Liệp Lang Đảo

Chương 39 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Bàng Ca đi vào “phòng giải phẫu” của Mogab, tựa ở trên tường nhìn Mogab đang cẩn thận kiểm tra lỗ vào trên đầu Trình Khản: “Tình hình thế nào?”.



“Còn có thể”, Mogab kiểm tra xong rồi xoay người, mở nắp một hộp kim loại kín, trong cái hộp không lớn này có đặt một hộp nhỏ trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có một con chip rất nhỏ, độ dài chưa tới 1cm, còn mảnh hơn kim tiêm, “Đặt cái này vào có thể kéo dài khoảng ba bốn tháng”.



“Cuối cùng cũng chết phải không?”. Bàng Ca chậm rãi đi tới bên giường, cúi người lấy xuống mặt nạ trên mặt, nhìn Trình Khản đã bị gây mê: “Đáng tiếc”.



“Còn cậu, có cảm giác gì?”. Mogab mở nắp hộp, dùng một ống tròn nhỏ hút con chip lên, chậm rãi đưa vào trong cái lỗ trên đầu Trình Khản, tay của ông ta rất vững, không hề run rẩy, tất nhiên, nếu như có run cũng không vấn đề gì, chip có chức năng khóa tự động, có thể cố định ở vị trí phù hợp nhất cho mình, chuyện này với Mogab mà nói đơn giản tựa như ăn cơm.



“Rất tệ, lúc nào cũng khó chịu”. Bàng Ca mỉm cười, nhìn xuống tay mình, những sọc vốn có màu đỏ đã bắt đầu hơi bầm tím, sắc tím thẫm mơ hồ lộ ra dưới lớp da.



“Cũng tốt, phải kết thúc rồi”.



“Có tin tức của Naga không?”. Bàng Ca ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, thân thể giống như một cái vật rỗng nhồi đầy bông, mỗi một động tác đều phải cần y dùng hết sức mới có thể làm được.



“Lối đi ngầm bị khởi động, bọn họ khẳng định đã tìm được”, Mogab đặt chip xong liền mở máy theo dõi bên cạnh, nhìn dữ liệu phản hồi của con chip, “Hà Khải cũng đã chuyển tài liệu sao chép tới, có điều là mã hóa, cậu có hứng thú không?”.



“Không có hứng thú”. Bàng Ca đứng lên đeo lại mặt nạ, đi ra tới cửa: “Tôi chỉ muốn xem trò vui, ví dụ như… hủy diệt”.



Bàng Ca trở lại chỗ của mình, trên sân thượng, gió biển thổi rất mạnh, y cảm giác bản thân bị gió thổi đến lung lay, thân thể này thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.



Thường Phi đứng sát mép sân thượng, vẫn không nhúc nhích, nhìn như một pho tượng.



Bàng Ca đi tới bên cạnh hắn, nhìn mặt biển đen nhánh, đây là cảnh sắc y yêu thích, bầu trời u ám, sóng đen cuồn cuộn, gió lạnh thấu xương, còn có hơi thở tuyệt vọng trong không khí.



“Gió lớn quá”, Thường Phi nhíu mày, “Đi xuống đi”.



“Không cần”, Bàng Ca giang rộng hai tay, “Không biết ta còn cơ hội nhìn thấy tất cả chìm vào đáy biển hay không, cảnh tượng thú vị như vậy, ta đã chờ rất lâu, không nhìn thấy thì thật đáng tiếc”.



“Tôi sẽ mang anh đi nhìn”. Thường Phi quay đầu nhìn Bàng Ca, giơ tay muốn ôm lấy y, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, bất luận giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì, Bàng Ca vĩnh viễn là Bàng Ca, là vị thần bóng tối không thể chạm vào, vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhất trong lòng hắn.



“Thường Phi”. Bàng Ca thu cánh tay về.



Thường Phi nhanh chóng quỳ một gối bên cạnh Bàng Ca, cúi đầu, hắn rất quen thuộc giọng điệu này.



“Kiểm kê nhân số tòa thành”, Bàng Ca vẫn nhìn ra khơi xa, “Chuẩn bị sẵn sàng, mọi chuyện phải do một tay cậu làm, không được để bất kỳ ai phát hiện, Mogab sẽ nói cho cậu biết thời gian”.



“Đã rõ”. Thường Phi trả lời.



“Sau chuyện này…”. Bàng Ca cúi đầu nhìn hắn, bàn tay nhẹ nhàng nắm tóc hắn, “Nếu như Mogab thành công, ta sẽ nói cho cậu biết nên làm thế nào, nếu như không thành công, Trình Khản sẽ mang cậu đi”.



“Không cần”, Thường Phi kiên quyết từ chối sự sắp xếp của Bàng Ca.



“Thật không?”. Bàng Ca cười cười, y vốn muốn cười lớn tiếng một chút, nhưng chẳng đủ sức.



“Nếu như không thành công, tôi sẽ ở lại tham gia thịnh yến”.




Naga sờ trên người cậu phát hiện Sa Tả bắt đầu đổ mồ hôi, căn phòng này rất ấm áp, nhiệt độ cao hơn nhiều so với trên đảo, nhưng không đủ để người đổ mồ hôi, hắn hơi lo lắng, lại sờ mũi Sa Tả, phát hiện cũng đầy mồ hôi con.



“Sa Tả”. Hắn khẽ gọi một tiếng, nhưng Sa Tả không có phản ứng.



Hắn lại nhéo nhẹ vào tay Sa Tả: “Sa Tả?”.



Sa Tả hoàn toàn không có động tỉnh sẽ tỉnh lại, chỉ là hô hấp hơi dồn dập, nhìn qua có chút vất vả.



“Ngu ngốc?”. Naga đẩy Sa Tả một cái, hắn cảm giác được Sa Tả chẳng hề khó chịu, hắn không thèm để tâm có hiểu được mật mã của Trình Khản hay không, hắn chỉ lo lắng Sa Tả sẽ không gánh vác được.



“Ngu ngốc!”. Naga ôm Sa Tả vào lòng rồi lắc người cậu, nhưng vẫn không thể đánh thức Sa Tả.



Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn chỉ có thể đặt Sa Tả nằm xuống đất, ngồi xổm bên cạnh mà nhìn, hắn quyết định nếu Sa Tả có gì đó bất thường, hắn sẽ thử đánh ngất cậu.



May mắn là sau vài phút, Sa Tả chợt mở to hai mắt, rồi chợt ngồi dậy, thiếu chút nữa đụng vào mặt Naga.



“Đồ đâu?”. Nhìn Sa Tả còn chút mơ hồ, đang trừng mắt nhìn Naga.



Naga cẩn thận nhìn cậu, cảm giác mọi thứ đều rất bình thường, vì vậy đưa cái máy đặt bên kia vào tay Sa Tả.



“Đầu tôi đau quá, sắp nổ tung rồi”. Sa Tả cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.



Dòng kí tự như thủy triều hiện ra trong đầu cậu khiến cậu cảm thấy hai mắt sắp vỡ tung, những thứ này giống như một tấm lưới bung ra trong đầu, cậu không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào.



Nhưng khiến cậu kinh ngạc chính là, cậu xem hiểu những dòng ký tự đầu tiên, tiếp đó lại hiểu được nội dung của vài đoạn trước.



Chúc mừng cậu, nếu cậu có thể nhìn thấy hàng chữ này thì phần sau cũng sẽ nhìn thấy rõ, Sa Tả, cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, hãy nhớ rằng, cậu là vật thí nghiệm với não bộ có tiềm lực khai phá thành công nhất, xin đừng để bụng những lời này.



Mục đích ban đầu của A-đam hoàn mỹ chính là muốn dùng thời gian ngắn nhất, chế tạo ra nhân loại có não bộ hoạt động hoàn hảo, đồng thời có năng lực sinh tồn dễ dàng trong hoàn cảnh khắc nghiệt.



Nhưng rõ ràng, chúng tôi đã thất bại, không phải chỉ cần dùng phương pháp cải tiến đơn giản này là có thể rút ngắn gien tiến hóa, sinh mệnh có quá nhiều thay đổi, bản thân sự lớn mạnh của sinh mệnh cũng không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.



Cậu và Naga có thể xem là may mắn, ít nhất các cậu có thể sử dụng phương thức sinh tồn bình thường, nhưng các cậu là sinh mạng ngoài ý muốn, mãi mãi không thể tạo ra bản sao giống như hai cậu dưới sự kiểm soát chính xác.



Nơi các cậu đang ở là một hệ thống sinh tồn khổng lồ dưới lòng đất, đây là thế giới sinh tồn mới dành cho nhân loại hoàn mỹ được xây dựng tại ba hòn đảo và đại lục AS sau khi thí nghiệm A-đam hoàn mỹ thành công.



Đây không chỉ là một lối đi đơn giản.



Thời điểm cậu xem tiếp, nhất định phải nhớ kỹ ba điều. Điều đầu tiên, mỗi lần cậu lật sang một trang mới, nội dung ở trang trước sẽ bị xóa sạch, sau khi xem xong toàn bộ nội dung, vật này sẽ tự động đóng lại, không thể khởi động lần nữa, vì thế đừng để sót bất kì thông tin nào. Điều thứ hai, toàn bộ hệ thống sinh tồn dưới lòng đất chỉ có mình cậu có thể hiểu được, ở cửa ra sẽ có người của tổ chức phản kháng tiếp ứng, tiếp đó bọn họ sẽ nói cho cậu biết phương thức liên lạc, bọn họ đáng để tin cậy, nhưng cậu không thể tiết lộ những nội dung này cho bất kì ai. Điều cuối cùng, đại lục mới không phải là truyền thuyết, đó là nơi sau cùng của các cậu, cũng là nơi đến tốt nhất.



Bắt đầu đi, Sa Tả.



Hoàn