Liệp Lang Đảo

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Bạch Nha bị thương rất nặng, sau khi nói xong liền chìm vào hôn mê. Mục sư kiểm tra cho nó, trên lưng bị trúng đòn nghiêm trọng, xương cốt cả người bị vỡ thành từng đoạn, trên người không thiếu vết thương bị xé rách, bắp thịt trên đùi bị xé lộ cả xương.



Trước không nói có thể cứu sống hay không, cho dù cứu sống thì Bạch Nha chỉ có thể hôn mê vĩnh viễn, đồng thời mất đi khả năng đứng dậy đi lại.



Kiệt Tu và Hồ Sâm lẳng lặng chờ đợi bên ngoài cửa phòng y tế, lúc mục sư đi ra, cậu không mở miệng hỏi, kỳ thực ở lần đầu tiên nhìn thấy tình hình của Bạch Nha, cậu đã biết được kết cục, tất cả mọi người có thể đoán được kết cục, Tự Do thành không đủ tài nguyên để nuôi dưỡng một người bị thương vĩnh viễn không thể hồi phục.



“Tỉnh chưa?”. Hồ Sâm hỏi một câu.



Mục sư lắc đầu: “Muốn tạm biệt không?”.



“Thời gian để lại cho Kiệt Tu đi”. Hồ Sâm vỗ vỗ vai Kiệt Tu, xoay người bước nhanh xuống cầu thang.



Quan hệ giữa Kiệt Tu và Bạch Nha rất tốt, từ lúc ba mẹ Bạch Nha qua đời, Kiệt Tu vẫn dẫn theo nó, coi nó như em trai của mình.



“Tôi đi xem”. Kiệt Tu hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.



Bạch Nha không còn nằm trên bàn phẫu thuật, vết thương trên người đã được cầm máu, mục sư đặt nó nằm lên chiếc giường bên cạnh. Kiệt Tu đứng bên giường nhìn gương mặt tái nhợt của nó, khi cậu nhẹ nhàng nắm tay nó lên, cậu phát hiện cả cánh tay của nó mềm nhũn như không có xương.



“Xin lỗi”, Kiệt Tu cúi người khẽ nói bên tai Bạch Nha, “Xin lỗi, đáng lẽ anh phải đi cùng với mọi người… em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra rõ mọi chuyện”.



Lúc đi ra khỏi phòng y tế, tay Kiệt Tu nắm chặt, chặt đến mức chính mình cũng thấy đau: “Tôi muốn xin vũ khí, mười người, tôi phải đến đó”.



Mục sư nhìn cậu, một lát sau mới gật đầu: “Chú ý an toàn, đừng miễn cưỡng”.



“Tôi đã hiểu”.







“Người của Tự Do thành? Người của Tự Do thành làm sao có lực chiến đấu như vậy?”. Bố La Đức nhìn vài xác người nằm trước mặt gã, ánh mắt như muốn phun ra lửa.



Người lính gác đứng bên cạnh gã run rẩy: “Chúng tôi nhìn thấy một cái bóng, có thể xác định không phải là người của chúng ta, cũng không phải lạc bố, hắn không có mặc quần áo…”.



“Trần?”. Thường Phi đứng sau Bố La Đức hỏi một câu, sáng sớm hôm nay khi đội viên của bọn họ ra ngoài tuần tra biên giới tòa thành thì bị một người không rõ thân phận tập kích, trong vòng mấy phút ngắn ngủi, năm sáu đội viên của bọn họ đã bỏ mạng.



“Đúng vậy, hình như không có vũ khí”. Người lính gác lui tới bên cạnh Thường Phi, trái ngược với Bố La Đức dễ cáu gắt, sự bình tĩnh của Thường Phi càng khiến người khác dễ tiếp cận, “Có người bắn hai mũi tên vào hắn nhưng tựa hồ không gây ảnh hưởng gì tới hành động của hắn”.



“Tốc độ di chuyển?”. Thường Phi đi đến bên cạnh thi thể cẩn thận kiểm tra, trên người mỗi thi thể đều có một vết rách rộng và sâu.



“Không chậm, hẳn là tốc độ bình thường”.



“Đội trưởng Thường Phi có ý kiến gì?”. Bố La Đức nhìn Thường Phi.



“Tôi mang theo vài người đi xem một chút”. Thường Phi mỉm cười, xoay đầu lại, “Cho tôi mượn vài người”.



“Tôi đi cùng với cậu”, Bố La Đức không thích Thường Phi, nhưng gã biết nếu như Thường Phi có gì ngoài ý muốn thì sẽ tác động đến thực lực của thành bảo ra sao, ở trên hòn đảo này, người có thể dễ dàng giết chết đội viên của bọn họ chỉ trong vòng vài phút chỉ có Naga, nhưng Naga rất ít khi giết người mà không có lý do, cũng không có khả năng để trần cả người, “Trước tiên chuẩn bị đã”.



“Tôi chờ anh ở trạm canh giác, đừng mang theo nhiều người”.



“Ừ”.







Sa Tả có hơi xấu hổ, cậu thấy mất tự nhiên khi bị rất nhiều người ngạc nhiên nhìn chằm chằm ở trên quảng trường, ngay cả ánh mắt của mục sư cũng có chút giật mình.



“Không được sao?”. Sa Tả kéo áo.
Khi hắn giơ tay lên thì đồng thời Sa Tả cũng bóp cò, phát súng này bắn trúng vào cánh tay của hắn nhưng không hề có bất kỳ tác dụng ngăn chặn nào.



Tay của hắn nắm lấy cổ người đội viên, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, người đội viên bụm cổ ngã xuống đất, máu từ kẽ hở ngón tay trào ra ngoài.



Mọi người khai hỏa lần thứ hai, phát súng thứ hai đều tập trung vào phần đầu người kia, lúc này người kia tựa hồ bị chọc giận, hắn chợt xoay người xông về phía Sa Tả.



“Lùi lại”. Kiệt Tu hét một tiếng.



Sa Tả vừa nổ súng vừa lùi lại vài bước, nhưng người kia đã vọt tới trước mặt cậu trong thời gian rất ngắn.



Sa Tả thấy được hai mắt trống rỗng chuyển đỏ của hắn, cũng thấy rõ dáng vẻ của hắn.



“Ca Luân?”. Sa Tả không thể tin vào mắt mình, giọng nói cũng thay đổi.



Mặc dù thời gian cậu ở cùng với Ca Luân không quá dài nhưng cũng đủ để Sa Tả nhớ kỹ gương mặt thanh tú nhợt nhạt của hắn, cậu sẽ không nhận lầm người, tuy rằng hiện tại, Ca Luân ở trước mặt cậu trông hệt như… một quái vật.



Ca Luân nghe được giọng nói của Sa Tả nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến cho Sa Tả cảm thấy hắn chỉ dựa vào âm thanh để xác định lại mục tiêu tấn công.



Hắn khom lưng khuỵu chân rồi chợt bật người lên, cả người dồn sức đâm vào Sa Tả, tay cũng vươn tới túm lấy một bên vai của cậu.



Trong lúc hắn lấy đà thì Sa Tả nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh hai bước nhưng không thể tránh được cú tấn công này của hắn, cảm giác đau đớn khi bắp vai bị xé rách khiến cậu thiếu chút nữa đã ngất xỉu.



“Nhanh lên! Tất cả đi nhanh lên!”. Kiệt Tu hét về phía đội viên, bọn họ không thể đối phó với sức chiến đấu của người này, thừa dịp mọi chú ý của hắn đều tập trung trên người Sa Tả, bọn họ phải nhanh chóng rút lui.



Hồ Sâm không do dự, hắn nhanh chóng mang người rút lui vào rừng cây.



Kiệt Tu không đi cùng, tuy rằng trước đó cậu từng nói với Sa Tả rằng không nên tùy tiện cứu người, đối với đối thủ như vậy thì kết quả của việc cứu người chính là toi thêm một mạng.



Nhưng cậu vẫn quyết định thử một chút, bởi vì Sa Tả đối với Trình Khản mà nói là vô cùng quan trọng.



Súng đạn không thể đe dọa đến quái nhân kia, Kiệt Tu rút đao, nếu cắt đầu hắn xuống thì sao đây.



Sau khi Sa Tả bị Ca Luân túm bị thương, cậu liền xoay người nhào tới. Súng của Sa Tả không còn đạn, cậu chỉ có thể vừa lui vừa cầm dao nhắm thẳng vào tim của Ca Luân.



Ca Luân tựa hồ không nhìn thấy mũi đao hướng về phía mình mà vẫn cứ lao tới, đao ba cạnh của Sa Tả nương theo quán tính lớn chọc thẳng vào cơ thể hắn, mũi đao nhô ra từ phía sau lưng.



Hai người đồng thời té lăn trên mặt đất.



Kiệt Tu nhân cơ hội vọt về phía hai người.



Nhưng vừa mới vọt hai bước, một viên đạn kề sát mặt cậu bay tới từ phía sau, đánh vào tảng đá nằm phía trước mặt cậu, vỡ một lỗ nhỏ.



Kiệt Tu chợt dừng chân, viên đạn bắn về phía mặt đất với góc độ rất lớn, nó được bắn ra từ tầm cao.



Cậu quay đầu nhìn về vách đá phía sau lưng.



Trên vách đá cạnh hồ có người, vách đá không cao lắm, Kiệt Tu thậm chí có thể nhìn thấy động tác giơ súng của người đó, sau khi cậu ngừng đi về phía trước, bàn tay giơ súng của người nọ cũng buông xuống.



Vũ khí có tầm bắn xa như vậy, tòa thành và Tự Do thành không ai có, nhưng cậu biết ai có.



Hoàn



37.774929 -122.419415