Liệp Lang Đảo

Chương 31 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Thường Phi nằm trên mặt đất, nhìn Bàng Ca tựa như cơn gió xẹt qua trước mắt hắn.



Bàng Ca chưa từng ra tay trước mặt bất kỳ ai, cho dù là Thường Phi trước lúc mười tuổi ở chung với y sớm chiều cũng chưa hề thấy qua.



Khi tên quái vật muốn tiếp tục vung tay đập tới Thường Phi, lại bị Bàng Ca như thể tiện tay ném qua một bên, lòng Thường Phi chợt thả lỏng, nhưng tiếp đó lại chợt quất mạnh, tựa như bị vật gì bóp nát.



Hắn vốn lo lắng bởi vì mình không cử động được, Bàng Ca sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt một mình với tên quái vật… Hắn nhắm mắt lại, lúc tiếng xương “răng rắc” vỡ vụn vang lên, xung quanh rơi vào yên lặng, hắn biết đây là tiếng Bàng Ca bẻ gãy cổ tên quái vật kia.



Bàng Ca không cần bất cứ kẻ nào bảo hộ.



Từ khi hắn có ký ức đến nay, mục tiêu tồn tại chỉ vì bảo hộ Bàng Ca trong nháy mắt hóa thành bột phấn.



Lần thứ hai khôi phục ý thức, Thường Phi lập tức biết rằng hắn không nằm trên giường của mình, chiếc giường mềm mại và hơi thở bao bọc lấy hắn khiến hắn rất nhanh nhận ra hắn đang nằm trên giường của Bàng Ca.



Ngực rất đau, hắn chưa từng bị thương nghiêm trọng thế này, ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng.



Nhưng hắn cử động cánh tay, vẫn muốn rời khỏi giường, đã mười mấy năm hắn chưa từng vào phòng ngủ của Bàng Ca, đây là chuyện không được cho phép.



“Đừng cử động”. Giọng Bàng Ca truyền đến.



Thường Phi dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân của Bàng Ca, tiếp đó mành giường được xốc lên, hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ vàng kim của Bàng Ca: “Tôi không sao”.



“Giường của ta khiến cậu không thoải mái?”. Giọng Bàng Ca rất bình thản, không thấy được biểu tình phía sau tấm mặt nạ, “Khi còn bé không phải cứ nằm trên giường không chịu xuống sao”.



Thường Phi chuyển đường nhìn, hắn rất quen thuộc chiếc giường này, trước năm 18 tuổi, mỗi đêm hắn đều nằm trên chiếc giường này, bên cạnh Bàng Ca.



Khi đó, hắn và Bàng Ca không có khoảng cách, hắn có thể ôm Bàng Ca, gối lên cánh tay của y, mặc dù Bàng Ca đối với hắn rất nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn có thể ăn vạ, muốn Bàng Ca vuốt tóc hắn thì hắn mới bằng lòng nhắm mắt lại ngủ.



Hắn hoài niệm khoảng thời gian đã cách rất xa này, đối với thái độ cự tuyệt hắn ngàn dặm sau này của Bàng Ca, hắn không có nửa câu oán hận, Bàng Ca là chỗ dựa của hắn, là ba mẹ của hắn, là bằng hữu của hắn, là chốn về của hắn, hắn có thể sống vì y, cũng có thể chết vì y.



“Vết thương rất nặng, có thuốc cũng phải nằm một thời gian”. Ngón tay Bàng Ca cầm lấy cái chăn mỏng trước ngực hắn, chậm rãi nhấc lên.



“Ở chỗ này sao?”. Thường Phi không dám nhìn thẳng vào mặt Bàng Ca, tầm mắt dừng lại trên ngón tay thon dài của y, nhìn ngón tay Bàng Ca di chuyển từng chút từ ngực hắn xuống bên dưới, lúc này hắn mới phát hiện mình không mặc quần áo.



Đầu ngón tay Bàng Ca rất lạnh, khi nó lướt qua từng tấc trên thân thể hắn, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một trận dục vọng khó có thể chịu được.



Hắn chợt bắt lấy tay Bàng Ca.



Đây là một hành động lớn mật, hắn dường như không thể bỏ qua cho hành động này.



Nếu như Bàng Ca tiếp tục chạm vào thân thể hắn, hắn không biết mình sẽ làm ra hành động gì quá mức hơn.



Hắn chẳng hề xa lạ gì tay của Bàng Ca, mặc dù đã rất nhiều năm không chạm qua, nhưng trong nháy mắt hắn bắt lại bàn tay đó, loại cảm giác quen thuộc kia làm cho Thường Phi nghĩ không bao giờ… muốn buông ra nữa.



“Trưởng thành rồi”. Giọng nói Bàng Ca xuyên qua mặt nạ kim loại truyền tới, nhưng lại không rút tay ra, cũng không cử động.
“Ngay từ đầu Bàng Ca đã không đặt nặng việc sống còn, so với rất nhiều người hắn hiểu rất rõ sinh tồn như vậy căn bản không có ý nghĩa”. Hà Khải không nhượng bộ, bình tĩnh tiếp tục trả lời.



“Thượng tá!”. Bowler xoay người nhìn Hà Khải, đang muốn nói thêm thì lại bị micro trên nóc phòng cắt ngang.



“Tướng quân Bowler! Kho hàng mẫu số 3 và số 4 xuất hiện dị thường! Hai kho hàng mẫu xuất hiện dị thường!”.



“Cắt hình ảnh”. Bowler nhíu mày, hai kho hàng mẫu cùng xuất hiện bất thường không phải phổ biến, nhưng trước đó hắn đã nói nếu như không có chuyện đặc biệt quan trọng, thì đừng làm phiền hắn trước khi hắn ra khỏi phòng giải phẫu.



Hà Khải đi tới, mở theo dõi của hai kho hàng mẫu, hình ảnh kho nuôi cấy 3 và 4 nhảy ra ngoài.



Trong kho nuôi cấy đã có không ít người mặc đồng phục đi vào, đều đang bận rộn phía trước đủ loại máy móc, mà tình hình trong kho nuôi cấy ngủ độc lập khiến Hà Khải giật mình.



Hàng mẫu trong trạng thái ngủ tựa hồ đang tỉnh lại, tay và chân vung vẫy vô ý thức giữa dịch dinh dưỡng, giống như đang giãy dụa khiến cho bọt khí nổi lên cuồn cuộn trong kho nuôi cấy ngủ.



Những hàng mẫu vẫn chưa được hoàn thành, hiện tại nếu tỉnh lại sẽ gây ra thiệt hại không thể đảo ngược, nó có thể làm cho tất cả nỗ lực trước đây của bọn họ đều trở nên vô ích.



“Mở tất cả các hệ thống che chắn”. Hà Khải quát một tiếng, vọt đến cửa phòng, “Là Bàng Ca”.







Sau khi đi ra từ động băng ngầm, Sa Tả không hề tán thành việc Naga lập tức đưa cậu về Tự Do thành, trong lòng cậu có chút rối loạn: “Cùng tôi tới bờ biển một lát đi, hóng gió chẳng hạn”.



“Ở AS không có gió thổi hả”. Naga khinh thường nói một câu, nhưng vẫn quay đầu xe chạy đến bờ biển.



“Không có gió như vậy, trong lành tự nhiên”. Sa Tả ôm chặt eo Naga từ phía sau, không biết vì sao, cậu rất thích ôm Naga, cơ thể rắn chắc cân xứng của Naga khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.



Cậu lại tiện tay sờ soạng trên đùi Naga: “Thích không?”.



“Gì?”.



“Tôi sờ anh”.



“Thích”, Naga kéo tay cậu, nhét vào trong quần áo của mình: “Sờ trực tiếp càng thích”.



Sa Tả nở nụ cười, vừa vân vê vừa sờ soạng trên lưng hắn một hồi: “Kỳ thực tôi cũng rất thích sờ anh, da anh thật tốt”.



Naga không nói gì nữa, một lát sau đột nhiên dừng xe.



Xe dừng lại rất gấp, hoàn toàn khác với những lần dừng xe trước đó, Sa Tả theo quán tính ngã người về trước: “Sao vậy?”.



Naga không nói lời nào mà xuống xe, Sa Tả cũng theo xuống, lúc chân cậu còn chưa đứng vững trên mặt đất, Naga đột nhiên lắc lư, ngã nằm ra đất.



Hoàn