Liệp Lang Đảo

Chương 41 :

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Trình Khản đưa một phần ký ức của mình vào trong máy chủ của trung tâm kiểm soát, chỉ có “chìa khóa” trên tay Naga mới có thể kích hoạt, khi cậu dùng chìa khóa của Naga mở cửa chính của trung tâm kiểm soát, kí ức vẫn luôn tồn tại dưới thành phố ngầm của Trình Khản mới được xuất hiện lần đầu tiên.



“Tôi đã điều chỉnh qua một lần”, Trình Khản nhìn Sa Tả, tựa hồ rất có hứng thú với cậu, “Có điều khi đó cậu còn rất nhỏ, lúc tôi đưa cậu về AS, tôi đã từng chỉnh lại chương trình, thêm vào thông tin dấu vân tay của cậu”.



“Vậy anh vẫn còn nhận ra tôi sao?”. Sa Tả chậm rãi đi tới trước bàn điều khiển, cậu không hiểu những thứ này, nhưng vì cậu không biết chúng nó có hữu dụng trong tương lai hay không, vậy nên cậu quyết định nhìn qua tổng thể… ít nhất… phải ghi nhớ trước đã.



“Tôi có thể nhận ra quái vật nhỏ này”. Trình Khản mỉm cười, “Nó không thay đổi quá nhiều, đi cùng với nó chỉ có thể là cậu… không biết sau này còn cơ hội thay lại chương trình mới nữa hay không, sức khỏe của tôi không được tốt lắm”.



“Anh là Trình Khản ở thời điểm nào?”. Naga vẫn im lặng đứng bên cạnh bọn họ, khả năng tiếp nhận của hắn rất cao, chưa tới mấy câu hắn đã hiểu được Trình Khản trước mặt có thể nghe được nhưng không chạm vào được là chuyện như thế nào.



“Hai mươi lăm năm trước”, Trình Khản nhìn hắn, mỉm cười, “Ngày hôm sau cái ngày cậu tức giận thì phải, đây là bản cập nhật cuối cùng của tôi, sau đó không có nữa”.



“Anh sắp chết, cơ thể rất kém”. Naga suy nghĩ một lúc, sau đó hắn nói trắng ra, không hề vòng vo.



“Vậy sao”. Nụ cười của Trình Khản không hề thay đổi, “Thời gian của các cậu không còn nhiều đâu, Sa Tả, những chuyện tôi có thể nói cho cậu biết đều nằm trong cái máy kia, còn chuyện về sau thì tôi không có cách nào biết được”.



“Chúng tôi sẽ lập tức khởi hành tới AS”, Sa Tả gật đầu, nói thật là mặc dù Trình Khản trước mắt không phải là tồn tại chân thực, nhưng vẫn hỗ trợ cậu rất nhiều, trong nhất thời cậu thậm chí có hi vọng rằng bọn họ không phải nhanh chóng rời khỏi phòng điều khiển này, “Tôi muốn biết nếu như Trình Khản đã chết, vậy anh còn ở đây không?”.



“Đương nhiên, tôi sẽ mãi mãi ở lại đây, mãi mãi ở trong máy chủ của thành phố ngầm, hai cậu khởi động bất kỳ thiết bị đầu cuối(1) nào ở thành phố ngầm đều có thể tìm được tôi”, Trình Khản mỉm cười, “Rời khỏi nơi này thì không được”.



(1) Thiết bị đầu cuối: máy (thường) bao gồm một bàn phím và màn hình để liên lạc với bộ xử lí trung tâm trong hệ thống máy tính. (từ điển).



“Tôi đã hiểu”, Sa Tả thở dài, xoay người vỗ vai Naga, “Naga, chúng ta đi thôi”.



Naga không nói gì, chỉ nhìn Trình Khản một cái, sau đó theo Sa Tả đi đến cửa phòng điều khiển, lúc ra cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, nói một câu với hình ảnh ba chiều của Trình Khản: “Xin lỗi”.



“Không sao cả, quái vật nhỏ”. Trình Khản vẫy tay.



Naga không nói gì thêm mà đi ra khỏi cửa, cánh cửa im lặng đóng lại phía sau hai người, hắn im lặng đứng ngoài cửa một hồi: “Anh ta còn ở bên trong không?”.



“Còn, có điều… là ở trong chương trình, chúng ta phải dùng vòng tay của anh để mở cửa lần nữa, sau khi chương trình được kích hoạt thì anh ta sẽ xuất hiện”, Sa Tả nhìn màn hình cảm ứng, “Muốn mở cửa không?”.



“Không cần”. Naga suy nghĩ rồi lắc đầu.



Chỉ cần mở cửa, Trình Khản hai mươi lăm năm trước sẽ xuất hiện, Naga cảm thấy chỉ cần hiểu được điểm này là được rồi.



Là hắn khiến cho sinh mạng của Trình Khản phải dựa vào giấc ngủ để duy trì, hắn từng nói xin lỗi với Trình Khản, lúc đó, Trình Khản trả lời không cần, hai chữ xin lỗi này không thay đổi được sự thật. Nhưng đến một ngày kia, khi hắn phát hiện mình có thể không bao giờ được gặp lại Trình Khản còn sống, mà chỉ có thể đối mặt với ký ức đã qua, hắn lại nói lời xin lỗi với Trình Khản.



Lúc này đây, Trình Khản trả lời là không sao cả.



Đối với Naga mà nói, câu trả lời này rất quan trọng.
Cậu lấy chúng nó ra ngoài, đưa cho Naga một cái: “Anh cất vào đi, đây là thẻ thông hành, cũng chính là ID nhận dạng, nếu có người kiểm tra thì đưa cho họ xem là được, trước tiên chúng ta phải dùng cái này để liên hệ với người của Trình Khản”.



“Ừ”. Naga dùng ngón tay kẹp lấy, lật tới lật lui nhìn một hồi, “Có thể đựng rất nhiều thứ ở bên trong”.



“Làm sao mà anh biết được?”. Sa Tả giật mình, trên thẻ thông hành tạm thời có vạch từ tính, còn thẻ chính thức thì sử dụng chip, nhưng là loại nào đi chăng nữa, chúng nó đều không phải là thứ mà con thú nhỏ Naga sẽ biết.



Naga búng một cái lên thẻ, bỏ nó vào trong túi: “Trình Khản có thẻ giống vậy, anh ta nói cho tôi biết”.



“Không sai, trong này có thể chứa rất nhiều thứ, còn có tiền nữa, tiền, anh biết không?”. Sa Tả kéo tay hắn đến trước vùng cảm ứng.



“Biết”.



Mặt bên của tường mở ra một cánh cửa, ánh sáng bên ngoài rất u ám, có điều Sa Tả vô cùng hài lòng với loại ánh sáng lờ mờ này… ít nhất… sẽ không kích thích đến Naga.



Hai người cẩn thận đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Sa Tả quay đầu nhìn, có hơi kinh ngạc khi thấy rằng nếu nhìn từ bên này thì hoàn toàn không nghĩ ra được ở đây sẽ có cửa.



Nơi này rõ ràng không còn trong phạm vi thành phố dưới lòng đất, vật liệu xây dựng khác nhau rất rõ, hơn nữa trông rất cũ xưa, cũng khác biệt với vật liệu xây dựng ở AS.



Đây là một lối đi hình ống, một phần đã phai màu là kim loại lỗi thời, một phần là xi măng đúc khuôn kim loại, nơi bọn họ vừa đi ra là một tấm tường sắt rất dày, nếu không phải mới đi ra từ bên trong, Sa Tả hoàn toàn không thể tưởng tượng được ở đây sẽ có một cánh cửa.



“Đây là đâu?”. Naga cau mày quan sát bốn phía, lối đi này không tính là cao, Sa Tả có thể đứng thẳng người, nhưng Naga chỉ có thể cúi đầu, trông hắn khá bất mãn với nơi này.



“Để tôi xem đã…”. Sa Tả có chút do dự nhìn từ đầu đến cuối, cậu chưa từng đến nơi như thế này, nhưng trong thời gian ngắn, cậu đã có thể đoán được đây là nơi nào, đây chính là phạm vi của AS.



“Có động vật, rất nhiều, nhỏ, như chuột đồng”. Naga cúi đầu, nói nhỏ vào lỗ tai cậu.



“Ừ, nhưng không phải chuột đồng… mà là con chuột”. Sa Tả hít một hơi, ngửi được thứ mùi không mấy dễ chịu, công trình tinh lọc của AS rất tốt, nếu là trước đây, cậu không có khả năng ngửi thấy những mùi này.



Nhưng dù sao chăng nữa, cậu cũng thật không ngờ lối ra từ thành phố dưới lòng đất đến AS lại ở chỗ này, nếu như nói lối vào thành phố dưới lòng đất được xây dựng ở trung tâm xoáy nước gần đảo Liệp Lang khiến cậu thấy chấn động, thế thì lối vào AS được xây dựng ở chỗ này khiến cậu dở khóc dở cười.



“Con chuột?”. Naga hỏi.



“Đúng vậy, con chuột”, Sa Tả vỗ vai Naga, “Chúng ta đã đến AS, có điều, chỗ này, ừ, là ở dưới AS, nếu tôi đoán không sai thì chỗ này chính là cống thoát nước ở khu bình dân”.



Sa Tả không bao giờ tưởng tượng được thành phố dưới lòng đất được thiết kế tinh xảo và hoàn hảo đến vậy, thế mà lối ra lại nằm trong cống thoát nước của khu bình dân AS, lại còn là một đoạn cống thoát nước đã bị bỏ hoang.



Hoàn



Naga cưng quá, thế mà về sau bà chị tác giả lại ngược Naga của tui T_T