôi mắt đen đầy mê người, đen hơn rất nhiều so với những đôi mắt cậu từng nhìn thấy, sắc đen khiến cho lòng người khác không khỏi đột ngột có cảm giác yên tĩnh trở lại.



Đôi mắt xinh đẹp như thế mà vẫn luôn bị che đậy, thật đáng tiếc.



Hai người đối mặt với nhau một lúc, sau đó Naga mới xoay người đi về phía cửa động.



“Anh…”. Sa Tả do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng, “Bao nhiêu tuổi rồi?”.



“Sao?”. Naga quay đầu lại.



“Anh bao nhiêu tuổi? Ý tôi là…”. Sa Tả không nhịn được lại dán mắt vào mặt hắn một hồi, “Anh trông rất trẻ”.



Trừ bỏ vẻ ngoài rất đẹp, Naga khiến Sa Tả giật mình bởi vì một điểm khác, hắn trông rất trẻ tuổi, trông không quá hai mươi, vô luận nhìn như thế nào thì hẳn vẫn nhỏ tuổi hơn cậu.



“Không biết, không ai nói cho tôi biết, tôi cũng không đếm qua”. Naga cúi thấp đầu, khom lưng đi vào động, “Vào đi”.



Sa Tả vội vã đi vào trong, cái động này rất thấp, nhất định phải khom người thì mới đi được, nó đổ dốc liên tục xuống phía dưới, đi được một lúc không gian mới chợt mở rộng, nhưng ánh sáng cũng không đủ mạnh để lọt vào.



“Naga”. Sa Tả lần mò đuổi theo hai bước, tay cậu đụng phải quần áo của Naga, cậu vội vã níu lấy, “Tối quá không thấy gì hết, anh có thanh chiếu sáng không?”.



“Tôi dẫn cậu đi, thanh chiếu sáng quá sáng”. Naga đưa tay kéo tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.



Sa Tả nhớ tới Naga từng nói hắn ghét ánh sáng mạnh, mà hiện tại hắn không đội mũ, có điều ngẫm nghĩ lại thì lời của Naga rõ ràng chỉ nói cho có lệ.



“Anh nói anh không thích ánh sáng mạnh”. Sa Tả bước đi có hơi lảo đảo, nham thạch dưới chân không bằng phẳng, hơn nữa cậu có thể cảm giác trên mặt đất có nước đọng, cũng bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh trở nên ấm áp, “Kỳ thực là gạt tôi đúng chứ”.



“Tôi không chịu được ánh sáng mạnh”. Naga trả lời rất thẳng thắn, “Sẽ đau đầu”.



Sa Tả rất bất ngờ, Naga thoạt nhìn như chiến sĩ siêu năng lại có thể đau đầu bởi vì ánh sáng mạnh, nhược điểm này thật khó tưởng tượng được.



Có điều đối với việc Naga tùy ý nói ra sự thật thì cậu vẫn còn chút lo lắng: “Anh nói tôi biết như vậy không sợ tôi nói ra sao, người của Bàng Ca chỉ cần cầm thanh chiếu sáng để trước mặt anh là có thể đối phó với anh rồi…”.


Sa Tả không có cách nào hình dung được cảm giác mình sắp bị ngạt chết rồi lại được hít thở là như thế nào, cậu không thèm quan tâm tới thứ gì khác, vươn cánh tay ôm chặt lấy Naga, tham lam hút lấy không khí từ miệng của hắn.



Sau khi hít thở sâu hơn chục lần, cậu rốt cuộc cũng cảm giác được ý thức cách mình rất xa đã chậm rãi khôi phục.



Naga rời môi, ôm lấy cậu bắt đầu bơi ngược dòng về phía trước, bơi một đoạn ngắn thì hắn lại quay đầu bóp mũi cậu rồi chuyển không khí cho cậu.



Sa Tả dán chặt vào Naga, cậu có thể cảm giác được động tác của hắn, cơ thể di chuyển có quy luật cùng với dòng nước đã dung hợp trở thành một thể, khiến cho Sa Tả sinh ra cảm giác mãnh liệt rằng Naga thực sự không phải là người, chỉ có cá, chỉ có loài sinh vật dưới nước này mới có thể có được tư thế tuyệt vời đến như thế này.



Sa Tả nương theo ánh sáng mà quan sát Naga, đôi chân thon dài của hắn nhẹ nhàng lay động trong nước, nhìn qua hình như không hề dùng sức nhưng tốc độ lại rất kinh người, chưa đến hai phút, Naga đã mang cậu nổi lên mặt nước, hắn đỡ eo cậu rồi ném cậu lên bờ.



Lúc Naga nhảy lên, Sa Tả mới nhìn rõ trên lưng Naga có một sợi dây rất dài, hắn chậm rãi kéo ra một cái túi lớn màu đen buộc vào sợi dây ra khỏi làn nước, sau đó ném qua một bên.



“Ha…”. Sa Tả nằm dài ra trên tảng đá mà dốc sức hít thở, một hồi lâu cũng không nói ra lời.



“Cậu đang làm gì?”. Naga đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xổm xuống, tay chống đất, cau mày nhìn cậu, trong mắt rõ ràng không giải thích được, “Không phải nói chờ sao”.



“Tôi cho là anh…”. Sa Tả hít một hơi rồi thở ra, nước trên tóc Naga nhỏ lên mặt cậu, cậu giơ tay lau nước trên mặt, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện, xuống nước lâu như vậy mà chưa trồi lên, người bình thường sẽ bị ngạt thở chết đó”.



“Cậu muốn đi cứu tôi sao?”. Naga híp mắt, vẻ mặt có chút khó tin.



“Không thể nói là cứu được”. Sa Tả khẽ thở dài, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên mới xuống xem thử, tôi không biết nước chảy xiết như thế, lúc chuẩn bị bơi lên thì đã bị cuốn vào”.



Naga không nói gì, hắn đưa tay gạt đi mái tóc dán trước trán Sa Tả, nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên.



Chưa từng có ai nói như vậy với hắn, tôi lo lắng cho anh.



Lại càng không có người mạo hiểm tính mạng chỉ để xác nhận rằng hắn có xảy ra sự cố gì hay không.



Mục sư sẽ không nói như vậy, Trình Khản lại càng không, ngoại trừ hai người đó thì Naga không còn quen biết ai nữa.



Người đến từ AS này, rất khó hiểu, rất ngớ ngẩn, rất ngu ngốc.



Thế nhưng còn có thứ gì đó không giải thích được, nó là cái gì thì Naga không nói được, hắn chưa bao giờ tìm hiểu người khác, vô luận là ai cũng không có quan hệ với hắn.



“Naga”. Sa Tả vẫn còn nằm trên tảng đá, quay đầu nhìn Naga, giọt nước trên làn da hắn lóe lên tia sáng nhỏ bé trông rất đẹp, khiến cậu nhớ lại đường hầm tinh thạch rực rỡ dưới làn nước kia.



“Gì?”. Naga quay đầu, ánh sáng của thanh chiếu sáng phía sau rọi lên mặt hắn nửa sáng nửa tối.



“Anh rốt cuộc là gì?”. Sa Tả chống tay từ từ ngồi dậy, “Anh có thể thở trong nước”.



Naga tắt thanh chiếu sáng, bốn phía liền lâm vào bóng tối, giọng nói của hắn truyền đến từ trong màn đêm sâu thẳm, Sa Tả nghe được vài phần thất lạc không thể che dấu.



“Tôi là quái ngư, nước mới là gia đình của tôi”.



Hoàn